“Anh em của tôi ơi, cậu mới từ dưới quê lên sao? Chuyện đó đã quá lỗi thời rồi, vậy mà giờ cậu còn đem ra nói.
Người hoa khôi giảng đường thích không phải là Lạc Vinh Quyết đâu, mà là học sinh vừa mới chuyển tới: cậu ba của nhà họ Lục, Lục Vũ Tuấn.
Ngày hôm qua ở sân chơi bóng tôi còn thấy tiểu bá vương quấn quýt cậu ta không rời.
Có thể nói bọn họ vì cậu †a mới xảy ra cuộc ẩu đã ngày hôm qua”
“Ồ, thì ra là như vậy! Tôi đã nói rồi mà, mị lực của Lạc Vinh Quyết còn chưa đủ để lọt vào mắt xanh của hoa hậu giảng đường đâu, còn nếu là cậu ba của nhà họ Lục thì có thể a, ai chẳng biết thanh danh cậu ta ở Hà thành này quyền lực cỡ nào”
Mặc dù sáng nay Bạch Lâm Yên cố ý trang điểm nhẹ nhàng thanh nhã, cố gắng che đi vết xước trên mặt, tuy nhiên, chuyện cô ta đánh nhau với tiểu bá vương đã được lan truyền khắp nơi, cô ta có che giấu thế nào cũng vô ích.
Bạch Ức Chi trêu chọc Lạc Vinh Quyết bên cạnh.
“Chắc bây giờ trong lòng cậu đang cảm thấy rất mất mát”
Cậu ta quay đầu lại liếc cô một cái.
“Mất mát gì chứ?”
“Đồng thời bị hai cô gái bỏ rơi! Cái này còn không gọi là mất mát hay sao?”
Bạch Ức Chi cười vỗ vai cậu ta.
“Thôi, cậu cũng đừng buồn, hay là cuối tuần này tôi mời cậu đi xem phim thế nào? Nghe nói gần đây có một bộ phim rất hay, gọi là gì nhỉ…à là “Tôi không phải học thần”, tôi vẫn luôn muốn đi xem”
Lạc Vinh Quyết suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
“Được rồi, tôi cũng có nghe nói về nó.
Nghe nói nội dung phim rất hay, phù hợp với học sinh cấp của chúng ta.
Nhưng để tôi mời cậu”
“Cậu mời tôi? Vì cái gì?”
Lạc Vinh Quyết quay đầu lại thoáng nhìn qua người đang chạy phía sau mình Lục Vũ Tuấn, hiếm khi mỉm cười nói.
“Tôi đang rất vui vẻ! Lục Vũ Tuấn đúng là phúc tinh của tôi, từ khi cậu ta chuyển đến đây, tiểu bá vương cũng không suốt ngày tới tìm tôi gây chuyện nữa.
Cậu nghĩ xem một điều tốt như vậy có đáng để ăn mừng không?”
“Cậu thật sự không thích Bạch Lâm Yên?”
Bạch Ức Chi có chút không tin hỏi lại cậu ta.
Bạch Lâm Yên là một cô gái tài năng, hấp dẫn và đầy khí chất như vậy, cô không tin rằng Lạc Vinh Quyết thực sự không có ý gì với cô ta.
Cậu ta lắc đầu.
“Tôi không thích kiểu con gái như cậu ta”
“Ý tứ này…Chẳng lẽ cậu có người mình thích rồi sao?”
Vẻ mặt Bạch Ức Chỉ tinh quái.
“Không phải, kiểu người tôi thích là kiểu cô gái như hoa râm bụt trong làn nước trong veo, tự nhiên như hoa văn trang sức được chạm trổ tinh tế, khí chất thanh nhã như tiên”
Cô gái có vẻ đẹp mỏng manh như nắng sớm mới là kiểu người cậu ta yêu thích.
Bạch Ức Chi không khỏi rùng mình.
“Cậu cũng quá khắt khe rồi đấy.
Trong xã hội ngày nay làm gì còn loại con gái như cậu nói nữa chứ”
Buổi chạy bộ sáng sớm cũng kết thúc.
Tô Thu Nga còn chưa kịp nghỉ ngơi liền bị giáo viên gọi đến văn phòng hiệu trưởng..