Hellevator - Stray Kids
================
- Ai da... Ta lạc đường rồi sao?
Bà lão chống cây dù xuống đất, nheo mắt lại nhìn xung quanh, những nếp nhăn trên khóe mắt nheo lại, bà có lẽ cũng phải ngoài rồi. Khi thấy xung quanh thật xa lạ, bà lật đật mò trong chiếc túi áo gió dày cộm, rồi lấy ra một chiếc điện thoại cũ kỹ.
- Alo! Tần Lan, ta bị lạc rồi!.... Ta không biết, nhưng mà ta đang trong khu phố nhà con đấy... Ờ thì, ta đang đứng tại một ngã ba... À ừ ừ, mau lên đấy, ngoài này lạnh quá! Được rồi, ta sẽ chờ!
Sau một lúc nói chuyện với cô con gái, bà lão lại ngó nhìn xung quanh một lần nữa, rồi ngồi lên chiếc giỏ đựng đồ lớn của mình, ngồi chờ có người đến đón.
Thành phố Zodiac, thật là lạnh quá đi, lạnh hơn cả Bezan.
- Hửm?
Đang ngồi không, đột nhiên có một sự việc hết sức kỳ quái lọt vào tầm mắt của bà lão. Theo phản xạ, bà lão bật dậy, chậm rãi tiến lên phía trước, đôi mắt nheo lại để nhìn rõ hơn.
- Cái gì thế? NÀY!
- Hmn!!!
Nghe thấy một giọng nói ngoài ý muốn, tên mặc đồ đen trùm kín mít kia vội đánh ngất cô gái rồi lôi đi, tất nhiên, là vì có một người khác thấy hắn ta. Bà lão kia nhận ra suy đoán của mình là đúng, liền cầm chiếc dù và đuổi theo. Tên kia cõng cô gái vừa bị đánh ngất rồi nhanh chóng bỏ chạy, thế nhưng lại bị bà lão kia bắt kịp và lấy chiếc dù quật vào đầu của hắn.
Bị tấn công mà không tránh né kịp, tên kia loạng choạng rồi ngã xuống, nếu như không cõng cô gái kia, hắn ta cũng không đến nỗi phải ngã. Hắn ta có chút kinh ngạc nhìn bà lão đang thở hồng hộc, cho dù hắn ta có cõng thêm người, nhưng bà già sắp gần đất xa trời này, sao có thể đuổi kịp hắn cơ chứ?
- Hộc... tên kia... hộc... chắc ngươi ngạc nhiên lắm hả? _Bà lão nhất thời chống dù, hô hấp có chút khó khăn vì chạy bộ, sau đó cũng lấy lại sức mà cất tiếng:
- Phụ nữ ở dòng họ ta từ xa xưa đã có thể trạng đặc biệt, nên cho dù bà lão này đã hơn , thì vẫn còn sức để đuổi theo ngươi! (Ra đây là lý do mà Giải Giải nhà ta mạnh đến thế ư?)
- ....
Tên kia không nói gì, bỏ cô gái kia sang một bên, nơi lộ ra duy nhất trên gương mặt hắn – đôi mắt ánh lên tia hiểm ác, liền vặn vẹo xương khớp, tiến lại chỗ bà lão.
- Xem ra ngươi không tin lời của bà lão này rồi!
Bà lão kia cười khẩy một cái, rồi xoay ngược cây dù lại.
Vụt!Pặc!
Bốp!Bốp!
Phịch!
Thân thủ nhanh và chắc của bà lão khiến tên kia không kịp trở tay, kết quả đang nằm bất tỉnh trên nền đất. Bà lão trề môi, dùng cây dù khều khều hắn ta, nhưng hắn ta không nhúc nhích gì, bà lão buột miệng nói một câu:
- Thanh niên gì mà yếu vậy?
Nói rồi bà bước đến chỗ cô gái kia, lay lay cô ta dậy:
- Cô gái, tỉnh lại đi!
- Hơ...
Cô gái kia chau mày lại, khó khăn mở mắt ra, đầu cô đau vẫn còn tê tê. Thấy vậy, bà lão lên tiếng:
- Lần sau đừng có đi ra ngoài một mình vào buổi tối...
- Umnh!!!!!
Bà lão đang nói dở, mà cô gái kia đột nhiên trợn trừng mắt, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ, miệng cứ mấp máy không nói lên lời, bà lão nhíu mày:
- Làm như thấy quỷ khôn...
BỐP!
Bà còn chưa dứt lời, liền cảm thấy sau gáy có một lực cực mạnh tác động đến, chưa kịp cảm nhận đau đớn, đã thấy trước mắt là một khoảng đen mịt.
Phịch!
- ÁAAA!!!!
Cô gái kia kinh hãi hét toáng lên, tay chân run rẩy không ngừng vì sốc. Bạn có hiểu cái cảm giác đang đi mà bị một tên lạ mặt tấn công, sau đó bị hắn đánh ngất, nhưng lại được người khác cứu, cứ nghĩ mình được cứu thoát rồi, nhưng tên lạ mặt kia lại xuất hiện và giết luôn người đã cứu bạn, mọi hy vọng bạn vừa tìm lại được liền bị cướp mất, một cách nhanh gọn. Giống như vừa thoát ra khỏi địa ngục, đang lên đến tầng mây thứ ba thì lại bị kéo trở ngược về địa ngục. Đó chính là tâm trạng của cô gái này.
Tên hắc y kia ném cục đá sang một bên, đánh ngất cô gái kia rồi bế thốc cô gái lên, sau đó bước qua người bà lão mà rời đi. Mặc cho bà già đang nằm trên đất lạnh với một vũng máu. Thì ra hắn ta giả vờ bất tỉnh, đợi khi bà lão kia mất cảnh giác liền ra tay.
...
- Ủa, ngoại đâu?
Tử Hàn và Cự Giải đến ngã ba giống như lời mẹ miêu tả, chỉ thấy một chiếc giỏ đựng đồ lớn nhưng người thì không thấy đâu cả. Hai chị em biết sẵn tính của bà ngoại rất dễ mất kiên nhẫn, nên đã phi nhanh đến đây nhất có thể, vậy mà vẫn không kịp.
- Đó thấy chưa, nếu lúc nãy chị đừng có chải đầu lại thì bà ngoại đã không bỏ đi rồi! _Tử Hàn cáu kỉnh đổ lỗi cho Cự Giải, liền nhận được ánh mắt hình viên đạn của bà chị. Cự Giải nhìn chiếc giỏ, nói:
- Giỏ này chắc chắn của bà ngoại, nó ở đây có nghĩa là bà ngoại cũng ở gần đây! _Nói rồi Cự Giải ra lệnh:
- Mau, đi qua bên kia xem, bà ngoại chỉ ở gần đây thôi!
- Vâng~
Tử Hàn ngoan ngoãn nghe lời, rồi đi vào con đường khác mà Cự Giải chỉ, mới đi được vài bước, cậu chợt nhìn thấy gì đó ở phía trước, liền cất giọng:
- Chị hai, hình như chỗ kia có gì đó kìa...
- Lo tìm bà ngoại đi, đừng có linh tinh!
Cự Giải chạy đến con đường khác, nhưng lại bị giọng của Tử Hàn giữ chân lại:
- NGOẠI!!!! LÀ BÀ NGOẠI!!!!
- Thấy rồi hả?!
Cự Giải mừng rỡ quay đầu lại và chạy vào con đường của Tử Hàn, nhưng khi vừa thấy hình ảnh kia, cô chợt sững người lại. Nụ cười trên môi và trên ánh mắt còn chưa kịp tắt, thì đầu cô đing lên một tiếng.
- NGOẠI!
Cự Giải vội vã chạy đến bóng người đang nằm trên mặt đất, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ hoảng hốt.
- Ngoại! Ngoại!
Tử Hàn lúc này đã dựng người bà ngoại vào lòng, bàn tay nhuốm đẫm màu đỏ của máu, không ngừng gọi tên bà mình. Cự Giải đến nơi, cả thân dường như bất động tại chỗ. Máu? Tại sao nhiều máu vậy? Bàn tay cô chậm chạp đưa lên nhân trung của bà mình, không ngừng run rẩy.
- Tắt rồi!
Giọng của Cự Giải không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, giống như hai chữ vừa rồi chỉ là thông báo cho Tử Hàn biết. Tử Hàn thất kinh nhìn sang Cự Giải, chỉ thấy được vẻ mặt vô hồn của cô. Giọt nước mắt từ khóe mắt chảy ra từ từ, lăn trên gương mặt khó tin của Tử Hàn.
- Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Tử Hàn nhìn lại người bà đáng mến đang nằm trong vòng tay cậu, khóe môi mấp máy, giọng nói cũng không còn sức:
- Bà chỉ đang đóng kịch thôi đúng không? Chị cũng biết mà, lúc nhỏ chúng ta thường bị bà lừa như vậy lắm! _Nói rồi Tử Hàn lay nhẹ bà ngoại mình:
- Ngoại, bọn con bị ngoại lừa hết rồi, nên ngoại dừng lại đi! Đừng đóng kịch nữa!
Thế nhưng, bà ngoại của cậu không có phản ứng gì cả. Tử Hàn vẫn không tin, giở khóc giở cười lên tiếng:
- Bà cũng thật là, còn dùng siro làm máu nữa chứ, đúng là tay nghề càng ngày càng cao nha!
Nhìn những vết máu loang lổ trên bàn tay mình, Tử Hàn tính đưa lên miệng nếm thử, hy vọng suy nghĩ của mình là đúng, nhưng lại bị Cự Giải tát cho một cái, cậu quay phắt sang giận dữ nhìn chị mình, thì nhận được ánh mắt vô hồn, vẻ mặt lãnh cảm và giọng nói trầm tĩnh:
- Đừng để chị nhắc lại lần nữa, ngoại tắt thở rồi! Đặt ngoại xuống đi! _Nói rồi Cự Giải lấy điện thoại ra:
- Không được đụng tới bất cứ thứ gì ở đây, phải giữ nguyên hiện trường, đây là một vụ án mạng!
- Chị hai! Đây là bà ngoại của chúng ta đấy! Chúng ta phải đưa bà ngoại đến bệnh viện chứ?! _Tử Hàn lớn tiếng, nhưng thái độ của Cự Giải, vẫn điềm tĩnh như vậy:
- Chết rồi thì đi bệnh viện làm gì, trước khi cảnh sát đến, phải giữ nguyên hiện trường!
- CHỊ!!!!
- Chị sẽ báo cho ba! Còn em, gọi cho mẹ đi!
Mặc cho Tử Hàn cáu gắt, Cự Giải bấm điện thoại, rồi gọi điện cho ba mình. Tử Hàn khó tin nhìn chị của mình, bất quá cũng không dám làm trái ý. Liền lấy điện thoại gọi cho mẹ. Sau đó mới cảm thấy, so với cậu, chị của cậu lại mạnh mẽ hơn nhiều.
.
.
Tại căn phòng tăm tối nào đấy...
Tách... tách... tách...
Tiếng nước nhỏ giọt vang lên từng tiếng, từng tiếng đều đặn, khiến căn phòng đang yên tĩnh, lại càng thấy tĩnh mịch hơn.
Bốn cô gái kia nhìn thấy có người mới, đều nhìn cô gái bất tỉnh kia với vẻ mặt kỳ quái, không rõ cảm xúc là gì.
Tên kia sau khi vất cô gái kia vào căn phòng số năm, liền cởi áo ra. Trên vùng bụng của hắn có một vết bầm, đây là hậu quả khi lãnh phải cú đá của bà lão kia. Thật kỳ lạ, sao bà ta có thể khiến hắn ta bị máu bầm chỉ vì một cú đá cơ chứ. Giờ thì hắn ta phải dùng kim châm cho máu bầm xuất ra bên ngoài, sau đó mới băng bó được.
- Ssrrr!!!
Vừa châm máu, hắn ta vừa rít lên những tiếng đau đớn. Những cô gái kia nhìn thấy, trên vẻ mặt của bọn họ đều hiện lên vẻ bất ngờ, sau đó, bọn họ lại quay sang nhìn cô gái đang bất tỉnh, là do cô ta làm sao?
- Hmnn...
Cô gái mới đến khẽ chau mày, đôi mi nặng trĩu mở ra. Đầu cô vẫn còn choáng váng bởi cú đánh sau gáy, khi mơ hồ nhìn ra nơi này thật kỳ quái và bụi bặm, cô chợt ngồi dậy. Lúc này, cô mới phát hiện ra tay chân mình đều bị trói, cả miệng cũng bị dán băng keo. Cô chợt nhớ ra những chuyện đã xảy ra với mình, hình ảnh bà lão nằm trên vũng máu hiện ra, khiến cô bị ám ảnh. Cô hoảng sợ nhìn xung quanh, và thấy tên bắt cóc cô đang tự sơ cứu vết thương cho mình.
Không hiểu sao, khi nhìn hình ảnh ấy, cô lại không cảm thấy sợ hãi nữa... Trong đầu cô bỗng dưng có một suy nghĩ điên rồ...
.
.
Ngày hôm sau...
Bezan...
Tang đường Cửu gia...
- Huhuhuhuhuhu... Mẹ ơi...
- Mẹ!!! Sao mẹ lại ra đi đột ngột như vậy! Hic... hic...
Bầu khí nơi đây vô cùng tang tóc và bi thảm, những tiếng khóc nức nở của những người con dành cho người mẹ quá cố cứ vang lên không dứt. Người này nối tiếp người kia khóc thương, khiến cả tang đường đều bao trùm bởi sự u uất và đau buồn.
Bà ngoại Cự Giải tên là Cửu Tam Nương, là người gốc Trung Hoa. Cửu gia là một gia tộc mẫu hệ, nhưng đến đời mẹ của Cự Giải là Cửu Tần Lan, khi kết hôn với Lâm Viễn Ca thì không thể theo mẫu hệ như những người khác, vì Lâm gia là một gia tộc mang đậm nét truyền thống của phụ hệ.
Cửu Tam Nương có ba người con, hai nữ một nam. Mẹ của Cự Giải là con thứ, con út là nam, còn bác gái kia là bác cả.
Sự ra đi đột ngột và đầy nghi vấn của Cửu Tam Nương khiến họ hàng gần xa đều khó tin. Đặc biệt là những người thân thích ruột thịt. Bởi vì, nữ nhân của Cửu gia ai cũng có một sức khỏe khác thường, đôi khi còn mạnh hơn cả cánh đàn ông. Vì vậy, mất do bị người khác tấn công là một điều khó tin, còn chưa nói đến, Cửu Tam Nương đối với Zodiac không có người quen nào ngoại trừ Cửu Tần Lan, chứ còn chưa nói đến có người ghét bà.
Bởi sự việc kỳ lạ này, bên phía Cửu gia, nhất là anh chị em của Cửu Tam Nương nhất quyết bắt cảnh sát trưởng Lâm Viễn Ca phải tìm ra thủ phạm nhanh chóng. Bọn họ sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.
Nhưng tất cả bọn họ đều có chung một tâm trạng, chính là đau buồn và tiếc thương.
Mà có lẽ sốc nhất, vẫn chính là hai đứa trẻ đã tìm ra thi thể của Cửu Tam Nương – cũng chính là bà ngoại chúng – Lâm Cự Giải và Lâm Tử Hàn.
Hôm nay, những họ hàng gần xa đều có mặt tại linh đường của Cửu gia, ngay cả Cửu lão gia – bố của Cửu Tam Nương đã hơn trăm tuổi cũng đến, mặc dù tình trạng không khá hơn là bao. Bên họ nội, bên họ ngoại, bạn bè, khách hàng, đồng nghiệp của tha nhân Cửu Tam Nương cũng đến để viếng.
Nhưng, một đám học sinh này, là ai?
Vị trưởng bối trong gia đình đứng tiếp khách ở lối vào, nhìn thấy một nhóm những thanh thiếu niên có ý định bước vào linh đường thì lên tiếng:
- Mọi người là?
- Xin chia buồn cùng gia đình! _Ma Kết dẫn đầu cả đoàn, liền cúi đầu chân thành, đám học sinh phía sau anh cũng cúi đầu theo. Sau đó Ma Kết mới giới thiệu:
- Tôi là giáo viên chủ nhiệm của bé Cự Giải, còn đây là bạn thân của cô bé, đến đây để chia buồn cùng mọi người!
- Ô! _Vị trưởng bối vừa bất ngờ, vừa khó tin, nên hỏi thêm một câu:
- Mọi người đây... là từ Zodiac đến sao?
- Vâng!
- Ôi trời! Thật quý hóa quá! Cháu gái tôi lại có thầy giáo và bạn tốt như vậy, mời mọi người vào! _Vị trưởng bối này vui mừng, trở nên vô cùng nhiệt tình, đưa tay mời tất cả vào trong, không khỏi cảm kích:
- Các cháu từ xa đến đây, thật là một niềm vinh hạnh cho Cửu gia chúng tôi! Chúng tôi thật sự vô cùng cảm kích!
- Vâng, bác khách sáo quá rồi! Đã làm phiền ạ!
- Không sao, không sao, đón khách là bổn phận của ta, mọi người vào trong đi, cháu gái ta đang ở bên trong đấy!
- Vâng!
Cả đoàn mười một người xếp hàng ngay thẳng, chậm rãi và yên lặng tiến vào bên trong, gây sự chú ý của hầu hết mọi người. Bởi đa phần chẳng ai nhận ra, nhóm người này là ai.
- Cự Giải kìa, có cả Tử Hàn nữa!
Nhân Mã nhìn thấy hai người kia, liền lên tiếng, ngay lập tức, nhận được cái nhắc nhở của Thiên Yết:
- Suỵt! Nhân Mã, đây là linh đường, đừng gây ồn ào!
- Xin lỗi! _Nhân Mã khẽ cất giọng, vừa rồi cậu sơ suất quá.
- Cự Giải không khóc sao? _Kim Ngưu nhỏ giọng thắc mắc, Bảo Bình cũng đồng tình:
- Tử Hàn là con trai thì không nói, nhưng Cự Giải thì... chẳng phải hôm qua cậu ấy nói mình thức đêm để nấu lẩu Tứ Xuyên cho bà sao, tình cảm của cậu ấy dành cho bà rất sâu đậm mà!
- Cậu ấy, mạnh mẽ hơn tớ tưởng đấy! _Bạch Dương cất giọng khâm phục.
- ...
Sư Tử không nói lời nào, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía người con gái kia, vẻ mặt của cô ấy trông rất quen thuộc, nó giống như biểu cảm thường ngày của Thiên Bình vậy. Không, còn vô cảm hơn cả Thiên Bình rất nhiều. Người con gái đó, rốt cuộc đang nghĩ gì?
Một lúc sau, đến lượt những người bạn này viếng bà ngoại của Cự Giải. Tử Hàn đang thất thần, nhìn thấy Ma Kết và những anh chị khác liền giật mình kinh ngạc, bọn họ... cũng đến đây sao.
- Chị hai... _Tử Hàn khẽ khều tay áo của Cự Giải, rồi ghé vào tai cô, thì thầm:
- Thầy Ma Kết và nhóm anh Sư Tử cũng đến kìa!
- Ừ!
Trái lại với suy đoán của Tử Hàn, cậu nhìn chị mình với vẻ mặt khó tin, có lầm không vậy, nghe đến anh Sư Tử, mà Cự Giải cũng không có phản ứng gì sao?
...
Buổi trưa...
Đây là thời gian linh