Trong màn hình video của robot ong, Konstantin kể về những thứ mình đã trải qua, thảm đến không thể chịu được.
Bây giờ Cố Trường An mới để ý thấy một thứ: Konstantin thỉnh thoảng sẽ nhìn vào camera của robot ong, cố gắng khiến ánh mắt của mình dịu đi một chút.
Vậy nên, khi bọn họ xem lại video này, bọn họ đều thấy hắn dường như đang nhìn thẳng vào bọn họ vậy.
Konstantin muốn nhìn ai, không ai ở đây không biết rõ.
Mặc dù hắn đã tự sát thảm thiết như vậy trước mặt Seryozha, nhưng rốt cục hắn rõ ràng vẫn rất lưu luyến con trai của mình.
Chỉ là, chút lưu luyến này không đủ để Konstantin tiếp tục sống sót, tiếp tục chịu đựng những đau khổ sớm đã vượt quá khả năng chịu đựng của con người.
Nghe lại một lần nữa, Cố Trường An cảm thấy đau lòng thay cho Seryozha.
Trong khoảng thời gian ngắn, cậu tìm được người cha đã mất tích của mình, sau đó lại lạc mất cha một lần nữa.
Cậu nhìn thấy cha lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, sau đó một lời cũng không kịp nói lại đã nhìn thấy cha chết ngay trước mắt mình - đau khổ như vậy, không biết cậu phải chịu nỗi đau lớn đến nhường nào.
Seryosha dường như đã đóng băng tại chỗ; cậu không cử động gì cả, vẻ mặt lạnh lùng uy nghiêm, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh.
Đôi mắt xanh xám của cậu nhìn chằm chằm Konstantin trong màn hình.
Vết máu trên khóe miệng cậu càng ngày càng rõ, mà kể cả đến lúc máu đã vẽ một đường từ khóe miệng cậu đến cằm, cậu cũng chẳng hề phát hiện.
Nên là, lúc Konstantin nói toạc ra bí mật của Cố Trường An, Cố Trường An chỉ lo Seryozha đau lòng thế nào, chứ còn bản thân anh cũng không nghĩ gì nhiều lắm, chỉ thản nhiên đối mặt với một Seryozha nhìn không rõ đang vui hay đang buồn.
Chamberlain nhanh mắt, làm một động tác "trinh sát" với đại tá, được anh gật đầu xong liền lập tức kéo Don đi mất.
Dù sao trên hành tinh này ngoại trừ bốn người bọn họ cũng chẳng còn sinh vật sống nào nữa, đi đâu cũng hết sức an toàn.
Trong đầu Don vẫn lù lù mấy chữ to đùng "Đại tá là Omega" - anh vẫn còn đang sốc bay màu.
Đến lúc sau khi đã đi theo Chamberlain một đoạn xa rồi, Don mới phản ứng lại được, liền chửi đổng một tiếng rõ to cho đỡ sợ.
Chamberlain cố ý trêu, "Đừng dùng tiếng Pháp."
Đám cai trị Anh quốc đúng là âm dương quái khí, lại còn đường đường hoàng hoàng dùng "nước Pháp" như một từ để chửi, lại còn vẫn dùng từ tận thế kỷ đến tận bây giờ, cứ như thể trước giờ bọn họ chưa bao giờ nói tục chửi bậy vậy.
Thế nên mới nói, bọn họ thích giả đứng đắn như thế, đều là tật xấu di truyền từ tổ tiên mà ra cả.
Don trợn mắt xem thường, "Công kích cả một tập thể rất đáng xấu hổ."
Chamberlain hỏi lại, "Em cũng biết công kích cả một tập thể rất đáng xấu hổ?"
Don đặt tay lên ngực nghĩ lại, thấy mình cũng không phải không thường xuyên thân thiết thăm hỏi Anh quốc, vì thế thả tay xuống, nói, "Tám lạng nửa cân."
Chamberlain không bày tỏ ý kiến, cười cười, nói tiếp, "Lưỡng tình tương duyệt."
() Nối thành ngữ: Bán cân bát lưỡng - Lưỡng tình tương duyệt
Trong lòng Don sướng lắm, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ vẻ không thèm, tặc lưỡi bắt bẻ, "Tôi nghĩ Địch thượng tướng suốt ngày ép chúng ta nối thành ngữ chính là bá chủ văn hóa, chúng ta cần phải nghiêm túc lên tiếng phản đối hành vi bắt nạt cấp dưới của Địch thượng tướng.
Ít nhất là khi phạt chép thành ngữ, chúng ta chỉ nên được chép bốn chữ, chứ không nên mặc định phải chép thành ngữ, diễn giải và ví dụ, các ký tự ô vuông cũng quá khó viết."
Chưa bao giờ nghe thấy một lời phản đối khiêm tốn như vậy trong đời, Chamberlain không thể không tổng kết, "Sở thích xấu nối thành ngữ không nhất thiết là bá quyền, bản thân Địch thượng tướng mới là bá quyền."
Người chưa bao giờ thua trận, thượng tướng trẻ nhất trong lịch sử Tiên phong doanh, vị tướng quân bây giờ cách bọn họ mấy năm ánh sáng xa xôi, vẫn gây áp lực lên cấp dưới được, khiến Don lúc nào cũng tùy ý coi thường Thần với Chúa cũng không dám quá lên án hắn.
Don nhớ lại lần đầu lên chiến trường, nhớ lại bóng dáng đáng tin cậy của người đó đang điều khiển cơ giáp đen tuyền xung phong phía trước, thở dài, "Muốn trở về đánh giặc thật đấy."
Trong nhiệm vụ tìm kiếm này, tất cả những gì họ đã thấy và đã nghe từ trước đến nay thực sự đã quá thử thách bọn họ.
Không ai không muốn quay trở lại chiến trường, chiến đấu chống lại lũ Trùng tộc ghê tởm đó để trút bỏ nỗi phiền muộn trong lồng ngực của mình.
Đang nghĩ như vậy, Don bỗng nghe thấy một tiếng sói tru thảm thiết, lập tức sững sờ.
Khi Don nhìn kỹ lại, Chamberlain cũng đồng thời đưa mắt nhìn sang.
Chỗ lúc nãy Cố Trường An và Seryozha đứng đã không còn bóng dáng hai người nữa - thay vào đó là hai con sói lớn.
Trong lúc đó, sói xám bạc bỗng lật người sói trắng lại, đè sói trắng bên dưới thân mình.
Đầu hai con sói dựa sát vào nhau, Don và Chamberlain vẫn cách rất xa, không thể nhìn rõ được chúng đang dựa vào nhau hay vẫn đang giằng co với nhau.
Don và Chamberlain đều biết rõ đại tá mạnh mẽ đáng tin đến thế nào, nhưng trong đầu họ cũng có ấn tượng không thể xóa nhòa về Omega, mà đồng thời bọn họ cũng lo lắng về tình trạng của Seryozha, nên hai người không hẹn nhưng vẫn đồng thời chần chừ không biết có nên qua giúp hay không.
Hai người liếc nhau, tạm thời chưa ai có động tác gì cả, sau đó trơ mắt nhìn sói trắng như tuyết bên dưới vươn lưỡi an ủi liếm láp hàm dưới của sói xám bạc.
Thấy cảnh này, hai người đồng thời quay đi, tiếp tục đi về phía trước.
Don vừa đi vừa nghĩ, xác nhận lại trên người đại tá chưa bao giờ có mùi bị đánh dấu, vì thế lại kinh ngạc một lần nữa, "Bọn họ là AO định mệnh ư?"
Thường thì, khi không mang thai, Omega không thể tự mình biến thành hình thái sói.
Nhưng AO định mệnh chính là ngoại lệ.
Alpha định mệnh đều có thể dùng pheromone dẫn Omega định mệnh của mình hóa sói bất cứ lúc nào.
Chamberlain hơi lo lắng, "Nếu đại tá...!mất đi Alpha định mệnh của mình, tinh thần bất ổn, rất có thể anh ấy sẽ suy sụp mất."
Don khẽ nhíu mày, phản bác, "Đại tá mạnh mẽ như vậy cơ mà.
Trừ phi Eve kia quyết định xuống tay với đại tá...!Nhưng mà, không phải Eve là mẹ của đại tá ư?"
"Tôi không giả định cái chết của đại tá.
Nếu đại tá mất đi, chúng ta có thể sống được bao lâu?"
Chamberlain lắc đầu phản đối, nhưng lại không muốn nói rõ ra - không phải khó nói, chỉ là không đành lòng, "Ý tôi là, nếu đại tá không phải Omega..."
Nếu đại tá không phải Omega.
Don bỗng hiểu rõ.
Chamberlain muốn nói, nếu đại tá không phải là con người...!
Don nói thẳng, "Anh suy nghĩ nhiều quá đấy, cứ tin đại tá xem nào.
Nếu đại tá không phải con người, nhìn Eve thì biết, khả năng chúng ta sống sót được cũng chưa biết có nhiều hơn hay ít hơn khả năng đại tá chết đâu.
Việc gì phải nghĩ trước cho mệt thân?"
Nói đến đây, Don còn trêu, "Anh có thể cầu nguyện cho Chúa của anh hiển linh, kêu ổng hạ phàm cứu lấy chúng ta mà.
Hoặc để Chúa của anh gửi một Messiah xuống ấy~"
Bị bạn trai nhắc lại lịch sử đen tối vừa mới xảy ra không lâu trước đây, Chamberlain đen mặt, không thèm nói nhiều, lập tức kéo Don vào chiến đấu bằng miệng luôn, đến khi Don không thở được muốn đẩy hắn ra hắn mới buông tay.
"Giả đứng đắn," Don ghét bỏ nói.
Chamberlain kéo tay anh đi về phía trước, không nói lời nào.
Bọn họ lại tiếp tục đi về phía trước.
Trước mặt bọn họ đầy xác rắn cùng trứng rắn vỡ nát, nghĩ đến tất cả những gì Konstantin đã nói, sau đó nhìn đến những xác rắn cùng trứng rắn này, tâm trạng của bọn họ lập tức trở nên phức tạp hơn gấp trăm lần, nhưng những điều này vẫn không làm giảm đi sự vĩ đại của Konstantin.
Chamberlain tức cảnh sinh tình nói, "Nếu tôi trở thành một con quái vật như vậy, tôi không thể nào có đủ can đảm để sống như tiền bối Konstantin."
Don giận dữ nói, "Anh nếu nhiều quá đấy.
Im đi."
Chamberlain còn định nói tiếp cái gì, Don lại hất tay hắn ra, sau đó tức giận không hề lựa lời nhắc lại chuyện cũ, "Không phải Chúa của anh sẽ bảo vệ anh hả! Nếu Chúa của anh khoanh tay đứng nhìn anh bị biến thành quái vật, anh còn chấp mê bất ngộ muốn tin vào Chúa của anh ư! À, đúng rồi, anh cũng có thể coi Eve là Chúa của mình đó, cô ta chính là thần có sẵn đấy còn gì..."
Chamberlain muốn nắm lại tay Don, nhưng lại bị Don ghét bỏ hất đi, đành phải đứng bên cạnh Don, giọng rất kiên định phản đối, "Không, tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ coi Eve là Chúa của mình."
Chamberlain nhìn vẻ mặt Don, cân nhắc lời nói "Cho dù Kinh thánh là tập hợp những câu chuyện mà con người thêm thắt và sửa đổi từ thế hệ này sang thế hệ khác, cho dù truyền thuyết cũng chỉ là những câu chuyện trong đó con người tự khen ngợi bản thân mình, bọn chúng cũng vẫn là những thứ tình cảm và suy nghĩ của con người trong một khoảng thời gian dài, trở thành động lực sống của vô số người."
"Eve là một sinh vật hoàn toàn không hiểu con người.
Cô ta cũng giống như một game thủ ngu ngốc mới đăng nhập vài lần, vẫn chưa hiểu thế giới trò chơi nhưng lập tức đã cảm thấy hứng thú.
Một sự tồn tại như vậy, lại còn có thể tiêu diệt chúng ta trong tích tắc, thế thì ai sẽ tôn cô ta làm thần, làm Chúa?"
Don vẫn đang tức giận, nhưng cũng đồng thời thấy Chamberlain nói có vẻ có lý, bất đắc dĩ hừ nhẹ một cái, lại nắm tay Chamberlain.
Chamberlain hôn tay anh, "Đừng giận mà, Your Highness, em chính là nữ hoàng của tôi."
Don đáng yêu nhún vai, chỉ vào cơ giáp phía xa, phun tào, "Nữ hoàng của anh ở kia kìa."
Bầu không khí trở nên thoải mái hơn một chút.
Lúc này, tầm mắt của Chamberlain bỗng lướt qua một vật quen thuộc, hắn bỗng sửng sốt.
"Sao vậy?", Don hỏi.
Chamberlain nhìn chằm chằm vào vật thể đã bị cháy đen được nhét trong góc của ổ trứng rắn để cố định ổ trứng, nói với Don, "Em có nhớ thứ mà em nói trông giống đầu của tôi sau khi quay lại từ hành tinh số không?"
Lúc đó Don nói như vậy hoàn toàn là cố ý chọc tức Chamberlain, nhưng anh cũng chú ý đến vật đó vì trông nó có vẻ hơi kỳ lạ.
Đó là một khối đa diện phức tạp màu be.
Bởi vì nó có quá nhiều mặt, thoạt nhìn trông nó giống như một khối cầu, nhưng bề mặt thực ra không đồng đều.
Bởi vì màu be nên khó có thể thể nhìn thấy sự chênh lệch chiều cao rõ ràng.
Một đặc điểm càng đáng chú ý hơn là phía dưới của nó có vô số chiếc chân mảnh mai có vẻ như được kết nối với nhau một cách ngẫu nhiên, giống như một con nhím khổng lồ với những chiếc gai mọc lung tung vậy.
Lúc đó, sở dĩ Don đã nói nó trông giống một cái đầu là vì ánh sáng chiếu vào bề mặt gập ghềnh của nó lúc đấy đã phạc họa ra dáng vẻ mơ hồ của hai cái mắt và cái mũi, và những đôi chân mảnh mai đen nhánh kia trông giống y như những sợi tóc.
Nhưng mà, nhìn kỹ một chút thì sẽ thấy nó cơ bản không giống người tí nào, nên người ta lại càng nhớ rõ nó hơn.
Chamberlain có thể nhớ kỹ nó, một phần là vì trong lòng hắn lúc đó đã rất để ý đến Don, một phần cũng là vì cái này trông rất kỳ lạ.
Don nhìn theo ánh mắt hắn, mắt hơi mở to hơn, "Đúng là nó.
Sao nó lại xuất hiện ở đây cơ chứ?"
"Không phải là sao nó lại xuất hiện ở đây.
Là nó có bao nhiêu cái."
Trên mặt Chamberlain bỗng hiện ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn nhanh chóng phân tích, "Vì tàu Noah bị lũ Trùng tộc cướp bóc, nên rất có thể tàu Revelation cũng vậy.
Thế thì, tại sao lại có thể có tọa độ bất thường xuất hiện? Câu trả lời hợp lý chính là, đây chính là thuật che mắt của Trùng tộc.
Bọn chúng đã sử dụng một số thứ mô phỏng tín hiệu - hoặc bất cứ thứ gì bọn chúng gọi nó, nói tóm lại là, một thứ mô phỏng tín hiệu của tàu Noah và tàu Revelation.
Có thể bọn chúng đã bố trí trước một số tín hiệu tương tự tại các hành tinh tọa độ này, hoặc bọn chúng cũng đã có thể sử dụng một số phương pháp để kích hoạt các tín hiệu tương tự này một cách ngẫu nhiên chỉ trong quá trình cướp bóc."
"Bất kể như thế nào, chỉ cần sau khi khống chế được tinh hạm, những thứ này liên tiếp được mở ra theo thứ tự hỗn loạn, mô phỏng tín hiệu của tàu Noah và tàu Revelation, chúng sẽ có thể tạo ra một bước nhảy bất thường về tọa độ."
Don ngay lập tức quyết định "Cất nó đi.
Anh phân tích đi, tôi sẽ quay lại xem ký lục của Conquest, để Conquest so sánh xem liệu hành tinh số cũng có vật thể này hay không?"
Chamberlain gật đầu đồng ý.
Bọn họ ăn ý, không đi quấy rầy Seryozha và Cố Trường An đang ôm nhau.
Có thể giúp đỡ trong tình huống như vậy thực sự đã làm tinh thần của Don và Chamberlain nhẹ nhàng hơn một chút.
Trên thực tế, bọn họ không hề kém hiệu quả như mình nghĩ, chỉ là đối với các sĩ quan Tiên phong doanh, kỳ vọng cao về bản thân đã được khắc sâu trong quy tắc hành xử.
Nhưng sau khi báo cáo phân tích được đưa ra, hai người không thể không đi quấy rầy Cố Trường An và Seryozha.
Phỏng đoán của Chamberlain đã đúng.
Vật kia thực sự là một bộ mô phỏng tín hiệu, và khi Chamberlain kiểm tra lại bo mạch chủ lõi được lấy ra từ tinh hạm Trùng tộc trước đó, hắn gần như có thể chắc chắn % nó là công nghệ của Trùng tộc.
Tuy nhiên đây không phải là khám phá quan trọng nhất.
Don, vì không thể quét thấy bộ mô phỏng tín hiệu trên hành tinh số , bắt đầu đọc kỹ bản ghi chép mà Konstantin đã để lại trên vách hang.
Anh đọc được câu này.
"Một nghìn năm đã đủ để khoa học kỹ thuật chênh lệch đến mức độ này ư? Lũ Trùng tộc đó, thật đáng kinh ngạc khi chúng có thể biến đổi Sao Hỏa đến mức này nhờ bức xạ từ đống bom đó."
Sao Hoả.
Don thất hồn lạc phách nhìn chằm chằm hai chữ này.
Hành tinh số là Sao Hỏa?.