Tháng bảy.
Một cơn lốc xoáy nhiệt đới bao quanh vùng nước ấm phía bắc Thái Bình Dương, giống như một con quái vật đang phát triển nhanh chóng, hình thành một cơn bão và lao về phía bờ biển Caribe.
Các quốc gia vùng Caribe đã bị ảnh hưởng nặng nề; đê biển và nhà cửa gần như bị phá hủy bởi cơn bão đã được dự báo trước này.
Các quốc gia hùng mạnh hơn đã sơ tán dân chúng thành công, nhưng các quốc gia nhỏ hơn, với dân số chỉ có hàng chục hoặc hàng nghìn người, đã phải khẩn cấp kêu gọi sự giúp đỡ từ Tiên phong doanh vì không có đủ khả năng dự đoán thời tiết, hoặc là vì các quốc gia này đều đang rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Vì vậy, trên bản tin liền xuất hiện cảnh tượng vừa tuyệt vời vừa đáng kinh sợ này.
Một hình người phát sáng với dáng vẻ của một thiếu niên đang lơ lửng giữa màn đêm.
Ánh sáng dịu dàng tỏa ra từ cơ thể của cậu ấy hình thành một tấm khiên trong suốt chắn giữa cơn cuồng phong khổng lồ khủng khiếp và đường bờ biển.
Bên ngoài là mưa gào sấm thét, là cơn cuồng phong hủy thiên diệt địa đang ngày càng tới gần.
Bên trong, mưa gió tạm thời bị ngăn lại, các binh sĩ Tiên phong doanh đang cứu những người mắc kẹt trong nhà cửa, nước, cây cối, sau đó đưa bọn họ lên tinh hạm Conquest, chuẩn bị sơ tán bọn họ đi chỗ khác.
"...Đại tá Cố Trường An và Tiên phong doanh lại một lần nữa đứng trước thiên tai che chở cho nhân loại."
Thấy rằng chiến dịch cứu hộ đã gần kết thúc, để không xuất hiện quãng nghỉ, phóng viên trực tuyến liền nhanh chóng kết thúc câu chuyện bằng một câu này.
"Có vẻ như Steve của chúng ta khá là ủng hộ Tiên phong doanh thì phải."
Phóng viên trực tuyến có vẻ ưu ái Tiên phong doanh quá mức, không phù hợp với định hướng của đài truyền hình, nên là người dẫn chương trình đành phải trêu một câu như vậy.
Anh ta đang chuẩn bị nói một số lời quá đà để cắt máy quay về trường quay thì bỗng nghe thấy phóng viên kêu lên một tiếng.
Người dẫn chương trình cực kỳ nhạy cảm với tin nóng lập tức hỏi, "Steve! Chuyện gì xảy ra vậy?"
Máy quay của phóng viên trực tuyến đã kịp thời quay lên, bắt kịp khoảnh khắc Cố Trường An dường như đang hôn mê rơi thẳng xuống, cũng bắt kịp cả hình ảnh một con sói trắng phát sáng đang lo lắng lao lên.
Trong khi chạy về phía Conquest, phóng viên trực tuyến vẫn tiếp tục to tiếng đưa tin, "Đại tá Cố Trường An rơi vào trạng thái hôn mê, và chúng ta đã thấy đối tượng của anh ấy - Đại tá Seryozha - tiếp được Đại tá Cố Trường An.
Bởi vì Đại tá Cố Trường An bỗng hôn mê, tấm khiên có khả năng sẽ biến mất bất kỳ lúc nào.
May thay, chiến dịch giải cứu đã hoàn thành, nhưng bây giờ chúng tôi phải sơ tán ngay lập tức, đó là lý do tại sao tôi đang chạy."
"Tôi phải nhắc khán giả rằng đây đã là lần thứ ba điều này xảy ra với hai vị đại tá kể từ khi bọn họ quay lại và bị thu nhỏ, mỗi lần đều xảy ra giữa chiến dịch cứu hộ thiên tai.
Tôi tin rằng điều này chứng tỏ rằng nguyên nhân khiến Cố đại tá thu nhỏ là vì anh ấy đã sử dụng quá nhiều sức mạnh để cứu lấy nhân loại, dẫn đến ba lần hôn mê của anh ấy trong chiến dịch giải cứu bây giờ, vì vậy tôi phải nghiêm khắc chỉ trích những người coi chiến dịch giải cứu của Cố đại tá và Tiên phong doanh là chuyện đương nhiên..."
Người dẫn chương trình lấy cớ thời gian không đủ để cắt phát sóng trực tiếp, sau đó cứ thế thảo luận tiếp với khách mời của chương trình.
Nhưng mà, trong khi cảnh sói trắng bắt được người yêu đang khiến dân tình hết sức cảm động, nhân vật chính là Cố Trường An thì thật ra lại đang ngồi ở phòng điều khiển của Conquest, hơn nữa anh còn đang ngồi trên lưng của sói trắng, dựa cả người vào màn hình đã hóa thành cửa sổ trong suốt.
Cố Trường An nghe lời thượng tướng tạo ra ảo ảnh khiến anh nhìn cũng ngượng, sau đó quay đầu nhìn Địch Kỳ Dã đang ngồi ở bàn điều khiển, bất đắc dĩ nói, "Thượng tướng, thật ra tôi cảm thấy không nhất thiết phải diễn kịch cho lắm."
Ánh sáng trên người anh mỗi phút đều được khôi phục, mà anh cũng thích chậm rãi trưởng thành cùng Seryozha, nên anh chẳng hề muốn cái sức mạnh này gì hết - ngày nào anh cũng lãng phí chúng hết chỗ này đến chỗ khác.
Địch Kỳ Dã không quan tâm đến việc anh có cảm thấy xấu hổ hay không, chỉ lạnh lùng liếc anh một cái, chẳng thèm phản ứng lại.
Lúc nãy Don ở dưới mặt đất, chịu trách nhiệm lên kế hoạch cho chiến dịch giải cứu, cả người đều ướt sũng.
Sau khi quay lại tàu Conquest, anh dùng AI báo cáo tình huống rõ ràng với thượng tướng, sau đó nhanh chóng đi tắm và thay một bộ đồng phục mới.
Lúc đi đến phòng điều khiển, Don vừa đúng lúc nghe thấy câu oán giận của Cố Trường An, thế là liền bật cười chế giễu, "Đại tá, không phải là do thượng tướng đang dỗi mấy cái tên chính trị gia cứ đúng lý hợp tình lợi dụng cậu lại còn không thèm cảm ơn à? Thượng tướng muốn giả heo ăn thịt hổ, thế thì cậu phải giả heo cho thật tốt vào."
Don và Chamberlain giống hệt nhau - rõ ràng là đã cùng cấp với Cố Trường An, thế mà hai người họ vẫn quen miệng gọi anh là Đại tá, hơn nữa cũng chẳng thèm gọi thêm tên.
Cố Trường An vừa định nói gì đó, thân thể anh liền bỗng dưng ngã xuống, bị Seryozha biến thành hình thái người ôm trong lòng.
Thiếu niên mười bảy tuổi tóc trắng mặc chế phục ôm thiếu niên tóc đen, lạnh lùng nhìn Don, nói, "Anh mới là heo ý."
Don bật cười thành tiếng, cười xong thì nhún vai, kéo dài âm cuối than thở, "Aiya, các cậu đáng yêu, các cậu đều có lý hết."
Ngài Thủ tướng Cố Liệt khó lắm mới được nghỉ phép lại lựa chọn đi theo Địch Kỳ Dã làm nhiệm vụ.
AI đặc chế của hắn có màn hình sáng chống đọc trộm, ngoài hắn ra thì không ai có thể thấy được đống tài liệu trên đó cả.
Lúc này, khi hắn bớt chút thời gian để ngẩng đầu lên một chút, hắn liền liếc Địch Kỳ Dã ở bàn điều khiển một cái hết sức sâu sắc.
Địch Kỳ Dã đúng lý hợp tình trừng mắt đáp lại hắn.
Hai người ăn ý đến mức chẳng cần nói lời nào.
Cố Liệt liếc Địch Kỳ Dã đầy sâu sắc đương nhiên là đang nhắc lại nợ cũ - Địch Kỳ Dã năm đó chẳng thèm tự bảo vệ bản thân, cứ tùy ý để quần thần bôi nhọ.
Địch Kỳ Dã trừng mắt đáp lại, đương nhiên là bảo Cố Liệt thừa hơi thiếu việc tự dưng lôi chuyện cũ ra nói.
Thấy chưa đủ vất vả hay gì?
Đã đoán được thái độ này của Địch Kỳ Dã từ trước, Cố Liệt liền xoay xoay nhẫn cưới trên ngón tay, sau đó nhắn riêng cho Địch Kỳ Dã.
Địch Kỳ Dã vừa ấn mở, vừa nhìn thấy liền viết một chữ "đói".
Hắn coi thường nhìn trời.
"Đến tọa độ an toàn," Địch Kỳ Dã ngắn gọn ra lệnh, "Toàn thể chú ý, hộ tống nạn dân rời đi, mười lăm phút sau trở về địa điểm xuất phát."
"Rõ!"
Cố Trường An và Seryozha đầu chạm đầu, dựa vào cửa sổ trong suốt nhìn rừng mưa nhiệt đới bên ngoài.
Seryozha liếc Cố Trường An.
Cố Trường An nghĩ lại chút hối lộ mình đã hứa sẽ đưa cho ngài Thủ tướng, liền bật cười, sau đó nắm tay Seryozha chạy đến trước bàn điều khiển, ngoan ngoãn hỏi, "Thượng tướng, bọn em đi chơi ở rừng mưa được không ạ? Em bảo đảm sẽ không để ai thấy, chơi xong bọn em sẽ tự quay về."
() Để Cố Trường An xưng em trêu Địch Kỳ Dã vì ảnh đang giả làm trẻ vị thành niên
Địch Kỳ Dã lười biếng nâng mắt, vừa định mắng anh "dưa chuột già mà còn quét sơn xanh tỏ vẻ ngây thơ", nhưng sau khi thử nghĩ về việc bản thân rơi vào tình huống dễ bị bắt như này, hắn liền chép miệng một cái, sau đó thuận theo câu Don trêu lúc nãy, hỏi, "Nhà ai nuôi heo mà lại nhân tính thế, lại còn được tự do hoạt động?"
Cố Trường An giả vờ nghiêm túc nghĩ một lúc, sau đó im lặng đưa vị trí chủ gia đình cho ai đó, "Nhìn địa vị trong gia đình, chắc là nhà lão Cố chúng ta chăng?"
Cố Liệt đầu không thèm ngẩng, đôi mắt đào hoa không hề mất uy gạch mấy từ ngữ quan trọng trong đống tài liệu, nhưng đồng thời cũng khẽ cười một tiếng.
"Cút mau," Địch Kỳ Dã bị trêu ngược lại lập tức đuổi người.
Dừng lại một chút, hắn gõ nhẹ ngón tay lên bàn, sau đó lại mở miệng, "Cửa mở đến giờ rưỡi, muộn hơn giây thì ngủ ở ngoài đường."
Don phối hợp, hỏi, "Sao lại còn có gác cổng nữa?"
Địch Kỳ Dã đứng lên, dùng chiều cao gây áp lực lên hai đứa, sau đó mới vừa lòng đáp, "Vì có ai đó có thân phận là trẻ vị thành niên chứ sao."
Trẻ vị thành niên Cố Trường An thở dài, dựa theo kinh nghiệm quan sát hai vị phụ huynh ở cùng nhau liền tỏ vẻ như vừa thật sự bị lời của thượng tướng làm tổn thương vậy, sau đó kéo tay Seryozha bước qua cửa sổ trong suốt biến mất.
Don không nhịn được, lại bật cười.
Thế là anh lập tức thu hút sự chú ý của hai người.
Don nhanh chóng giải thích, "Ấy, tôi bỗng nghĩ đến việc xong nhiệm vụ là phải đi họp phụ huynh cho Lilith, nên bỗng thấy vui ấy mà..."
Nói xong cái cớ, Don bỗng nhớ ra việc họp phụ huynh thật sự nằm trong kế hoạch của mình, liền không cười nổi nữa.
Ngài Thủ tướng Cố Liệt cho rằng Tiên phong doanh là một nơi rất thú vị, khá vui.
—
Loài người đã rời khỏi Trái Đất hơn một nghìn năm, hầu như tất cả các loài động vật có vú lớn và nhỏ đều bị tuyệt chủng vào thời kỳ tận thế của Trái Đất.
Vì vậy, trong khoảng thời gian dài không có con người này, thực vật điên cuồng phát triển, xâm lấn mọi thành phố.
Các loài động vật chân đốt và động vật máu lạnh mất đi thiên địch của mình, liền sinh sản bừa bãi, gây mất cân bằng sinh thái, nên là quá trình tự điều chỉnh tự nhiên liền thanh lọc giống loài, cuối cùng trở nên cân bằng hơn một chút.
Đây là kết quả nghiên cứu mới nhất của các nhà sinh vật học về việc khảo cổ sinh thái của Trái Đất.
Nên là, khu rừng mưa nhiệt đới ở trước mặt Cố Trường An và Seryozha phồn thịnh hơn những ngày tận thế của Trái Đất, và cũng sống động hơn so với thời kỳ ô nhiễm.
Sông đổ ào ào, thác nước đổ ầm ầm như sấm, một khu rừng nhiệt đới vô tận với những loại cây khổng lồ, hoa lá dây leo đan xen uốn lượn, cây cối xanh tươi che bóng cả một góc trời, như một Thần Điện uy nghiêm và tráng lệ của cây xanh.
Bọn họ bay lơ lửng giữa không trung, đi giữa chúng, ngạc nhiên trước vẻ đẹp của thiên nhiên.
Một con trăn vàng xinh đẹp đang ngủ trên cành cây, Cố Trường An liền giẫm lên đầu nó, chơi trò chơi đi dọc theo thân rắn.
Anh mỉm cười dịu dàng với Seryozha, nói, "Nơi này rất có sức sống.
Anh thích lắm."
Trăn vàng hoàn toàn không cảm thấy được sức nặng của cái thứ phát sáng này, nhưng lại bị sức mạnh mà nó không hiểu uy hiếp, không dám cựa quậy.
Seryozha nhìn Cố Trường An cười, trong lòng cũng cảm thấy vui, hoàn toàn chẳng thèm để ý đến con trăn kia.
Nhưng mà, như thể đang sợ Cố Trường An sắp ngã, cậu vẫn luôn nắm chặt khuỷu tay của anh, phụ họa, "Em cũng thấy rất đẹp."
Cố Trường An hỏi tiếp, "Thích cái kia ư?"
Seryozha nhìn sâu vào mắt Cố Trường An, nói thích.
Cố Trường An lại cười.
"Hẹn hò thì nên làm gì nhỉ?" Cố Trường An lẩm bẩm, "Làm gì đó vui, nhỉ?"
Cố Trường An bỗng tươi tỉnh hẳn lên, nói với Seryozha, "Chúng ta biến thành sói, thi xem ai chạy đến thác nước trước, nhé?"
Nghe thấy hai chữ "hẹn hò", Seryozha đã không có cách nào từ chối được rồi, huống chi chỉ là hóa sói.
"Vâng."
Đôi mắt đen xinh đẹp của đại tá nhuốm ý cười vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ thu hút hoàn toàn sự chú ý của Seryozha.
Anh ra lệnh, "Liêu Sa, dẫn anh hóa sói."
Seryozha không cần đại tá của cậu ra lệnh lần thứ hai.
Cậu lập tức cúi đầu hôn Cố Trường An, nụ hôn của cậu như mặt đất khô cằn khát cầu nước mưa.
Cậu đưa ra và mút lấy tất cả những gì môi lưỡi có thể chạm được, pheromone hương bão tuyết ngang ngược chiếm lấy toàn thân Cố Trường An.
Nụ hôn triền miên dần dần khuấy động pheromone của Omega.
Trong hương hoa nhài âm thầm bay lên, sói trắng và sói bạc hôn nhau, cọ cổ với nhau, thân mật nằm cạnh nhau.
Sau đó, chúng vọt lên như hai luồng sáng, tinh nghịch chạy nhanh giữa rừng mưa.
—
Nhiệm vụ kết thúc, bọn họ quay về địa điểm xuất phát, Cố Liệt và Địch Kỳ Dã về đến nhà.
Địch Kỳ Dã mới vừa vào cửa đã bị ánh sáng bao lấy, trong nháy mắt liền biến thành dáng vẻ lúc mới mười bốn tuổi.
Địch Kỳ Dã nhìn rõ bản thân mình biến hóa, lập tức quay người nhìn Cố Liệt, nghiến răng nghiến lợi nói, "Giải thích."
Giọng nói vừa bật ra, Địch Kỳ Dã càng đen mặt - dáng vẻ thiếu niên chưa vỡ giọng này phá hoại hình tượng của hắn đến thế nào cơ chứ!
Cố Liệt cũng không ngờ ánh sáng lại cho ra kết quả tốt đến thế này.
Nhưng thấy người yêu chuẩn bị giận, Cố Liệt lập tức bán đứng Cố Trường An.
Hắn lắc thiết bị lưu trữ trong tay, giải thích với người yêu, "Trường An cho ta cái này, bảo là đây là hộp ánh sáng thí nghiệm thành công của cậu ấy.
Cậu ấy bảo nó có thể giúp ta thực hiện một nguyện vọng không quá đáng, tốt nhất là việc gì đó mà cậu ấy đã làm, hiệu quả là một ngày."
Địch Kỳ Dã chỉ vào bản thân mình, nhướng mày hỏi, "Nên là nguyện vọng của ngươi là cái loại suy nghĩ không lành mạnh này?"
Cố Liệt bước tới, cúi người ôm lấy thiếu niên của hắn.
"Nguyện vọng của ta là ở cùng ngươi, từ quá khứ, hiện tại đến tương lai.
Nó biến ngươi thành thế này đại khái là vì ta từng nhiều lần cảm thấy tiếc nuối, muốn chăm sóc ngươi lúc ngươi ở cô nhi viện thật tốt.
Đừng nóng giận mà."
Địch Kỳ Dã dùng bàn tay thiếu niên vẫn như cũ nhưng bé hơn một vòng bắt lấy vạt áo của Cố Liệt, không làm gì được.
Đã nói như thế thì sao hắn có thể tức giận được nữa chứ.
Địch Kỳ Dã đá nhẹ cẳng chân Cố Liệt, bướng bỉnh nói, "Ta đói!"
Ngừng một chút, Địch Kỳ Dã nhớ lại tin nhắn ẩn ý của Cố Liệt lúc trước, lại thấy đắc ý.
Hắn liếc Cố Liệt một cái, cười nhạo, "Ngài Thủ tướng, xét thấy ngài không phải tội phạm, vậy ngài không ăn được đâu."
Cố Liệt không hề để ý một chút nào, cẩn thận bế bé Địch Kỳ Dã lên đi vào phòng bếp, như ông bố già quan tâm hỏi, "Muốn ăn gì? Ăn gì cũng được hết."
Đồng thời, hắn cũng ghi lại vào quyển sổ trong đầu để phản ánh lại với Cố Trường An: sau khi cơ thể thu nhỏ, dường như độ tuổi tâm lý cũng thu nhỏ theo thì phải.
"Muốn ăn thịt!"
Cố Liệt gạch bỏ luôn hai chữ "dường như".
Tác giả có lời muốn nói: hai thiếu niên đi hẹn hò ~ còn Chủ công thì được như ý nguyện - nuôi con! (không phải)
Tôi ước gì mình có thể rút được SSR vào ngày mai!.