“Ngươi hiểu thì tốt, không uổng công ta làm trái luật lệ tiên giới xuống thăm ngươi.” Chân mày Mạch Lưu Thương dần dần giãn ra.Hắn vươn tay, nhẹ nhàng xoa vết thương trên cổ Mộ Thanh Yên, ánh mắt di chuyển, ánh sáng trắng lóe lên.
Vết tích trên cổ Mộ Thanh Yên triệt để biến mất.
Mạch Lưu Thương hơi nhếch khóe môi lên, khuôn mặt vốn âm trầm có một tia ấm áp.“Ủa? Vết thương đâu rồi?” Mộ Thanh Yên tự tay sờ sờ, trơn nhẵn mịn màng, quả thực không có.“Vậy sao ngươi không thi pháp sớm cho ta một chút, bôi cái loại thuốc kia đau chết đi.”“Không đau ngươi không nhớ lâu.”Mộ Thanh Yên bĩu môi.“Biết rồi, biết rồi, hồ ly là tốt nhất rồi.”“Sao ta nghe như nịnh bợ vậy? Ta không nuôi bạch nhãn lang đâu.”“Không đâu!”.Con ngươi Mộ Thanh Yên đảo một vòng, nàng nói: “Có mang Túy Lê Hoa không?”“Ngươi không uống được.”“Vì sao?”“Ngươi đang là thân thể phàm thai sao mà chịu được, chờ ngươi về tiên giới ta sẽ cho ngươi.”“Nhưng ta muốn bây giờ cơ, hồ ly, ngươi cho ta đi.” Hai tròng mắt Mộ Thanh Yên lóe sáng nhìn chằm chằm Mạch Lưu Thương.Mạch Lưu Thương ghét bỏ dịch ra xa.“Đừng nhìn ta như vậy, thật đáng sợ.”Mộ Thanh Yên bực, nàng chỉ vào Mạch Lưu Thương nói: “Hồ ly chết tiệt, nhanh giao ra đây, bằng không ta không để yên cho ngươi!”Mạch Lưu Thương thấy vậy bật cười, mắt cong cong, cười cực kì đẹp.“Đây mới là dáng vẻ Tư Mệnh nên có, thần kinh không ổn định, đơn giản vui vẻ.
Không phải ngươi, nên đừng không buông bỏ được.”Hô hấp Mộ Thanh Yên cứng lại, sau đó lại thoải mái thở ra.
Đây mới là nàng, không cần thay đổi.
Cổ tay Mạch Lưu Thương xoay một cái, một cái bình sứ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Mộ Thanh Yên vội nhảy qua lấy về.“Đừng uống quá nhiều, lúc uống nhớ hòa với nước, thân thể này của ngươi chịu không nổi, có nghe không.”“Nghe rồi nghe rồi mà.”Mạch Lưu Thương bất đắc dĩ lắc đầu, hắn nói: “Đi đây, lần sau trở lại thăm ngươi.” Hắn vừa dứt lời, thân hình lóe lên liền biến mất.Mạch Lưu Thương vừa đi, nụ cười của Mộ Thanh Yên liền thu lại.
Hồ ly nói đúng, không phải nàng, nên đừng không buông bỏ được.
Không nỡ cũng phải buông.Giữa không trung, Mạch Lưu Thương âm thầm nhìn Mộ Thanh Yên.“Ta rất sợ nàng lại bị cuốn vào xoáy nước kia, nếu như Thương Lăng biết tất cả, ta sợ hắn sẽ giết nàng.” “Cứ làm tiểu Tư Mệnh cho tốt, đơn giản hạnh phúc, còn hắn cứ để ta chống đỡ thay nàng.”Thân ảnh Mạch Lưu Thương càng bay càng xa, dần dần biến mất ở Trường Nhạc Cung.Ung Hòa Cung, Tiểu Linh Tử cẩn thận bôi thuốc cho Quân Bắc Hàn.“Hoàng thượng, sao hôm nay người lại đánh nhau với thái hậu? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị thương, nô tài rất đau lòng.”“Là nàng ta không tuân thủ nữ tắc trước, còn không biết hối cải!” Quân Bắc Hàn chưa hết tức giận.“Hoàng thượng, người ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, đã lừa gạt Lệ phi, lừa gạt tiên hoàng, người chẳng lẽ lại không chịu nổi thái hậu sao?”Tiểu Linh Tử cực kì lo lắng, hắn thực sự không thể nào hiểu được, chủ tử mình trầm ổn ẩn nhẫn sao lại đánh nhau với thái hậu.
Quân Bắc Hàn sững sờ, lúc tỉnh táo lại hắn mới phát hiện hình như mình quá manh động.
Hắn cũng không biết vì sao khi thấy Mộ Thanh Yên lại không thể bình tĩnh.“Hoàng thượng, người không thể tùy hứng nữa!” “Chỉ có triệt để nắm giữ quyền lực mới không bị những kẻ lòng lang dạ thú này nuốt chửng!”Thần sắc Quân Bắc Hàn trầm tĩnh, là hắn quá nóng vội.
Chờ ngày nắm quyền rồi, muốn cái gì ai mà cản được? Mộ Thanh Yên...!Ngươi chờ đó cho trẫm!Quân Bắc Hàn đăng cơ, Quân Diệp Hoa hạ táng, tất cả trở lại bình thường.
Thời gian thoáng vội vã trôi qua, thời gian ba năm như là bình rượu được ủ mỗi ngày đều là một hương vị.
Trong thời gian ba năm này, Mộ Thanh Yên trừ lúc lâm triều, thời gian khác cũng không tiếp tục gặp Quân Bắc Hàn nữa.Quân Bắc Hàn cũng rất ăn ý không tới cửa tìm Mộ Thanh Yên gây phiền phức.
Tấu chương phê duyệt hoàn tất từ ba vị phụ chính đại thần được trình lên cho Mộ Thanh Yên thẩm duyệt lần cuối.
Thẩm duyệt hoàn tất thì để người đưa đếb Ngự Thư phòng cho Quân Bắc Hàn, để cho tự hắn xem xét học tập.Chớp mắt, Quân Bắc Hàn cũng sắp đến mười sáu tuổi tự mình chấp chính, người cầm quyền thay đồi, triều cục dần dần khẩn trương.
Quân Bắc Hàn gần mười sáu đã không còn vẻ trẻ con trước đây, trở nên càng thâm trầm sắc bén.
Một cỗ khí chất đế vương tự nhiên dần hiện ra trên người hắn.
Hôm nay, Quân Bắc Hàn đang lật xem tấu chương bên trong ngự thư phòng.Ba năm này, phía trên mỗi một bản tấu chương đều sẽ có nét chữ thanh tú của Mộ Thanh Yên.
Hoặc là bình luận việc được tấu, hoặc là tán thành hay phản đối phương thức xử lý của phụ chính đại thần, viết hết sức rõ ràng từng li từng tí.
Lúc Quân Bắc Hàn xem tấu chương, có thể học được rất nhiều thứ từ trong những câu từ của Mộ Thanh Yên.
Cũng có đoán ra cảm xúc hôm nay của Mộ Thanh Yên qua nét chữ.Mặc dù ba năm nay bọn họ hầu như không nói lời nào, nhưng chuyện mỗi ngày của Mộ Thanh Yên, Quân Bắc Hàn đều rõ như lòng bàn tay.
Mặc dù nàng rất thân cận với Mạch Lưu Thương, nhưng từ đầu đến cuối không vượt qua giới hạn kia.
Bằng không thì Quân Bắc Hàn sẽ không chung sống hòa bình với nàng ba năm thế này.Xem xong quyển tấu chương cuối cùng, Quân Bắc Hàn day day mi tâm.
Xem ra hôm nay tâm tình Mộ Thanh Yên không tệ, từng câu từng chữ đều lộ ra một cỗ vui vẻ.“Thái hậu hôm nay gặp ai?”“Hồi hoàng thượng, triệu kiến thừa tướng.”Thần sắc Quân Bắc Hàn lập tức trầm xuống, nhưng không rõ ràng giống trước đây, hắn đã có thể thu liễm cảm xúc rất khá.
Mỗi lần Mộ Thanh Yên đặc biệt vui vẻ đều là lúc triệu kiến Mạch Lưu Thương.
Quân Bắc Hàn không ngoại lệ nghe được câu trả lời như vậy, nhưng mỗi lần hắn đều muốn nghe.Đây là nhắc nhở cho hắn, nhắc nhở hắn còn quá yếu, giang sơn còn chưa ở trong tay hắn, quyền lực còn chưa ở trong tay hắn.
Cảm xúc của Mộ Thanh Yên còn chưa khống chế được trong tay hắn.
Loại ẩn nhẫn này, loại phẫn nộ này, dần dần tích tụ trong lòng hắn, chờ một ngày phát tiết ra ngoài.Thấy Quân Bắc Hàn im lặng không nói, Tiểu Linh Tử bên cạnh nhắc nhở hắn.“Hoàng thượng, thời gian không còn sớm, người nên đi luyện võ.”Quân Bắc Hàn khép tấu chương lại: “Biết rồi ”Thấy tâm tình Quân Bắc Hàn hình như không tốt lắm, Tiểu Linh Tử lại đang bổ thêm vài câu.” Võ công của hoàng thượng càng ngày càng tốt, đợi một thời gian nữa nhất định sẽ có một chút thành tựu, ngay cả sư phụ người đều không phải đối thủ của người.”“Thật sao? Vậy Mộ Thanh Yên thì sao? Ta có thể đánh được nàng ta sao?”Tiểu Linh Tử sững sờ, hắn có chút lúng túng nói: “Hoàng thượng, người lại muốn đánh nhau với thái hậu nương nương à? Đó là việc khi còn bé mà.”Quân Bắc Hàn không trả lời, hắn đứng lên đi tới phòng luyện công.
Trong phòng luyện công, sư phụ đang chờ hắn, hai người qua hơn mấy chục chiêu, vất vả lắm mới đánh ngang tay.“Hoàng thượng tiến bộ thần tốc, thời gian ba năm qua, không ngờ trò giỏi hơn thầy.”“Sư phụ quá khen.”Đánh không lại Mộ Thanh Yên nên bị nàng đè đầu luôn là tâm bệnh của hắn, cũng là động lực của hắn.“Bây giờ người đã tuổi, qua một thời gian nữa là mười sáu tuổi rồi.”Sư phụ Quân Bắc Hàn thở dài, ông nói: “Mười hai tuổi đăng cơ, hư danh gần bốn năm, muốn thu hồi sợ rằng không dễ.”“Trẫm biết, nhưng trẫm sẽ không nương tay với bất kì kẻ nào!”“Bây giờ người đã xuất sư, vi sư không có gì tốt tặng người, cho người một người vậy.”Sư phụ Quân Bắc Hàn nói xong liền quay đầu vẫy tay.
“Còn không qua đây?”Một thiếu nữ ước chừng mười lăm mười sáu tuổi đi tới, mặc một bộ váy dài hồng nhạt, khuôn mặt non mịn chưa hết tính trẻ con, nhìn cực kì đáng yêu.
Một đôi thật to tròn hồng hồng như con thỏ.“Hoàng thượng, người chớ xem thường con bé, bản lĩnh nó lớn lắm!”Chân mày Quân Bắc Hàn hơi cau lại, quan sát tỉ mỉ thiếu nữ trước mặt.
Thiếu nữ kia thấy Quân Bắc Hàn, khuôn mặt liền đỏ bừng.Lâm triều, Kim Loan điện.Mộ Thanh Yên ngồi phía sau màn, nhìn một đám triều thần đang nghị sự phía dưới.
Quân Bắc Hàn ngồi ở bên cạnh, thần sắc cũng mười phần nghiêm túc.
Hộ bộ thượng thư tiền nhiệm Lý Dũng vì tham ô nhận hối lộ bị tố cáo nên đã cách chức, bây giờ chức vị này đang cần người.
Hộ bộ chưởng quản ranh giới, ruộng đất, hộ tịch, thuế má, lương bổng và tất cả việc tài chính trong nước, là một chức quan quan trọng béo bở.
Bây giờ người người trong triều đều nhìn chằm chằm chức vị này.“Vi thần cho rằng, Hộ bộ thượng thư đang thiếu phải để Lục Quân đảm đương, hắn từng nhậm chức tại bộ hộ, rất rõ ràng với công việc của bộ hộ, dễ dàng bắt đầu.” Mạch Lưu Thương nói.“Thần cho rằng thừa tướng nói không đúng, Lục Quân và Lý Dũng đều là một phe, lúc Lý Dũng bị điều tra còn từng cầu xin làm rối loạn kỉ cương, người này tuyệt đối không thích hợp.”Thái phó Mạnh Tử Nam vội phản bác.“Thần cho rằng, chức Hộ bộ thượng thư cần để Hoàng Đông đảm nhiệm, hắn là người thanh liêm, làm việc theo lẽ công bằng, ở trong triều có danh vọng nhất định.”“Ồ? Thái phó tiến cử người một nhà, là muốn kết bè kết cánh sao?” Mạch Lưu Thương nhíu mày hỏi lại.Mạnh Tử Nam vội dựng râu trừng mắt.“Dĩ nhiên không phải, Lục Quân là người thừa tướng, thừa tướng tiến cử mới là muốn kết bè kết cánh!”“Ồ? Thái phó, khuôn mặt ngài đều đỏ cả rồi, ngài khẩn trương như vậy, tức giận như vậy, chẳng lẽ là bị ta nói trúng rồi?” Mạch Lưu Thương mở hai tay ra, cong môi cười.“Ngài, ngài nói bậy!” Mạnh Tử Nam quay đầu nhìn về phía Quân Bắc Hàn.“Hoàng thượng, việc này người thấy thế nào?”Quân Bắc Hàn biết lão thái phó là trung thần, ông ta bồi dưỡng thế lực thì cũng là mở rộng bè cánh giúp hắn thôi.Hắn đang muốn mở miệng lại nghe Mạch Lưu Thương nói: “Hoàng thượng chưa tự mình chấp chính, việc này phải để thái hậu định đoạt.”Trong lúc nhất thời, sắc mặt Quân Bắc Hàn cùng Mạnh Tử Nam đều khó coi hơn rất nhiều.“Chuyện này phải xử lý cho công bằng, chuẩn mực, quả thực không dễ, đại tướng quân cảm thấy thế nào?” Mộ Thanh Yên hỏi Doãn An Nhiên.Doãn An Nhiên bình tĩnh nhất trên triều, mặt không đôi sắc nói: “Liễu Lâm, không thân thừa tướng, cũng không gần thái phó.”“Vậy thì tốt, Liễu Lâm đi.”Mộ Thanh Yên lên tiếng, người còn lại cũng không cách nào nói gì nữa.
Khóe miệng Mạch Lưu Thương vẫn mỉm cười như cũ, sắc mặt thái phó cùng Quân Bắc Hàn lại rất khó coi.
Mộ Thanh Yên than nhẹ, muốn mở rộng bè cánh sao, Mạnh Tử Nam quá nóng vội, trắng trợn táo bạo.Lâm triều kết thúc, lúc Quân Bắc Hàn trở lại Ngự Thư phòng, nét mặt vẫn luôn không lộ ra vẻ gì.
Mạnh Tử Nam lải nhải đi theo phía sau hắn nói rất nhiều, nào lợi nào hại khiến hắn hoa mắt chóng mặt.
Lúc này, một cái cái đầu thăm dò ở ngoài cửa, tức giận hừ một tiếng quay đầu đi, chính là thiếu nữ mà sư phụ Quân Bắc Hàn đưa đến.