Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một đoàn người lúc này mới vội vội vàng vàng từ tầng hai điên cuồng chạy xuống.
Động tĩnh lớn như vậy ở trên lầu đã sớm khiến cho bố Lục và mẹ Lục còn có cả bà Lục cũng bị kinh động.
Lúc này họ đã đang đứng ở chân cầu thang tại tâng một.
Mẹ Lục trực tiếp kéo Mạc Minh Húc đang đi trước mặt lại: “Đại Bảo, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không tìm thấy Mộc Tháp đâu cả”
Bà Lục vừa nghe xong, căng thẳng tóm chặt tay Mạc Minh Húc, cao giọng nói: “Cháu vừa nói không tìm thấy ai?”
Mạc Minh Húc hoài nghỉ nhìn bà nội: “Là không tìm thấy Mộc Tháp.
Cậu ấy đã biết chuyện mình không phải là con đẻ của bố mẹ cậu ấy”
“Cái gì? Tứ Bảo biết chuyện rồi? Thân thế nó làm sao mà chịu được!” Bà Lục kinh hãi quay người kéo chặt cánh tay con trai mình.
“Đình Khâm, nhanh, nhanh đi báo cảnh sát, Tứ Bảo, Mộc Tháp là Tứ Bảo của gia đình chúng ta, nó nhất định không được xảy ra chuyện gì hết!”
Bố Lục, mẹ Lục, bao gồm cả Lục Khải Dã và vài người trẻ trong nhà đều rất bối rối.
Sau khi nói xong, cậu lại gấp gáp bổ sung thêm: “Ông bà, hiện tại không phải lúc bàn luận chuyện này, quan trọng là cơ thể em ấy không chịu nối đả kích.
Cháu sợ em ấy sẽ gặp nguy hiểm”
Một câu nói đã thức tỉnh được mọi người, cả nhà không tranh luận nữa, mà bắt đầu chia nhau ra đi tìm kiếm.
Lục Khải Dã và bố Lục đi đến văn phòng bất động sản, rất nhanh đã phát hiện ra được Mộc Tháp lên xe của một người phụ nữ trung niên, rời khỏi khu biệt thự.
Người phụ nữ đó bọn họ đều quen biết, cũng đã sống rất lâu trong khu biệt thự rồi, hai bố con lập tức đi đến nhà người phụ nữ kia, bất chấp cả việc phải đánh thức người ta dậy.
Người phụ nữ nghĩ lại một lúc, nói với bọn họ là đã đưa Mộc Tháp đến bến xe.
Bố Lục và Lục Khải Dã vội vàng về nhà chuẩn bị lái xe đến bến xe tìm kiếm.
Trên đường về, bọn họ gặp được anh em Mạc Minh Húc đang chia nhau tìm kiếm khắp các khu chung cư trong đó.
“Ông ơi, tình hình sao rồi ạ?” Mấy người vội vàng chạy đến hỏi.
“Mộc Tháp đi đến bến xe.
Ông hiện tại về xe đến đó”
“Vâng, cháu đi cùng ông” Mạc Minh Húc nói.
“Cháu cũng đi” Long Thiên và Long Bách không chịu kém thế đồng thanh nói Long Bách và Tử Tín lo sợ nhiều người sẽ càng làm chậm trễ thời gian, vì thế dù trong lòng rất muốn đi, nhưng lại nhịn ko đi nữa.
“Mọi người mang theo cái này đi, đây là thuốc nâng cao chức năng tim mà cháu đã chế tạo ra theo tài liệu nghiên cứu của mẹ cháu, mọi người yên tâm, loại thuốc này ở nước ngoài đã được đưa vào thử nghiệm lâm sàng rồi” Sau khi trở về biệt thự của nhà họ Lục, Tử Tín chạy vào tìm từ trong túi sách của mình ra một lọ thuốc nhỏ giao cho bố Lục.
Vốn dĩ lọ thuốc này cậu dự định tặng cho bà vì tim của bà nội cũng không được tốt lầm, lần trước lúc ở khu chung cư Ánh Sao bà đã suýt chút nữa thì hôn mê.
Hiện tại việc cứu em trai vẫn cần gấp hơn.
“Đứa trẻ ngoan!” Bố Lục xoa đầu Tử Tín khen ngợi, rồi bỏ lọ thuốc vào trong túi.
Rất nhanh sau đó, bọn họ lên xe nhanh chóng đi đến bến xe.
Lần này, Mạc Minh Húc đặc biệt mang theo máy tính xách tay, ở trên xe liền bắt đầu tìm kiếm camera giám sát của bến xe.
Chỉ là thật đáng tiếc, trên màn hình giám sát của bến xe không hề thấy bóng dáng của Mộc Tháp..