Vũ Lý Long Bách đang uể oải, biến đau thương thành thèm ăn, nghe thấy lời của anh ta, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Chú hai, chú nói cái gì? Mạc Vũ Lý đến Hà Thành sao?”
Cậu ta nhanh chóng nhận điện thoại, Long Thiên và Mạc Minh Húc ngồi ở hai bên cũng tò mò vươn đầu xem hình ảnh trên điện thoại.
Trong ảnh, là tại sân bay của Hà Thành, một cậu bé đang ôm bắp chân của một người phụ nữ, đang khóc lóc kể lể điều gì đó.
Người phụ nữ đó rất có khí chất, cực kỳ xinh đẹp.
Nhìn kỹ khuôn mặt cậu bé, quả thực rất giống ngôi sao nhí nổi tiếng thế giới Mạc Vũ Lý.
Chỉ là, phong cách này có gì đó sai sai! Mạc Vũ Lý tại sao lại thê thảm, ôm chân của người ta mà khóc lóc kể lể như vậy.
Một ngôi sao lớn như cậu ấy, chẳng phải là đi đến đâu cũng là tâm điểm của sự chú ý sao?
Nhìn quần áo của đứa nhỏ trong ảnh, cũng rất bình thường!
Vì vậy, Long Thiên là người đầu tiên đưa ra nhận định: “Người ở trên hoàn toàn không phải Mạc Vũ Lý”
Long Bách cũng gật đầu đồng ý với quan điểm của anh trai: “Đúng vậy, Mạc Vũ Lý là ai, làm sao có thể ôm chân người khác mà khóc ở sân bay?”
Long Bách là một fan cứng của Mạc Vũ Lý.
Trước khi đi ngủ, cậu ta mặc đồ ngủ rồi bắt chước video Mạc Vũ Lý vừa đi vừa hát.
Cậu ta còn định đợi đến khi mẹ xuất viện thì bọn họ sẽ đăng ký cho mình tham gia học guitar, cậu ta cũng muốn trở thành một ngôi sao nhí như Mạc Vũ Lý.
Lục Khải Dã nhận lại điện thoại, xem kỹ, có chút không hiểu: “Nhưng mà, các phương tiện truyền thông phân tích đều nói người này có khả năng là Mạc Vũ Lý”
Mạc Minh Húc đứng lên, xem qua điện thoại di động, bĩu môi: “Chú hai, ngày đó cháu nghe chú nói, chú và mẹ của Mạc Vũ Lý từng là bạn học cấp ba.
Chú nhìn xem, người mà cậu ấy ôm chân là mẹ của cậu ấy sao?”
Ở trước mặt Lưu Cửu Nhạ, bị Đại Bảo nhắc tới bạn học cũ, Lục Khải Dã nhất thời khẩn trương, nhanh chóng nháy mắt với cậu bé.
“Người phụ nữ bên trên quả thật không phải là Mạc Tình”
Mạc Minh Húc nhún vai, tỏ vẻ khinh thường “Chú đúng là đồ ngốc”: “Điều đó không phải chứng minh đây không phải là Mạc Vũ Lý sao? Trên đời này chắc chỉ có mẹ cậu ấy mới có thể khiến cậu ấy ôm chân khóc lóc kể lể như vậy thôi!”
Long Thiên còn bổ sung thêm: “Đúng vậy, chú hai, chú lăn lộn trong giới giải trí thật là phí công, truyền thông và các tay săn ảnh, để thu hút sự chú ý nên thay đổi trắng đen, nói năng xằng bậy không phải là rất phổ biến sao? Vậy mà chú còn tin chuyện này!”
Bị mấy đứa cháu trai đè ép, Lục Khải Dã có chút nản lòng ngồi xuống ghế sô pha.
Xem ra anh ta đã vui mừng quá sớm khi biết tin Mạc Vũ Lý ở sân bay Hà Thành, anh ta chuẩn bị tìm cách ký hợp đồng với cậu bé kia trước chị Bình (‡) đấy.
Thấy anh ta bị mấy đứa Long Thiên làm cho mất hứng, Lưu Cửu Nhạ vội vàng giải thích thay anh ta: “Chú hai của cháu mấy ngày nay luôn nghĩ về chuyện nghệ sĩ đó, bởi vì thành tích của các nghệ sĩ rất kém, tình cảnh của chúng ta ở công ty…
Lưu Cửu Nhạ còn chưa nói xong thì đã bị Lục Khải Dạ đẩy nhẹ một cái, cô ta nhanh chóng ngậm miệng lại.
Kể từ lần trước ở khách sạn, thông báo tin tức hai người đã kết hôn, chị Bình đã viện nhiều lý do ở trong công ty để chèn ép Lưu Cửu Nhạ.
Có một lần đúng lúc bị Lục Khải Dã bắt gặp, anh ta không nói gì liền kéo Lưu Cửu Nhạ vào văn phòng của Ngô Chính Quang, nghiêm khắc quở trách chị Bình ở trước mặt Ngô Chính Quang, đồng thời đặt cược với chị Bình.
Trong vòng hai tháng, Mạc Vũ Lý chắc chắn sẽ ký hợp đồng với anh ta, ít nhất thì anh ta sẽ có một nghệ sĩ nổi tiếng.
Nếu không thực hiện được, vợ chồng bọn họ sẽ cùng nhau rời khỏi công ty truyền thông Nguyệt Tú Media.
Lưu Cửu Nhạ cũng bị Ngô Chính Quang cử đến làm trợ lý cho anh ta.
Bởi vì Lưu Cửu Nhạ, anh ta đã rời cuộc cá cược với Ngô Chính Quang tới trước một tháng, chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt tự đắc của Ngô Chính Quang, anh ta không hiểu tại sao rất muốn đánh anh ta.
Nhưng mà, hiện tại anh ta đã kết hôn, hơn nữa, anh ta muốn tạo cho Cửu Nhạ một tổ ấm nhỏ ấm áp, giúp cô ta chăm sóc bố mẹ, anh ta không còn một mình một người cho nên không thể bốc đồng như trước nữa.
Nhưng mà trong lòng anh ta đang rất vội!.