Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người nhà họ Long đều là ác ma, nhà họ Long hôm nay tất cả đều là do hy sinh Long Minh Huệ cô mới đổi lấy được.
Cô là người có tư cách huỷ hoại tất cả những thứ này nhất.
Nhìn thấy Long Minh Huệ đối xử với bản thân vô cùng xa cách, lại muốn rời đi, Long Uy lần nữa chặn đường cô lại “Chị à, nếu chị còn sống, sao nhiều năm như vậy lại không liên lạc với gia đình?” Sau khi Long Uy dò hỏi đầy nghỉ ngờ, anh ta mới chợt nhớ ra những lời Thiện Linh vừa nói.
Anh ta nhíu mày: “Vừa nấy Thiện Linh nói tất cả đều là chị bảo cô ấy làm? Chẳng lẽ là chị sao?”
Nói xong lời cuối cùng cả người Long Uy đều lâm vào khiếp sợ.
Long Minh Huệ nhìn anh ta qua lớp mặt nạ, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Thiện Linh chỉ là cố sống cố chết bấu víu vào ngọn cỏ cứu mạng còn lại mà thôi”
“Vạy tại sao chị lại xuất hiện ở chỗ này? Lý do Thiện Linh hãm hại tập đoàn nhà họ Long là gì chứ?” Long Uy lúc này đã bình tĩnh lại sau những phấn khích vui mừng khi nhìn thấy chị, lý trí và chỉ số IQ đều bắt đầu khôi phục lại.
“Cái này thì cậu nên hỏi Thiện Linh chứ hỏi tôi làm gì?” Long Minh Huệ vẫn bình tĩnh như cũ.
Long Uy đi đến trước mặt Long Minh Huệ, nhìn chăm chăm mặt nạ trên mặt cô lâu thật lâu: “ sao phải đeo mặt nạ? Còn nữa, lần đó dưới tầng hầm, tại sao vậy?”
Anh ta hiện tại về cơ bản đã có thể khẳng định rằng vụ tai nạn sự cố buôn lậu này và chị Long Minh Huệ của bản thân có quan hệ không thể tách rời.
Chỉ là, anh ta nghĩ mãi không ra, chị rốt cuộc vì sao lại làm như vậy.
Ngay sau đó, hai vợ chồng Nhị Lâm, cũng chính là bố mẹ ruột của Long Uy không lâu sau đó cũng gặp phải một vụ tai nạn xe hơi thảm thiết, nghe nói lúc bọn họ bị đâm đến nỗi mặt mũi thay đổi hoàn toàn.
Long Uy dẫn theo Long Thiên và Long Bách về nước, nhẫn nhục chịu đựng đối phó với người của Tam Lâm, cuối cùng giành lấy được vị trí gia chủ.
Quá khứ là vết sẹo trong tim mỗi người, sau năm năm vẫn còn rỉ máu như cũ khi bị vạch trần.
Long Minh Huệ không giải thích gì thêm nữa, mà là giơ tay từ từ cởi bỏ chiếc mặt nạ trên mặt xuống, nhan sắc vốn đã từng khuynh quốc khuynh thành, khiến hoa nhường nguyệt thẹn ấy nay lại bị một vết sẹo dài, xấu xí, gớm ghiếc cắt ngang quá.
Người chị tốt bụng, xinh đẹp trong trí nhớ trùng với người phụ nữ xấu xí trước mặt, Long Vĩ khó tin lùi lại vài bước: “Chị, chị, mặt của chị”
Khóe miệng Long Minh Huệ nhếch lên một nụ cười chua xót, tự giễu, nhẹ nhàng đưa tay xoa lên vết sẹo cho chính bản thân rạch lấy ấy: “Rất xấu xí, có phải vậy không?”
Nhìn chị như vậy, trong lòng Long Uy cảm thấy vô cùng khổ sở, sau khi bản thân đưa Long Thiên và Long Bách ra nước ngoài, rốt cuộc chị ấy đã gặp phải chuyện gì, vì sao lại biến thành bộ dạng lúc này như vậy?
Nhìn biểu cảm kinh ngạc khó có thể chấp nhận của anh ta, Long Minh Huệ không nhìn anh ta nữa, xoay người nói với Lưu Cảm Đông: “Chúng tôi đi thôi!”
Chờ đến khi Long Minh Huệ ngồi trên xe, chuẩn bị rời đi, Long Uy hồi phục thần trí lại, vội vàng tiến lên bám chặt lấy cửa sổ xe: “Chị à, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra thế này, tại sao chị lại biến thành bộ dạng như vậy?”
Long Minh Huệ vô tình đóng lại cửa sổ xe, nếu không phải Long Uy tránh kịp thời, chỉ sợ đã tay trực tiếp bị kẹp bị thương.
Lưu Cảm Đông lái xe nhanh chóng rời khỏi tầng hầm ngầm.
Xuyên qua kính chiếu hậu, Long Minh Huệ nhìn bóng dáng Long Uy dần dần thu nhỏ, cho đến khi biến mất hoàn toàn Kể từ bây giờ, bọn họ đã được định sẵn là kẻ thù của nhau.
Muốn trách cũng chỉ có thể trách anh ta là người nhà họ Long, còn có một cặo bố mẹ như vậy.
Long Minh Huệ cô đã bò từ địa ngục ra một lần, tuyệt sẽ không nhân từ nướng tay đối với bất kỳ kẻ nào.
Lúc Long Uy từ ngầm gara trở lại lầu hai hội trường, buổi họp báo đã kết thúc thành công tốt đẹp.
Báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Hữu Sinh, văn kiện của Dương Ngọc Cương, còn có bằng chứng do Long Anh Vũ cung cấp do cảnh sát hải quan, Thiện Linh đã bị bắt giữ.
Những hiềm khích giữa tập đoàn nhà họ Lục và tập đoàn Long Uy đã được giải quyết triệt để..