------------------------------
Khu ...
- Thầy Ma Kết! Chị Thiên Bình! A, cả anh Song Tử và chị Bảo Bình nữa?
Lục Ý Uyên kinh ngạc khi nhìn thấy bốn gương mặt quen thuộc ở trong vòng thử thách cuối cùng. Nhưng cô chỉ chạy về phía của một người, là Ma Kết, nét mặt vô cùng hứng khởi:
- Em không ngờ lại gặp được mọi người đấy ạ! Đây là vòng cuối nữa chứ! Đúng là thầy và các anh chị đều rất mạnh a! Em biết thầy sẽ sống sót đến sau cùng mà! Người thầy hoàn hảo vĩ đại của chúng em, làm sao có chuyện bị loại được hihi! Em chắc chắn vòng này thầy cũng sẽ vượt qua thôi.
Bảo Bình: "..."
Song Tử: "..."
Thiên Bình: "..."
- Đúng là con fan cuồng.
Lâm Tử Hàn khinh bỉ lên tiếng, khi thấy vẻ mặt hớn hở mất hết tôn nghiêm của Lục Ý Uyên. Với tình huống này, Ma Kết chỉ biết cười trừ. Còn Lục Ý Uyên lại nổi đổng lên, cũng không chịu thua:
- Nói gì đấy hả? Cậu thì sao? Chưa gì đã biến thành cái đuôi bám ngay bên cạnh crus---
- Này, cậu muốn chết hả?
- Ngon nhào vô kiếm ăn!
- ...
Sao bốn người lớp S lại có cảm giác như mình đã già đi rất nhiều, khi ngồi yên nhìn cảnh chó đánh mèo của hai đứa nhóc năm hai trước mặt vậy nhỉ?
Hai đứa nó vừa xuất hiện, liến thoắng một hồi rồi lại chửi nhau. Biến những đàn anh đàn chị, thầy giáo thành những kẻ ngồi yên xem kịch hay rồi.
- A, anh Song Tử!
Bỗng, một giọng nữ thánh thót vang lên. Nghe tiếng gọi này, trừ Ma Kết ra thì ai cũng biết người con gái này. Nhưng trái với biểu cảm vui mừng của cô ấy, ánh mắt Song Tử có chút chán bỏ.
- Em chào thầy ạ. Em chào chị Bảo Bình, chị Thiên Bình.
Lương Trúc Thảo khẽ cúi chào Ma Kết, rồi quay sang nói lời chào với bạn cùng lớp của Song Tử. Ánh mắt cô khi lướt ngang qua Thiên Bình, có chút hài lòng. Vì chị ấy hoàn toàn tách xa Song Tử của cô ra. Nghĩ đến, Lương Trúc Thảo liền vui vẻ chạy đến chỗ Song Tử, thắm thiết lên tiếng:
- Song Tử, chúng ta thật có duyên, đúng không anh? Lúc nãy em chưa kịp hỏi số tiếp theo của anh, anh đã đi mất rồi. Hóa ra chúng ta lại được gặp nhau thêm một lần nữa.
- Phải. Chúng ta đúng là có số mệnh mà.
Song Tử mỉm cười cưng chiều, khiến những kẻ còn lại không khỏi nổi da gà. Không thể tin được, gương mặt này đã từng xuất hiện sự chán ghét đối phương.
Bảo Bình đang ngồi cùng Song Tử, không chịu nổi, liền tránh xa cặp đôi sến rện ấy ra. Hòa nhập cùng Thiên Bình, Lâm Tử Hàn và Lục Ý Uyên.
Rốt cuộc, trong căn phòng này, chỉ có một mình Ma Kết là bị tách biệt một mình.
- Chúng ta đang ngồi chung với nhau, nhưng không có nghĩa chúng ta là đồng minh.
Bảo Bình ngồi cùng hai đàn em năm dưới, tuyệt tình nhắc nhở:
- Trong thử thách này, chị không ngại để loại bỏ hai đứa đâu.
- Chị không cần nhắc, vì em cũng có ý định như vậy đấy.
Lâm Tử Hàn cũng không hề nể tình mà đáp lại. Nhưng đối với người ngồi bên cạnh mình, cậu lại có thái độ nhún nhường, cười giảo hoạt:
- Nhưng sweetheart thì khác. Vì chị đã giúp em ở vòng một, nên ở vòng này, em sẽ đem vị trí sống sót của khu về cho chị nha?
- Tùy cậu.
Thiên Bình có vẻ không xem nặng lời nói của Lâm Tử Hàn, tùy tiện đáp. Cuộc đối thoại của hai người khiến Bảo Bình có chút tò mò, lên tiếng:
- Hai người từng chung khu sao?
- Vâng. Ở vòng một, trò chơi tách kẹo. Sweetheart không chỉ cứu em mà còn khiến em dành được hạng nhất nữa đấy.
- Ôi shit! Cậu ăn cái gì mà may mắn vậy? Chung khu với cru---
- Con fan cuồng kia, tôi bịt mồm cậu lại bây giờ?
- Bla... bla...
"..."
Trái với nhóm bốn người đang hăng say nói về những vòng trước mình đã trả qua điều gì, gặp những ai. Thì người con trai phía cuối lớp, luôn đưa ánh nhì về phía bọn họ. Tâm trạng không hề vui vẻ, mặc dù đang ngồi cạnh bạn gái của mình.
Còn người nào đấy lẻ loi một mình, đã trở thành người vô hình từ lâu.
"Khu đã đủ người!"
Người chơi càng lúc càng nhiều. Cuối cùng, giọng nói trong chiếc loa cũng vang lên. Nhưng dường như có gì đó sai sai, khi cả lớp học đều kín người, một số lượng đông hơn cả vòng đầu. Không phải đã bị loại bớt rồi sao?
"Khu thử thách này là khu thử thách được gộp từ hai khu vực, nên cố số lượng đông hơn bất kỳ khu nào. Tổng cộng có bốn mươi tám người. Các thí sinh chú ý, bây giờ các bạn nghe tên mình, rồi bước lên bục giảng để giám sát viên dán bảng tên lên người. Sau đấy các bạn hãy bốc thăm và ghi danh vào tờ giấy trên bàn. Chúng ta sẽ chuẩn bị cho thử thách này!"
Ngay khi tiếng nói qua loa vừa dứt, cả căn phòng đều trở nên ồn ào. Dán bảng tên lên người để làm gì? Còn có bốc thăm, rốt cuộc thử thách khu này là gì?
Sau khi dán tên, bốc thăm và ghi danh, âm thanh kia lại vang lên:
"Tất cả đã hoàn tất việc chuẩn bị rồi chứ? Vậy thì, những ai bốc trúng số lẻ hãy đứng sang bên tay trái của giám sát viên, những người số chẵn đứng bên tay phải. Nào, các bạn mau di chuyển đi!"
- A?
Sau khi tách số lẻ và chẵn ra, đám người chị chị em em kia có chút bất ngờ. Loại kết quả này, thật khó tin.
Khi mà nữ và nam đều tách biệt.
Bảo Bình, Thiên Bình, Lục Ý Uyên và cả Lương Trúc Thảo đều là số lẻ.
Ma Kết, Song Tử và Lâm Tử Hàn đều là số chẵn.
Một kết quả vô cùng hy hữu.
"Thử thách của khu là xé bảng tên!"
Giọng nói trong loa phát ra, khiến toàn bộ người chơi đều bàng hoàng ngỡ ngàng. Là một trò chơi hết sức quen thuộc của chương trình giải trí Hàn Quốc.
"Luật chơi rất đơn giản. Khi thời gian kết thúc, những ai còn bảng tên trên người sẽ là những người chiến thắng. Trong hai tiếng thử thách, chúng ta sẽ trao cơ hội tấn công cho lần lượt mỗi bên. Tức là, khi số lẻ được quyền tấn công, thì các thí sinh số chẵn phải đi trốn và phòng thủ, không được phép tấn công lại số lẻ. Và ngược lại, khi bên chẵn tấn công thì bên lẻ sẽ phải phòng thủ. Mỗi phiên như vậy kéo dài mười phút! Khu vực diễn ra thử thách sẽ là toàn bộ khu vực khối mười một. Bao gồm tòa nhà C, B và sân F! Để bắt đầu thử thách, chúng tôi sẽ để các bạn số lẻ trốn trước, các bạn số chẵn ở lại phòng học này. Khi nào có hiệu lệnh mới được phép rời khỏi đây! Luật quan trọng nhất của trò chơi này, là không được phép xé bảng tên của người cùng phe. Các bạn, chỉ xé được bảng tên của phe còn lại. Nhớ lưu ý nhé, vì nếu vi phạm, các bạn sẽ bị loại. Giờ đây, chúng tôi sẽ để các bạn số lẻ di chuyển và đi trốn trước. Các bạn có mười phút. Sau mười phút, phe số chẵn sẽ đi săn. Chuẩn bị, bắt đầu!"
- Aisss, cái trò chơi rắc rối này!
Bảo Bình thầm chửi, trong khi đang chạy ra bên ngoài. Cô đã từng xem chương trình Running man của Hàn Quốc, nên cũng hiểu được phần nào luật chơi. Vì vậy, cô cảm thấy thử thách lần này rất phiền. Cô ghét những trò khó kiểm soát thế này.
- Chúng ta không thể xé bảng tên của nhau được. Hai chị, có thể cho em đi cùng được không?
Lục Ý Uyên bám theo hai người đàn chị của mình, vẻ mặt cún con nhìn hai người họ, ánh mắt vô cùng trông đợi và hồi hộp.
- Được chứ. Vậy thì chúng ta sẽ lập nhóm liên minh với nhau.
Vốn dĩ Bảo Bình rất quý Lục Ý Uyên, nên cô đã dễ dàng mềm lòng. Thiên Bình cũng không phản đối mà gật nhẹ đầu.
- Yay! Em yêu hai chị nhất luôn!
Lục Ý Uyên mừng rỡ nhào đến ôm chầm hai người đàn chị, thích thú reo hò.
- A... Ba người...
Lương Trúc Thảo thấy vậy, cũng ngỏ lời muốn được đi cùng, lên tiếng:
- Có thể cho em gia nhập cùng được không ạ? Em... cũng muốn sống sót.
Nếu Lương Trúc Thảo không lên tiếng, ba người kia hẳn đã quên luôn sự hiện diện của cô. Dù sao thì Lương Trúc Thảo cũng là bạn gái của Song Tử, đã từng dùng bữa vài lần cùng, nên Bảo Bình cũng không lỡ từ chối, nói:
- Nếu em muốn, thì chị cũng không phiền.
Được sự đồng thuận của Bảo Bình, Lương Trúc Thảo liền hướng ánh nhìn về phía Thiên Bình. Động thái này lại không giống như nài nỉ, mà giống như đang kiểm tra Thiên Bình thì đúng hơn. Bởi vì, Lương Trúc Thảo xin gia nhập cùng, không chỉ đơn thuần là muốn sống sót, mà còn muốn giám sát Thiên Bình. Cô, vẫn chưa tin Thiên Bình hoàn toàn.
- Đừng gây cản trở, thì được.
Thiên Bình hờ hững lên tiếng, khiến Bảo Bình và Lục Ý Uyên vô thức gật đầu tán đồng.
Bảo Bình thu nhận Lương Trúc Thảo, chẳng qua là vì nể mặt bạn học ba năm của mình là Song Tử.
Còn Lục Ý Uyên, cô vốn dĩ biết Lương Trúc Thảo. Lục Ý Uyên nổi tiếng là hoa khôi năm hai, thì Lương Trúc Thảo cũng được nhiều người biết đến, chỉ kém hơn Lục Ý Uyên một chút. Tính cách của Lương Trúc Thảo, Lục Ý Uyên cũng biết vài phần. Cậu ấy có vẻ hơi chân yếu tay mềm, nên hy vọng lần này, cậu ấy sẽ không gây trở ngại đến đàn chị của mình.
- Vậy, chúng ta phải trốn thôi. Không còn nhiều thời gian nữa rồi.
Lục Ý Uyên lên tiếng. Bảo Bình cũng tiếp nhận, hỏi:
- Cấu trúc tòa nhà khu C và D, năm nay có thay đổi cái gì không?
- Khu C thì không ạ. Nhưng khu D thì có vài phòng ở tầng trên cùng không hoạt động, vì số lượng học sinh bị giảm so với năm ngoái. Còn lại thì mọi thứ vẫn như cũ ạ.
- Chúng ta nên trốn ở đâu đây?
Vì khu cả Lục Ý Uyên và Lương Trúc Thảo học là khu D. Năm ngoái, Thiên Bình cũng từng học khu D nên cả bọn quyết định sẽ sang khu D để trốn. Trong lúc di chuyển, bọn họ đều động não để tìm kiếm nơi trốn ổn thỏa nhất.
- Đến nơi cao nhất đi.
Thiên Bình chợt lên tiếng, sau đấy tiên phong đi thẳng lên phía trên, nói:
- Là sân thượng.
- A, đúng vậy. Ý tưởng không tồi!
Bảo Bình nhanh chóng nhận ra hàm ý của Thiên Bình, tán dương:
- Vì bọn số chẵn chắc chắn sẽ lục soát những nơi bọn họ đi qua, vậy sẽ mất khá nhiều thời gian cho đến khi bọn họ lên đến nơi cao nhất.
- Và đến lúc đấy, phiên tấn công sẽ đổi sang cho chúng ta? Chúng ta không sợ bị phát hiện và có thể rút ngắn thời gian nguy hiểm của chúng ta lại.
Lục Ý Uyên cũng nhanh nhạy bắt được suy nghĩ của các đàn chị, không khỏi khâm phục. Cuối cùng, nhóm bốn người bọn họ liền đi thẳng lên sân thượng, hoàn toàn tách biệt với những người đang trốn vào các lớp học.
- ...
Khác hoàn toàn với liên minh của những cô gái. Trong căn phòng tập trung phe số chẵn, tình hình của các chàng trai không được thân thiện cho lắm.
Nhìn lại, ba người con trai này đều có cùng một điểm chung. Chính là ngoài mặt khác xa trong lòng và rất giỏi diễn kịch. Lúc này, người bọn họ để ý không có ở đây, nên bọn họ cũng không cần phải giả bộ hòa thuận.
Đặc biệt là Song Tử và Lâm Tử Hàn. Nếu không có ai khác, thì bọn họ hiển nhiên tỏ thái độ thù địch ra mặt. Mà lý do của bọn họ, đều giống nhau.
Bên cạnh đấy, Song Tử vốn dĩ chẳng thèm để tâm đến Ma Kết. Mà Lâm Tử Hàn cũng không quan trọng về Ma Kết, vì dù sao hai người họ cũng không phải cùng lớp, không phải đồng minh.
Nên, Ma Kết vẫn như trước, như một người vô hình.
Khác với sự liên minh của nhóm con gái. Nhóm ba chàng trai có vẻ đều có chung một ý định. Chính là mạnh ai nấy sống.
"Mười phút đã hết. Số chẵn được phép tấn công, thử thách chính thức bắt đầu!"
Khắp mọi nơi của khu vực khối mười một đều vang lên âm thanh thông báo. Khiến những kẻ đi trốn đều hoang mang. Còn những kẻ tấn công thì vô cùng oanh liệt bước ra, không bỏ sót bất cứ một ngóc ngách nào trên đường đi.
- ...
Quả nhiên, ba người Song Tử, Ma Kết và Lâm Tử Hàn đều hành động độc lập, chia ra mỗi người một ngả.
Lâm Tử Hàn trực tiếp rời khỏi khu C và bước đến khu D - tòa nhà có lớp S. Đơn giản vì đấy là tòa nhà mà cậu quen thuộc đường lối. Đây cũng là khu vực mà Thiên Bình từng học năm ngoái, khả năng cao chị ấy cũng sẽ chạy qua khu D. Hơn nữa, Lục Ý Uyên chắc chắn cũng sẽ lựa chọn giống cậu. Dù phiền phức nhưng cậu ta cũng là bạn cùng lớp.
Song Tử lại đi lên thẳng cầu thang của khu C. Nơi mà anh từng học lớp S năm ngoái.
Ma Kết lại đứng tại chỗ cân nhắc. Cuối cùng, lại quyết định đi sang khu D. Anh không chắc chắn mục tiêu của anh bây giờ đang ở khu nào, nhưng anh có thể quan sát động thái của Song Tử mà chọn khu còn lại. Song Tử vào khu C, vậy nếu Thiên Bình và Bảo Bình ở khu C, thì họ sẽ gặp Song Tử. Ngược lại, nếu hai người ấy không ở khu C mà ở khu D, thì anh sẽ gặp họ.
Dù là trường hợp nào, hai cô gái của lớp anh cũng sẽ nâng cao khả năng sống sót.
- Anh... Thầy chờ em ở sau cùng nhé, Song Tử?
- ...
Câu quan tâm thật lòng này của Ma Kết, nghe ra lại chẳng có chút đáng tin nào. Mà, Song Tử một chút cũng chẳng để vào tai, trực tiếp rời đi.
Ma Kết khẽ cười nhạt. Những người anh không để tâm thì luôn đến gần anh, nhưng người mà anh thực sự quan tâm, lại luôn lạnh nhạt với anh. Thật giống một lời nguyền.
Khu vực của khối mười một rộng hơn khối mười hai. Nó bao gồm hai dãy nhà và một khoảng sân rộng. Hai mươi bốn con người của phe số chẵn chia nhau rải rác đi tìm số lẻ, trông chẳng khác gì mò kim đáy bể, vì số lẻ đã trốn hết rồi.
Trò chơi này, cũng không dễ như bọn họ nghĩ.
- ...
Khác với những người khác, Song Tử lại trực tiếp bỏ qua các phòng học mà đi thẳng lên cầu thang. Anh đang có mặt ở khu C, không có nghĩa anh chọn khu C là khu vực hoạt động của mình. Vốn dĩ, anh ở đây là để xác nhận một chuyện.
Sân thượng khu D - Năm phút trước...
- Chúng ta cần khóa nó lại, nếu muốn an toàn tuyệt đối.
Bảo Bình nhìn vào cánh cửa thông ra sân thượng, nghiêm cẩn nói. Vốn dĩ, cửa này có chốt khóa trong, tức là chốt khóa nằm ở hướng lối cầu thang. Còn hướng ngoài sân thượng, chỉ có khóe cửa. Lỡ như có kẻ mò lên đây được, thì bọn họ tiêu tùng ngay lập tức.
- Đồng hồ của em được không?
Lục Ý Uyên vừa nói, vừa gỡ chiếc đồng hồ đã từng cứu Kim Ngưu một lần kia ra. Bảo Bình liền ngăn lại:
- Em ngốc à? Tuy là dây của nó chắc chắn đấy, nhưng nút khóa của nó mới là vấn đề. Nếu kẻ có võ phá cửa, thì nó chắc chắn sẽ bị phá. Với cả, em nên quý trọng tài sản của mình đi, đừng liều lĩnh như thế.
Thiên Bình cũng tán đồng với ý kiến của Bảo Bình. Lương Trúc Thảo không có gì để giúp đỡ được, chỉ biết im lặng.
- A, dây giày!
Trong khi bốn người đi xung quanh sân thượng tìm vật có ích để gài cửa, thì Bảo Bình bỗng hô một tiếng khi vô tình nhìn xuống chân mình. Vẻ mặt cô không khỏi mừng rỡ, liền tháo dây giày của mình ra, rồi quấn chục vòng nối hai khóe khóa cửa lại. Thế này