Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng chuông báo hiệu mười một giờ trưa vang lên, yến hội của nhà họ Lục oanh động cả Hà Thành chính thức được bắt đầu.
Người nhà họ Lục mang theo nhóm tám đứa trẻ đáng yêu xuất hiện ở trên hội trường tầng hai, từng bước lên đài diễn thuyết đã được dựng sẵn.
Bố Lục cầm lấy micro, còn chưa bắt đầu nói chuyện, mọi khách mời ở phía dưới hội trường đã sôi trào.
“Trời ạ, trời ạ, cậu mau nhìn kia tám đứa trẻ kia kìa, thật sự rất đáng yêu!”
“Đúng vậy, đúng vậy, cô mau nhìn kỹ trang phục của bọn họ, phía trên còn in thứ tự số đếm khác nhau”
“Đúng vậy, phía trên kia là một, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín là có ý gì?” Có người chỉ vào những số đếm ở trên ngực trước áo của mấy đưá trẻ không hiểu hỏi.
Đó chính là bộ quần áo được đặt may thủ công mà mẹ Lục đã đặt để cho mọi người nhìn liếc qua cũng có thể thấy được tuổi tác của chín đứa nhỏ.
“Tôi đoán được rồi, nhất định trình tự lớn nhỏ của chín đứa nhỏ.Cô.
mau nhìn một chút, ba cô gái nhỏ kia là nhỏ nhất, trên quần áo còn phân biệt viết là bảy, tám, chín” Có một người đắc ý hô to.
“A, thì ra là có ý tứ này! Người nhà họ Lục thật sự rất có tâm”
“Đúng vậy, tôi đoán là ba cô bé kia có dáng dấp giống nhau như đúc, nhất định là sinh ba cùng trứng rồi, cậu ba và cậu sáu cũng có dáng dấp cũng rất giống, hai người bọn họ cũng chắc hản là cùng trứng.
Mặc dù dáng dấp của mầy đứa còn lại cũng có chút tương tự, lại đều có điểm đặc sắc riêng.
Chắc chắn là độc lập”
“Trời ạ, thật dễ thương, rất đẹp trai, tôi cũng rất muốn có một đứa bé đáng yêu như vậy”
Các khách mời dường như đã quên đi yến hội ngày hôm nay thật ra vẫn là sinh nhật của ông nội của chín đứa nhỏ, ánh mắt của tất cả mọi người đều bi tám đứa trẻ đáng vêu kia hấp dẫn.
Bố Lục và mẹ Lục đứng ở trên đài nhìn thấy những ánh hâm mộ của bạn bè mình thì trong lòng cũng rất vui vẻ!
Thử nghĩ một chút, ai trong số những nàng dâu nhà bọn họ có thể đẻ nhiều đứa con ưu tú, đáng yêu, giá trị nhan sắc lại siêu cao, trí thông minh cũng siêu cao như vậy đâu!
Tám bảo bối dễ thương đứng ở đằng sau bọn ho nghe được những lời bình luận của những khác mời ở phía dưới kia thì mới phát hiện ra trên quần áo của bọn chúng lại thêu chữ.
Lục Minh Húc im lặng liếc mắt, cái này cũng quá low rồi, cũng chỉ có bà nội của bọn chúng mới có thể nghĩ ra những ý tưởng kỳ quái như thế này.
Nhưng mà bọn nó là những đứa trẻ đẹp trai, thông minh, đáng yêu có được hay không, kiểu thêu số thứ tự lên như thế này, khiến cho cậu nhóc có cảm giác mình là heo được nuôi trong lồng vậy!
Quả nhiên, mấy bảo bối dễ thương còn lại cũng cúi đầu nhìn xuống số đếm đang được thêu ở trước ngực của chúng một chút, miệng nhỏ của đứa nào đứa nấy vểnh cả lên.
Nhất là khi bọn chúng đang đứng ở trên đài cao, nhìn thấy vẻ mặt đang cười trên nỗi đau của người khác của Mạc Vũ Lý.
Ngay cả Tứ Bảo Tử Tháp cũng không nhịn đươc mà cúi đầu xuống nói: “Hôm này em thật sự cảm thấy mất mặt!”
Tấn Khang võ vỗ bờ vai của cậu bé, khẽ thở dài một hơi: “Anh tư, bà nội chính là như vậy.
Anh cũng phải tập thích ứng dần đi”
Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ còn đang đứng bên cạnh nhóm bảo bối dễ thương này, nhìn thấy mấy thằng nhóc này chỉ vì những chữ viết ở trên quần áo.
mà bĩu môi, cảm xúc còn sa sút.
Nhịn không được khẽ nở nụ cười.
Lục Khải Vũ nghiêng đầu nhìn cô một cái, thấp giọng hỏi: “Vợ, em đang cười cái gì đó!”
“Anh mau nhìn mấy đứa con của anh chỉ vì những số đếm ở trên quần áo kia mà vẻ mặt có chút bực bội đi kìa, xem ra yến hội chưa kết thúc thì chúng đã phát điên lên rồi”
Khóe miệng của Lục Khải Vũ nhếch lên: “Có người bố như anh ở đây, bọn chúng còn dám sao!”
Mạc Hân Hy lườm anh một cái: “Anh thật sự cho là mấy đứa nhỏ sẽ Sợ anh sao!”
Sau khi cô vừa nói xong thì, điện thoại di động trong túi của Lục Khải Vũ đột nhiên vang lên.
Anh móc điện thoại ra, nhìn thoáng qua, sắc mặt đột nhiên thay đổi..