Anh ta bị Long Thiên đắp trả không biết nên nói gì mới tốt, ngồi xuống uống một ngụm trà: “Vậy thì sao chứ, anh nghe nói, thiếu niên thiên tài này cũng phải đi khai giảng lớp “Và cả con trai cả của Lục Khải Vũ là Mạc Minh Húc kia nữa, các em biết đúng không, anh nghe Hoàng Tuấn Phong nói một mình cậu ấy phá huỷ được internet công ty chúng ta, người ta thông minh hơn các em đúng không? Nhưng cũng phải đi khai giảng lớp , các em có tư cách gì mà không đi học?”
Sau khi nói xong, không đợi hai cậu nhóc lên tiếng, anh ta tỏ vẻ nghiêm khắc chỉ vào bọn họ: “Bắt đầu từ bây giờ, các em lập tức sửa sang lại quần áo đồ đạc của mình, ba ngày sau anh sẽ cho ông Sở đưa các em đi
.
Không có sự cho phép của anh không thể quay về nhà cũ nhà họ Long.
Ngoan ngoãn học tập, cố gắng thi được một trăm điểm, để anh được hãnh diện Long Thiên và Long Bách nhìn nhau, biết chuyện này đã không có bất cứ con đường thương lượng nào.
Hai cậu be ủ rũ cụp đuôi gật gật đầu: “Vâng, anh, chúng em biết rồi Sau khi nói xong, Long Uy ra hiệu cho bạn trẻ có thể đi ra ngoài.
Thằng nhóc Long Bách này lại đột nhiên ngắng dầu lên, nhăn cái mũi nhỏ, nét mặt ấm ức: “Anh, đi học cũng được thôi, có thể đừng cho thím Mai đi theo chúng em được không, bà ấy làm cơm thật sự quá khó ăn!”
Long Uy suýt chút nữa thì bị cậu bé chọc cười, cổ nén cười, bày ra vẻ mặt uy nghiêm: “Long Bách, sao em chỉ biết ăn thôi vậy? Em nhìn anh trai em xem, người ta không có.”
Anh ta nói còn chưa nói xong, đã bị Long Thiên cắt ngang: “Anh, em đồng ý với quan điểm của em trai Tuy rằng cậu bé không có sành ăn như em trai, nhưng tay nghề của thím Mai thật sự khiến người ta không thể chịu nổi, suốt ngày, quanh năm suốt tháng chỉ có ba món ăn đó, cậu bé và Long Bách đã ăn đến muốn nôn ra rồi.
Long Uy bị nghẹn ở trong cổ họng, nửa ngày sau mới nói: “Được thôi, nếu các em đều yêu cầu, ngày mai anh sẽ thông báo cho Hoàng Tuấn Phong mới một quản gia biết nấu cơm tới “Muốn người trẻ tuổi nhanh nhẹn, chú ý vệ sinh, nấu ăn ngon!” Long Bách bổ sung thêm Thím Mai là người tốt, nhưng lớn tuổi, có đôi khi đồ ăn không được rửa sạch sẽ, nhưng lại không cho bọn họ nói.
Nếu không phải bà ấy đã ở nhà họ Long mười mấy năm, đã từng hầu hạ ông cụ, bọn họ đã cho bà ấy nghỉ việc từ lâu rồi.
Long Uy không biết nói gì nhìn hai bọn họ một cái: “Còn có yêu cầu gì nữa, nói hết ra đi, anh sẽ nói Hoàng Tuấn Phong cùng làm giúp các em.
Miễn cho đến lúc đó lại phiền toái Long Thiên ngẩng đầu, trong ánh mắt cơ trí lóe lên ánh sáng và quan tâm: “Anh, còn anh thì sao? Anh ở đâu?”
Long Uy sửng sốt một chút, trong lòng xẹt qua chút không nỡ.
Năm đó anh ta nghe lén được kế hoạch muốn đối phó với bác cả của bố và chủ ba, trong cơn xúc động đã ầm ĩ một trận với bố, khi chuẩn bị rời nhà trốn đi thì phát hiện ra hai tên nhóc này đang thoi thóp ở cổng nhà họ Long.
Lúc ấy anh ta vừa mới hai mươi tuổi, sau khi cần thận bé bọn chúng lên, bọn chúng lập tức ngừng khóc thút thít, đôi mắt nhấp nháy giống như đầu đen tò mò nhìn anh ta, đặc biệt là Long Bách, còn cưới với anh ta một cái.
.
Truyện Quan Trường
Sau đó, anh ta quyết định nhận nuôi hai tên nhóc này, bị bố và chị gái cực lực phản đối, thất vọng tốt cùng về cái nhà này, anh ta ôm hai tên nhóc này ra nước ngoài.
Lúc đó tình trạng cơ thể của hai tên nhóc thật sự quá kém, còn phẫu thuật ở nước ngoài, chăm sóc ba năm mới dần dần khỏe mạnh hơn.
Mấy năm nay, anh ta đã quen làm bạn với bạn chúng, bây giờ cứng rắn đưa bọn chúng đi, thật ra trong lòng anh ta cũng rất không nỡ.
“Đương nhiên là anh ở nhà cũ nhà họ Long rồi, có thời gian rảnh anh sẽ đi thăm các em.” Nói xong, anh ta vẫy vẫy tay với hai cậu bé, ra hiệu cho bọn chúng lại gân.
Hai cậu nhóc lập tức hiểu ý, chạy chậm qua, mỗi người ngồi một bên trên đùi Long Uy.
khi bọn chúng còn nhỏ, Long Uy thường xuyên ôm bọn chúng như vậy mà làm việc.
Trong ánh mắt Long Bách chứa đầy nước mắt, vươn cánh tay nhỏ bụ bám ôm lấy Long Uy: “Anh, chúng em không nỡ xa anh!”
.