Tối đó, tranh thủ lúc Fuu đang tắm, Nigi rón rén sang phòng Joyce để tâm sự. “Anh hai” Cô cất giọng nhỏ nhẹ. “Hử?” Joyce đang lướt điện thoại một cách vui vẻ. Cô lại gần, ngồi gần chỗ anh nằm trên giường “Thi xong đại học, là Fuu đi luôn à?” “Thường thì người ta sẽ đợi có kết quả, mà với cậu ta thì chắc khỏi nhỉ. Ba cậu ta từng làm bên đó, cổ phần cũng chỉ dành cho cậu ta, nên chắc sẽ dễ đi thôi, không cần chờ...” “Chờ đi, mà...” Nigi đột ngột chen ngang với giọng nói khẩn thiết. Joyce đưa mắt nhìn cô, đôi mắt long lanh ánh lên. Anh cũng hiểu được, cái cảm giác, sắp phải xa người mình yêu, nó khó với buồn cỡ nào. Từ đây tới ngày thi đại học xong, chỉ còn vỏn vẹn tuần, mà hai người lại phải chăm chú ôn thi, làm gì mà có thời gian bên nhau như trước nữa. Đúng là, anh thở dài, xoa đầu em gái mình “Chưa gì nhớ rồi à?” “Ừm...” Cô lộ rõ vẻ mặt âu lo. Anh liền nhéo má Nigi “Con nít con nôi” “Hừ, chứ ai như anh. Yêu rồi sẽ hiểu thôi”.
Ai nói là Joyce không hiểu chứ, yêu, anh cũng đã từng mà. Thậm chí là thời học sinh đào hoa ấy, anh được bao nhiêu hoa hồng đón đưa. Với lại, gần đây, anh lại đang để ý một người con gái ở quán bar đó, nên anh cũng biết, xa một tí là cảm thấy nhớ nhau rồi. “Ừ, biết rồi” Anh nói, dịu dàng. Nigi cười.
“Mà, dạo này trông anh cứ vui vui sao ấy nhỉ. Còn hay đi ra ngoài nữa. Kiếm được cô nàng nào bên ngoài rồi à? Hử hử?” Cô nàng bắt đầu giở thói tinh nghịch. Joyce liền đẩy Nigi ra “Con nít con nôi, biết chi chuyện người lớn” “Ơ ơ, vậy là đúng rồi nè!” Như phát hiện ra một điều gì đó thú vị, cô nàng càng thêm phấn khích, càng nhích lại gần anh mình hơn. Đôi mắt hớn hở lộ rõ “Nói em nghe nào, cô nàng nào xấu số vậy?” “Cái con nhỏ...” Joyce chau mày tức giận cốc đầu Nigi một cái đau. “So...sorry ah... Đùa tí mà...” “Hừ” “Nói đi! Lọt vào tầm mắt của ông già khó chịu này chắc cũng không phải dạng vừa đâu nhỉ?” “Mới nói gì đấy?” Anh hầm hầm nhìn Nigi cười hí hửng “Hì hì, chị dâu tương lai là ai nè!” “Nhiều chuyện” “Đi mà...” “Haizz, cô ấy, cùng trường với em ấy,...”