9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

chương 179

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bên trong phòng làm việc của Chủ tịch Tập đoàn nhà họ Lục.

Lục Khải Vũ rót cho cô một tách trà rồi sau đó ngồi xuống trước mặt của cô: “Em có điều gì muốn nói với anh không?”

Mạc Hân Hy ngẩng đầu, hít sâu một hơi, hai tay không tự chủ nắm lấy quần áo của mình: “Em… em chính là người phụ nữ đã qua đêm với anh trong khách sạn bên cạnh Đại học Bắc Đại vào bảy năm trước.”

Nói xong, cô cúi đầu chuẩn bị nghênh đón lửa giận của Lục Khải Vũ.

Nhưng mà đợi cả nửa ngày thì trong phòng làm việc lại vang lên giọng nói bình tĩnh của Lục Khải Vũ: “Em chính là mẹ ruột của Mộc Lam và Tư Nhã, tại sao sinh ra nhưng lại vứt bỏ bọn họ?”

Từ trong giọng nói của Lục Khải Vũ không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.

Trong lòng của Mạc Hân Hy hơi bối rối: “Anh bằng lòng nghe em giải thích sao?”

Lục Khải Vũ lập tức ngồi trước mặt cô, giơ tay nắm lấy cằm của cô: “Hân Hy! Em có biết lúc trước anh hận mẹ ruột của Tư Nhã và Mộc Lam đến mức nào không?”

Nước mắt chảy dài trên gò má của Mạc Hân Hy: “Em cũng hận mình vì không có cách nào bảo vệ con của mình. Năm đó em phát hiện ra mình mang thai, mới ra khỏi bệnh viện đã bị người của Lư Giai Y bắt được rồi đưa lên một chiếc du thuyền. Cô ta định cho người bắt em uống thuốc phá thai, muốn ép em phá thai. Vì bảo vệ tính mạng, em nhân cơ hội nhảy vào sông Trường Giang.”

Chuyện cũ tạo thành vết thương đã đóng vảy nhưng nay lại mạnh mẽ xé rách một lần nữa, lúc này trong lòng của Mạc Hân Hy đã chảy máu đầm đìa.

Lục Khải Vũ ngạc nhiên và hoảng hốt thả tay xuống: “Em… Em vừa nói gì cơ?”

Mạc Hân Hy cười thê thảm: “Có phải em đã từng nói với anh là tôi bị người ta bắt cóc rồi bán lên núi hơn nửa năm không? Thật ra thì sự thật là khi rớt xuống sông Trường Giang, thể lực của em không thể chống đỡ nổi và được một đôi vợ chồng cứu. Nhưng mà bọn họ có một thằng con trai bị đần, cho nên bọn họ dùng xích sắt để xích em lại, chuẩn bị để em làm vợ cho con trai của bọn họ.”

“Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện là em đã có thai, người miền núi mê tín, cho rằng cưỡng ép phá thai sẽ dẫn tới tai họa bất ngờ, cho nên vẫn nhốt em ở trong phòng. Muốn chờ em sinh con rồi sau đó mới kết hôn với con trai của bọn họ.”

“Sau đó, khi mang thai được bảy tháng, em đẻ non sinh ra chín đứa bé.”

“Cái gì? Chín đứa á?” Lục Khải Vũ ngạc nhiên và hoảng sợ, mặt mũi anh tái nhợt.

Hân Hy lại sinh chín đứa con cho anh, ở nông thôn vùng núi lạc hậu, không đến bệnh viện, bị xích lại bằng xích sắt. Lục Khải Vũ không dám tưởng tượng, lúc ấy cô vẫn chưa tới hai mươi tuổi, cô đã hoảng hốt, sợ hãi và bất lực đến mức nào.

Anh cũng không nhịn được nữa, ôm chặt Mạc Hân Hy vào lòng: “Bà xã! Thật sự xin lỗi em, thật sự xin lỗi!”

Anh hôn lên trán của cô, trên mặt đầy vẻ tự trách và đau lòng.

Nằm trong lồng ngực rộng rãi và mạnh mẽ của anh, Mạc Hân Hy cố gắng tỏ ra kiên cường mạnh mẽ suốt mấy năm nay nhưng cuối cùng giờ phút này cũng tan vỡ trong nháy mắt. Cô khóc rống lên, vừa khóc vừa dùng tay đánh anh.

“Tại sao anh lại không xuất hiện sớm một chút, tại sao không yêu em sớm một chút. Tại sao? Tại sao lại như vậy?

Lục Khải Vũ cũng không giải thích gì cả mà chỉ ôm lấy cô, để mặc cho cô phát tiết bất mãn trong lòng. Đau đớn, buồn bã và oan ức suốt bảy năm, Hân | Hy không biết đã phải chịu khổ biết bao nhiêu, khó khăn đến cỡ nào, mà anh lại không hề biết gì về những thứ này, hơn nữa còn oán hận cô suốt bảy năm.

Tất cả đều là lỗi của anh.

Không biết khóc bao lâu, rốt cuộc Mạc Hân Hy cũng ngừng chảy nước mắt, cô hít mũi một cái.

Lục Khải Vũ cầm khăn giấy giúp cô lau nước mắt: “Bà xã à! Em đừng khóc, đều do anh tôi không tốt.”

Mạc Hân Hy nghẹn ngào nắm lấy tay của anh: “Đứa bé mới vừa đầy tháng thì… Thì đã bị Diệp Lan Ninh cho bán đi.

Anh cần phải tìm hết bọn nhỏ về đấy!”

“Bán ư? Chuyện gì đã xảy ra?”

Trong mắt của Lục Khải Vũ lóe lên vẻ ác liệt.

Ai mà to gan như vậy, lại dám bán con trai của Lục Khải Vũ anh.

Mạc Hân Hy khóc lóc kể rõ đầu đuôi chuyện này cho anh: “Cô ta ra nước ngoài, sau đó đổi tên và còn phẫu thuật thay đổi khuôn mặt, tôi đã tìm suốt bảy năm mới tìm được cô ta.”

“Diệp Lan Chi!” Đột nhiên Lục Khải Vũ đứng dậy đi ra ngoài, vẻ mặt tối tăm và lạnh lùng giống như Diêm Vương trong địa ngục.

Mạc Hân Hy kéo anh lại: Anh định làm gì vậy?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio