Gần đến ngày nhập học, Lý Ngôn Tiếu dẫn tôi đi gặp cô hiệu trưởng. Anh đạp xe chở tôi, đạp hơn mười phút đã đến nơi, trường học là một khu nhà ngói, có vài dãy phòng học vây quanh một cái sân ở giữa, trường học nằm cạnh một cái hồ nhỏ, trước cổng viết mấy chữ Khải to: Tiểu học Lý Gia Trang.
Lúc này còn chưa khai giảng, trường học vô cùng yên tĩnh, tôi có thể tưởng tượng được lúc học sinh đến trường thì nơi đây sẽ trở nên huyên náo, thậm chí tôi còn thấy được trong sân bụi bay mù mịt, ở đâu đó có một đám con nít đang đùa giỡn.
Lý Ngôn Tiếu chỉ một nơi cách hơn trăm mét: “Chỗ đó là Trung học Lý Gia Trang, sau khi tựu trường anh sẽ học ở đó.”
“Ừm, rất gần đấy.”
“Hiệu trưởng ở bên cạnh dãy phòng này.” Lý Ngôn Tiếu một tay dắt xe, một tay khoác lên vai tôi, “Đi thôi, không cần sợ đâu, cô ấy rất hiền.”
Lý Ngôn Tiếu chỉ là một nam sinh vừa mới tốt nghiệp, không ngờ anh có thể dẫn tôi đến tìm hiệu trưởng nói chuyện mà không chút e sợ thế này. Chuyện này làm tôi kính nể anh thêm một phần.
Chúng tôi đến trước phòng cô hiệu trưởng, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng nói của một cô bé. Lúc này nói không không khẩn trương chút nào là không có khả năng, tôi quay đầu nhìn Lý Ngôn Tiếu, phát hiện lông mày anh thoáng cái giãn ra, biểu lộ vô cùng nghiêm túc. Anh vươn tay gõ cửa.
“Ai thế? Mời vào!” Giọng cô bé kia lại vang lên. Đây không giống giọng nói giòn tan của Nữu Nhi mà là giọng nói rất ngọt, còn chậm rãi, ngữ khí đều đều giống như Lý Ngôn Tiếu, nhưng so với anh thì còn thêm một phần nũng nịu.
“Lý Ngôn Tiếu.” Anh nói xong, cửa liền mở ra, người mở cửa là một phụ nữ trung niên đeo kính. Cô vừa thấy Lý Ngôn Tiếu, trên mặt liền lộ ra dáng tươi cười: “‘Ai nha, Ngôn Tiếu tới rồi, đằng sau là bạn của con phải không? Vào trong ngồi đi!”
Chúng tôi tiến vào nhà, căn nhà này rất tương tự với nhà của chú, có điều sạch sẽ hơn nhiều. Có một cô bé chừng mười tuổi đang ngồi xếp bằng dưới đất dệt chiếu, vừa nhìn thấy Lý Ngôn Tiếu liền nở nụ cười, dáng cười rất sạch sẽ, khuôn mặt cũng rất thanh tú.
“Tĩnh Tư, còn ngồi đó làm gì.” Người phụ nữ trung niên nói với cô bé, “Cứ để đó đi, rót nước cho khách trước đã.”
“Không cần đâu cô.” Lý Ngôn Tiếu khách sáo cười cười, nói với tôi: “Đây là hiệu trưởng Trương.”
Tôi dựa theo sắp xếp trước đó, lập tức ngoan ngoãn chào cô một tiếng: “Em chào cô ạ!”
Kế tiếp là mấy lời nhàm tai, trong nhà hiệu trưởng thì nhất mực đều phải lễ phép và khách sáo. Cô bé bưng nước tới, vì vậy một phen uống không không uống vừa nãy đến cuối cùng cũng uống một hớp, rồi muốn ăn gì không cần phiền cũng đã nếm một chút, tôi nhìn thấy Lý Ngôn Tiếu không thích nói những lời khách sáo thế này, nụ cười lúc nào cũng treo bên miệng giờ đã không còn.
Lý Ngôn Tiếu và hiệu trưởng Trương nói chuyện xếp lớp cho tôi, tôi không quá chăm chú nghe vì trước giờ Lý Ngôn Tiếu làm việc luôn rất đáng tin. Lúc này tôi và Lý Ngôn Tiếu ngồi cạnh nhau, hiệu trưởng Trương ngồi phía đối diện, còn cô bé kia đem ấm nước châm trà xong lại sang ngồi cạnh Lý Ngôn Tiếu. Tôi cảm thấy rất kỳ quái, bên kia không phải còn một chỗ sao, mắc mớ gì phải chạy qua đây dính lấy Lý Ngôn Tiếu chứ?
Nhưng dù sao đây cũng là nhà của người ta, người ta thích ngồi ở đâu thì ngồi ở đó thôi. Tôi nghĩ vậy, nhưng vẫn cách Lý Ngôn Tiếu nhìn cô bé kia, vẻ mặt toàn là nghi hoặc. Cô bé cũng nhìn tôi, nhưng so với tôi thì hữu hảo hơn nhiều, còn cười cười với tôi nữa. Cô bé cười hoàn toàn không hé miệng, tôi nhìn kỹ mới thấy hàm trên có chút nhô lên, cái này người ta thường gọi là răng hô.
Thoạt nhìn cô bé rất ngoan ngoãn, nhưng không biết vì sao tôi có ấn tượng rất phức tạp với người này. Lý Ngôn Tiếu nói với hiệu trưởng Trương: “Mộ Đông vẫn luôn tự học ở nhà, trình độ ngữ văn và toán đều rất cao, còn biết chơi dương cầm, hơn nữa ngoại ngữ cũng không tệ. Em cảm thấy có thể xếp cho Mộ Đông vào học kỳ hai lớp ba hoặc lớp bốn…”
Tôi nghiêng đầu nhìn cô bé kia, nhưng cô bé không nhìn lại tôi nữa mà cứ luôn nghiêng đầu nhìn Lý Ngôn Tiếu. Tôi thấy rất kỳ quái, chúng tôi đã bị cái gọi là “phân biệt giới tính” ảnh hưởng, cho tới bây giờ tôi vẫn không dám nói chuyện với người khác phái, cũng không dám nhìn thêm vài lần, Vương Câu Đắc Nhi và Nữu Nhi là vì còn nhỏ nên không cố kỵ, mà cô bé này sao lại dám “lớn mật” như thế, cứ nhìn chằm chằm vào Lý Ngôn Tiếu?
Hiệu trưởng thấy chúng tôi đang liếc ngang liếc dọc, liền nói với tôi: “Đó là con gái của cô, tên là Lý Tĩnh Tư, bây giờ đang học lớp sáu, sau khi em tới trường học nếu có việc thì có thể đến tìm nó.”
Thế là tôi rất ngọt ngào gọi một tiếng chị Tĩnh Tư.
Hiệu trưởng Trương vỗ vỗ đùi: “Học vượt tất có cái tốt, chỉ sợ Mộ Đông không thích ứng kịp thôi, xung quanh đều là bạn học lớn hơn em đến ba bốn tuổi…”
Lý Ngôn Tiếu dùng chân nhẹ đá tôi một cái, tôi lập tức nói: “Sẽ không đâu, em sẽ thích ứng mà.”
“Vậy thì tốt.” Hiệu trưởng Trương cười cười đứng dậy, “Mộ Đông đi theo cô, để cô xem em học đến trình độ nào rồi.”
Tôi liền theo cô vào buồng trong, nhìn thấy phòng cách vách có một thằng bé đang thò đầu ra nhìn, mặt mày có vài phần tương tự Lý Tĩnh Tư, chắc là em trai chị.
Tôi vào phòng trong mà vẫn liếc ra phòng khách, Lý Ngôn Tiếu và Lý Tĩnh Tư đang ngồi trên ghế dài, câu được câu không nói chuyện. Tuy dáng cười của anh có hơi cứng nhắc, nhưng mà anh vẫn đang cười kia kìa.
Lý Ngôn Tiếu trông thấy ánh mắt của tôi liền hướng tôi vẫy vẫy tay. Tôi quay đầu vào, không thèm để ý tới anh nữa. Hiệu trưởng Trương đóng cửa lại, tôi liền thở phảo nhẹ nhõm, mắt không thấy tâm khỏi phiền.
Hiệu trưởng Trương lấy ra một quyển “Trích lời của Mao Chủ tịch” màu đỏ chói lóa, cô nói với tôi: “Ai đi học cũng phải có một bản này, hơn nữa còn nhiều thứ khi đi học cần phải mang theo.”
Tôi gật đầu, nói thật thì tôi không cảm thấy hứng thú với thứ này. Lý Ngôn Tiếu cũng có một bản, mỗi người đều phải có, nhưng tôi chưa bao giờ thấy anh xem cái này. Hằng ngày tôi đọc sách đều là tác phẩm cổ đại, tiểu thuyết Tây Phương hoặc sách tiếng Anh.
Hiệu trưởng Trương tìm cho tôi một đoạn, bảo tôi đọc. Tôi nhìn nhìn, thấy bên trong có mấy chữ ít gặp, nhưng tôi vẫn lưu loát đọc ra. Cô nhẹ gật đầu, sau đó đưa cho tôi một tờ giấy và một cái bút chì.
Tờ giấy không phải quá sạch sẽ, còn có một ít dấu vết mờ mờ, tôi nhìn một cái liền hiểu rõ: Tờ giấy này lúc trước đã từng được viết rồi, sau đó lại dùng cục tẩy xóa đi. Bút chì là loại bút bằng gỗ nhỏ, bên trên quấn băng cố định, tôi nghĩ đến cái bút chì mới tinh của Lý Ngôn Tiếu mua cho tôi và cái bút này, không khỏi cảm thấy nhà hiểu trưởng có chút đáng thương. Vất vả với nhiều đứa trẻ như vậy, lại còn tiết kiệm đến thế này.
Hiệu trưởng Trương đọc cho tôi viết bốn thành ngữ, sau đó còn đánh dấu và ghép âm, tôi đều thuận lợi vượt qua. Những thứ này không làm khó được tôi, vả lại những chữ cô cho đều thông dụng nên tôi có thể nhanh chóng viết ra.
“Tốt lắm.” Cô lấy bút lại, đi ra khỏi phòng rồi nói: “Mộ Đông được xếp vào học kỳ hai lớp ba!”
Tôi nhìn thấy Lý Ngôn Tiếu giống như thở phào một hơi.
Trước khi về, hiệu trưởng Trương còn đưa cho Lý Ngôn Tiếu một túi trà phơi khô, bảo anh nhất định phải mang về. Anh từ chối cả buổi vẫn không được, cuối cùng cô Trương kiên quyết đem túi trà nhét vào giỏ xe đằng trước của anh.
Chúng tôi ra khỏi trường học, tôi cảm thấy rất kỳ quái nên hỏi anh: “Vì sao hiệu trưởng lại tốt với anh như thế?”
“…” Lý Ngôn Tiếu không trả lời, trong gió, áo sơ mi của anh bay bay, lộ ra ánh dương quang.
Tôi lắc anh: “Vì cái gì nè?”
“Ai…” Lý Ngôn Tiếu thở dài một cái, bắt đầu láy sang chuyện khác: “Anh có bao giờ uống trà đâu mà cũng bảo anh mang về…”
“Anh đừng có mà đánh trống lảng, đến cùng là vì sao?”
Anh quay đầu lại nhìn tôi: “Đợi em lớn sẽ biết.”
Xem ra thật sự có nguyên nhân gì sâu xa lắm đây. Trong lòng tôi vô cùng ngứa ngáy khó chịu, anh càng không muốn cho tôi biết, tôi lại càng muốn biết. Bị lòng hiếu kỳ áp chế, tôi liền nghĩ ra một tối kiến, không chút do dự nhảy xuống xe đạp, nhưng vì không khống chế được cơ thể nên ngã luôn trên đất. Cái xe của Lý Ngôn Tiếu kịch liệt lắc lư một thoáng, xém chút cũng ngã theo. Anh nhanh chóng ném xe đạp, chạy đến chỗ tôi hỏi: “Xảy ra chuyện gì xảy ra chuyện gì?”
Tôi đứng lên nói: “Nếu anh không nói cho em biết, em sẽ không đi.”
“Tiểu tổ tông của anh ơi, còn muốn làm giá với anh nữa à.” Anh trừng mắt nhìn tôi, lại có chút bất đắc dĩ, “Chúng ta về nhanh đi, gần đến trưa rồi.”
Tôi vểnh môi: “Không.”
Lý Ngôn Tiếu nhìn tôi, không ngờ nói ra một câu ngoài dự liệu: “Em không đi thì anh đi.” Nói xong anh đỡ xe lên, ngồi lên xe rồi không thèm chần chừ gì mà đi luôn.
Tôi sững sờ nguyên tại chỗ, nhìn xem anh đạp chậm rì rì được hơn mười thước, sau đó ngừng lại, hai chân chống đất, quay đầu lại cười với tôi: “Em có đi hay không đây?”
Tôi đã từng là Lâm đại thiếu gia không ai dám thất lễ, cũng đâu phải người dễ chọc tôi vốn muốn dùng cách ăn vạ này moi ra lý do từ miệng anh, không ngờ bị anh chơi lại, hơn nữa còn bị té nữa chứ. Nghĩ đến đây tôi đã cảm thấy có một ngọn lửa đang thiêu đỏ cả bầu trời.
Tôi chạy qua, dùng hết sức đấm lên lưng Lý Ngôn Tiếu, anh xoay đầu lại nhìn tôi đánh mà cười đến tít cả mắt. Sau khi phát tiết lửa giận xong xuôi, tôi cũng hết thủ đoạn rồi nên đành thành thành thật thật ôm eo anh để anh chở về.
Thế nhưng tại sao hiệu trưởng Trương coi trọng anh như thế! Tôi còn chưa biết rõ đây này.
Tôi vẫn muốn tiếp tục uy hiếp anh, đại loại dùng những cách như đâm thủng bánh xe này nọ, nhưng đều bị anh đi tới gạt tay tôi ra, hoặc là dứt khoát trở về nhà. Tính tình anh cứng rắn như vậy, lại còn ngang ngược nữa nên tôi cũng hết cách với anh.
Khi về đến nhà, tôi bực bội về nhà mình ăn cơm, cũng không thèm chào tạm biệt anh. Cả ngày hôm nay từ sáng tới trưa thật sự không vui, cứ nghĩ tới khuôn mặt của Lý Tĩnh Tư là cảm thấy hàm răng hô của chị rất gây chú ý, lại còn khó coi nữa chứ.
Lý Ngôn Tiếu đem từ nhà đến hai quyển sách cũ, tôi nhìn qua là ngữ văn và toán. Anh đưa cho tôi rồi nói: “Học kỳ sau không được in sách nữa, em dùng của anh đi, cũng may là anh chưa ném đi.”
Có một lần tôi đến Lý gia, điều làm tôi ngạc nhiên là mái tóc dài của “Ngu Cơ” đã không thấy nữa, mà đổi lại là một mái tóc ngắn ngủn. Lúc bấy giờ có rất nhiều phụ nữ để kiểu tóc này, còn kiểu tết hai bím chỉ có con nít mới để thôi. Cũng vì thế mà vẻ xinh đẹp của cô giảm đi không ít, kiểu tóc này và khí chất của cô căn bản không hợp nhau. Tôi nhìn “Ngu Cơ” đến ngẩn người, kinh ngạc không nói nên lời.
“Ngu Cơ” thấy ánh mắt kinh ngạc của tôi cũng không để ý mà hất tóc lên: “Thấy thế nào, Mộ Đông?”
“Sao dì lại cắt tóc ngắn?”
“Bây giờ thịnh hành kiểu này rồi.” Bà nội Lý Ngôn Tiếu thay cô trả lời, “Ai mà còn để tóc dài, hay búi búi cài cài là bị lôi đi xử bắn ngay!”
“Vậy khi hát hí khúc thì phải làm sao?”
“Thì đội tóc giả vào, thằng ngốc này.” Cô cười nói, “Hơn nữa về sau dì không hát hí khúc bình thường nữa… mà hát bản mẫu hí. Nếu còn hát lộn xộn sẽ bị xử bắn!”
Thật là đáng sợ. Tôi nhìn thấy Lý Ngôn Tiếu ngồi một bên cười khổ lắc đầu. Xem ra cái lắc đầu này biểu đạt nhiều ý nghĩ, nhưng vẫn không thoát khỏi ý phủ nhận.
Rất nhanh đã đến ngày khai trường, ngày một tháng ba, từ tối hôm trước tôi đã ngủ không yên rồi. Vương Câu Đắc Nhi phải học từ lớp một đi lên nên phải chờ tới tháng chín mới nhập học. Cậu một mình ở nhà, chỉ có buổi trưa và buổi tối mới có thể gặp tôi.
Tôi rất sợ cậu ở sẽ lục lọi đồ đạc của mình, hoặc lén lấy tiền của tôi tiêu hết. Nhưng nghĩ lại Vương Câu Đắc Nhi vẫn là bạn tốt thứ hai của tôi, sao tôi lại đề phòng cậu được. Mặc dù nghĩ vậy nhưng tôi vẫn đem tiền giấu kỹ.
Ngày đầu tiên đến trường, tôi ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, đeo trên lưng cặp sách bằng vải thô của thím may, liền hăng hái chạy đi học. Lý Ngôn Tiếu đạp xe chở tôi, trên đường không ngừng dặn dò tới lui, trước kia tôi đâu có thấy anh dong dài thế này nhỉ.
“Phải tạo quan hệ tốt với bạn học, nhường nhịn một chút, đương nhiên khi có người ăn hiếp em thì phải tìm hiệu trưởng Trương, hoặc là chạy tới tìm anh… Bút chì không được bỏ lung tung, cặp sách phải giữ gìn cẩn thận, đừng gây xích mích với người khác, vào học thì nhất định phải theo sát bài giảng của thầy giáo…”
Tôi chọt anh, tỏ vẻ em nghe đến phiền rồi nè. Nhưng Lý Ngôn Tiếu vẫn cứ thao thao bất tuyệt nói mãi không thôi.
Đến trường học, từ xa tôi đã nhìn thấy rất nhiều tốp năm tốp ba cùng nhau vào trường, bọn họ đều mặc quần áo màu xanh lá, màu đen hoặc xanh da trời, cặp sách trên lưng cũng màu xanh lá, bên trên còn có ngôi sao năm cánh đỏ chói và dòng chữ “vì nhân dân phục vụ.” Màu xanh lá phối với màu đỏ quả thật quá khó coi, Lý Ngôn Tiếu còn lén nói năm chữ đó là “huyết lợn với phân gà.” Bọn họ đều không giống tôi, tôi vẫn mặc quần xanh và áo trắng, cặp sách trên lưng là màu tím, miệng túi được cố định bằng miếng dán, thoạt nhìn đặc biệt khoan khoái sạch sẽ.
Đến trường thì học sinh cũng bắt đầu nhiều hơn, có mấy đứa lớp một, cũng có anh chị lớp năm lớp sáu. Tuổi này của tôi vốn phải bắt đầu học từ lớp một, vì thế tôi nhìn những đứa trẻ kia thì không hiểu sao cảm thấy thân thiết.
Các học sinh đều không đi xe đạp, tụi nó nhìn thấy Lý Ngôn Tiếu chở tôi đến trường đều nhao nhao ghé mắt nhìn xem. Cũng may là tôi đã sớm quen với ánh mắt người khác nên không có cảm giác gì quá lớn. Lý Ngôn Tiếu đạp xe đến ngả rẽ rồi dừng lại, anh nói: “Em xuống đi, đừng có đi nhầm lớp đó, đến trưa anh ở đây đợi em!”
Tôi gật đầu, nhảy xuống xe, sau đó cùng một đám học sinh đi vào lớp học. Tôi đi khắp các dãy phòng, cuối cùng cũng tìm được phòng học của lớp ba. Trong phòng đã ngồi được hai mươi người, những học sinh kia đều đã mười tuổi. Phòng học đã cũ kỹ lắm rồi, vách tường có nhiều chỗ bị thấm nước, bảng đen trải qua nhiều năm sử dụng thì sáng bóng như mặt gương, bên trên còn lem màu loang lổ. Trước phòng học có treo một lá cờ có vẻ hơi bẩn, đằng sau bục giảng viết năm chữ “Vì nhân dân phục vụ”, trên bục giảng là thầy giáo đang sắp xếp lại giáo án.
Tôi đứng ở cửa vào, không biết mình phải ngồi ở đâu. Thầy giáo thấy tôi cứ do do dự dự, liền hỏi: “Em là Lâm Mộ Đông phải không? Hiệu trưởng Trương đã nói với thầy rồi.”
Thầy vỗ vỗ tay, hô to: “Im lặng!”
Các học sinh lập tức yên tĩnh lại, ai cũng nhìn về phía tôi làm tôi có chút không được tự nhiên. Tôi đột nhiên cảm thấy một thân áo trắng của mình hơi bị dễ gây chú ý.
“Chúng ta vỗ tay hoan nghênh bạn học Lâm Mộ Đông nào, tuy tuổi nhỏ hơn các em nhưng đã học tới chương trình học của chúng ta, nên được phân đến lớp này. Chúng ta hy vọng bạn học Lâm Mộ Đông có thể phục tùng mệnh lệnh, nhanh chóng hòa nhập tập thể, vì tập thể làm rạng rỡ vẻ vang, tương lai vì nhân dân phục vụ, cống hiến cho xã hội chủ nghĩa vĩ đại!”
Lại là những lời sáo rỗng. Tôi cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng vẫn phối hợp cười cười với thầy giáo, sau đó tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Tôi không có bạn cùng bàn, nhưng có thể nhìn qua cửa sổ thấy được dãy phòng của trường cấp hai và ngả rẽ ngoài kia.
Ngồi trước tôi là một cô bé, à không, phải nói là chị gái, thấy tôi thì quay đầu lại nhìn. Tóc của chị bị cháy nắng vàng khè, tết hai cái bím tóc mảnh đến kinh người, quần áo cũng không được sạch sẽ gì. Tôi không nhìn lại chị mà mở cặp lấy sách giáo khoa và bút.
Sáng sớm phải đọc “Trích lời của Mao Chủ tịch”, tôi không có quyển sách ấy nên phải đem học phí nộp cho giáo viên chủ nhiệm, thầy bảo tôi đợi một chút rồi đi ra ngoài, lát sau cầm theo một bản “Trích lời của Mao Chủ tịch” đỏ chóe đưa cho tôi, dặn tôi phải giữ gìn cẩn thận.
Sau khi đọc xong, thầy hô: “Các học sinh, chúng ta cùng nhau hát một bài… ủy viên văn thể, chuẩn bị!”
Tên bài hát là gì tôi đã không còn nhớ nữa, chợt nghe một cô bé đứng lên, tinh thần phấn chấn vô cùng hô một tiếng: “Hát!” Mọi người liền đồng loạt đứng dậy, cùng nhau cất tiếng hát: “Cha mẹ ruột không bằng Mao Chủ tịch… Ngàn vạn tốt không không bằng xã hội chủ nghĩa…”
Các học sinh đều bày tỏ thành kính, vẻ mặt kiên định, tôi cảm thấy thú vị, đến trường quả nhiên có ý nghĩa, tuy giáo dục lúc nào cũng không rời bỏ chính trị, nói thêm là lúc ấy tôi không biết chủ nghĩa xã hội tốt như thế nào, nhưng tôi vẫn hào hứng bừng bừng hát theo mọi người.
Đó là mùa xuân năm , cách mạng văn hóa ở cả nước trở thành một làn sóng sôi nổi, trong vòng mười năm đã đạt tới đỉnh cao, bản hồng ca của chúng tôi bay ra ngoài cửa sổ hòa vào ánh mặt trời nhàn nhạt, hình ảnh đó đã khắc sâu vào trong trí nhớ của tôi.
Thầy giáo bắt đầu giảng Ngữ văn, tôi phát hiện mình có thể hiểu hết những lời thầy nói. Tôi còn nhớ tiết học ngày đó là ca tụng một vị cán bộ Đảng viên nào đó, nhưng nhân vật chính trong bài là ai thì tôi không nhớ được. Ngày đầu tiên đến trường tôi còn chưa thích ứng kịp, tôi cứ vẩn vơ suy nghĩ đến đàn dương cầm, nghĩ đến Lý Ngôn Tiếu, nghĩ đến Vương Câu Đắc Nhi và Nữu Nhi, còn có chị gái răng hô kia nữa.
Xong tiết học thứ nhất, tôi không biết phải đi đâu nên ngồi lại lớp học, rất nhiều bạn cùng lớp đã ra ngoài chơi, nhưng tôi nhìn cảnh tượng bụi đất đầy trời, gà bay chó chạy ngoài kia thì đành dập tắt ý nghĩ cùng ra ngoài vui đùa.
Tôi nhìn thấy chỗ gần tôi có một anh bạn lớn hơn mình cũng không ra ngoài, thấy vậy tôi liền hỏi: “Anh biết chơi đàn dương cầm không?”
“Đàn dương cầm?”
“Ừm, chính là đàn dương cầm.”
“Chơi như thế nào?”
Tôi bất đắc dĩ xoay người lại, cảm thấy rất cô đơn. Tôi nhìn qua trường Trung học Lý Gia Trang đến xuất thần, tất cả trong đầu bây giờ chỉ còn lại hình ảnh giơ tay nhấc chân của Lý Ngôn Tiếu.
Tiếp theo là giờ toán, thầy giáo giảng các phương trình tôi đều nghe hiểu, hơn nữa thầy còn giảng rất tỉ mỉ. Tôi cảm thấy học vượt cũng có cái thú của nó, nhưng so ra vẫn cảm thấy cô đơn nhiều hơn. Có lẽ do tôi không hợp với tập thể, tôi nhìn lại áo trắng quần xanh của mình thì thầm nghĩ như thế.
Lại hết một tiết nữa, sau giờ nghỉ giữa khóa thì đến tiết thể dục. Anh bạn lúc nãy nói với tôi: “Đàn dương cầm là cái gì? Tao rất muốn biết!”
“Ai, đàn dương cầm là…” Tôi rất vui vì có người tìm mình nói chuyện, nhưng thật sự không biết miêu tả như thế nào, “Thì là một loại đàn, nhưng anh chưa nhìn thấy nên em có nói anh cũng không biết đâu.”
“Mày biết?”
Tôi gật đầu.
Anh ta bĩu môi rồi liếc tôi, vẻ mặt đầy khinh thường.
Về sau tôi mới biết được anh bạn này lớn hơn tôi đến bảy tuổi, so với Lý Ngôn Tiếu còn lớn hơn hai tuổi, anh ta là đứa lớn tuổi nhất lớp và cũng là đứa hay gây sự nhất, đến thầy giáo cũng không quản nổi.
Chương sau →