Từ nhỏ hai người bọn họ không hợp nhau!
Làm sao cô có thể thích cậu được! Không, không, điều này không phải là sự thật.
Tối hôm qua hẳn là cô ngủ không ngon, đầu óc cũng chưa tỉnh táo!
Suy nghĩ trong lòng cô vừa rồi chỉ nên biết ơn Lục Vũ Lý đã cứu cô, đúng vậy, chỉ là biết ơn.
Nó không phải là thích.
Lục Vũ Lý cùng Tần Lạc kết thúc khóa huấn luyện đơn giản, khi cậu đi đến trước mặt cô, Bạch Ức Chi vẫn đang ôm đầu tự thôi miên mình!
Còn thì thào tự nói: “Đúng vậy, là biết ơn, mình chỉ là có chút biết ơn cậu ấy!”
Cô đắm chìm trong tự thôi miên, đến một lớn một nhỏ trước mặt cũng không thèm để ý.
Lục Vũ Lý hơi nhíu mày, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vai cô: “Bạch Ức Chi, giữa thanh thiên bạch nhật, cậu có bị thần kinh không, bị ma nhập à?”
Bạch Ức Chi lúc đầu còn đang buồn bực, cuối cùng ốn định lại tâm tình, lại bị đẩy ra hỏi đột ngột, cả người sợ hãi hét lên một tiếng, sau đó trượt khỏi ghế đẩu ngồi trên mặt đất.
Lục Vũ Lý và Tân Lạc sửng sốt, nhanh chóng vươn tay kéo cô dậy.
“Bạch Ức Chi, cậu có chuyện gì sao? Không phải bị tôi nói trúng đó chứ! Đi, tôi dẫn cậu đi chùa tìm đại sư!”
Cậu cười trêu ghẹo nói.
Bạch Ức Chi lúc này mới khôi phục bình tĩnh, lạnh lùng trừng mắt nhìn cậu một cái, sau đó nắm lấy tay Tân Lạc: “Tân Lạc, đã muộn rồi, đi thôi!”
Không, cô phải giữ khoảng cách với anh chàng này trong tương lai.
Lục Vũ Lý này là một kẻ bất lương và là một tai họa.
Mình còn quá trẻ, đạo hạnh còn quá nông, lại còn quá gần, ước chừng đến lúc đó chỉ có hai cái kết quả, hoặc là sẽ đau lòng gần chết, sầu não uất ức mà chết.
Hoặc là may mắn được cậu yêu thương, sau đó lại nổi lên phãn nộ dư luận, còn không có toàn thân.
Tóm lại, kết quả của việc thích mê hoặc Lục Vũ Lý chỉ là ngõ cụt.
Cuộc sống thật tốt, cô còn chưa đi học đại học, cô vẫn còn trẻ như vậy và cô không muốn chết sớm!
Kể từ đó, tránh xa Lục Vũ Lý và giữ an toàn sẽ là phương châm của cô trong năm qua.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, cô sẽ đi nước ngoài lúc đó cô mới có thể thư giãn!
Lục Vũ Lý không bao giờ mơ rằng mình chỉ tập võ với Tân Lạc trong một thời gian và cái đầu nhỏ của Bạch Ức Chi đã bổ sung hàng trăm tập phim truyền hình máu chó.
Hoàn toàn định vị mình là một người nguy hiểm.
Vì vậy, khi nhìn thấy Bạch Ức Chi đột nhiên không để ý tới mình với vẻ mặt lạnh lùng, cậu rất phiền muộn, tiến lên nắm lấy cổ tay cô: “Bạch Ức Chi, cậu bị trúng tà sao? Vừa rồi không phải rất ổn sao? Tôi dường như không có đắc tội cậu nha!”
Bạch Ức Chi liếc nhìn gương mặt làm cho người ta ghen tị của cậu một cái, thở dài thu cổ tay lại, lùi lại một bước, giữ khoảng cách với cậu: “Lục Vũ Lý, bất kể hôm nay có nói thế nào thì tôi rất cảm kích cậu.
Cậu đã cứu Tân Lạc và đã mời chúng tôi đi ăn tối.
Muộn rồi, chúng tôi sẽ về trước”
Nói xong, cô ngừng nhìn cậu, kéo Tân Lạc ra khỏi sân vận động với vẻ lạnh lùng.
Lục Vũ Lý nhìn theo bóng lưng của cô, tâm trạng tốt vừa rồi có chút phiền muộn.
Qua một lúc lâu, cậu mới chậm rãi thở dài: “Người xưa nói gì cũng đúng, chỉ có phụ nữ, tiểu nhân mới khó dạy.
Bạch Ức Chỉ người này thật sự không thể giải thích được.
Lật mặt còn nhanh hơn lật sách”.