9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

chương 92

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Lan Chi ngẩng đầu lên, cô ta nói: “Vậy tại sao tổng giám sát Lam lại quý trọng mấy cong tóc và chiếc thia đó đến vậy?”

Cô ta không tin Mạc Hân Hy có thể nói ra được bất cử lý do nào hoàn hảo hơn, những vật đó rõ ràng chính là cô ta muốn dùng để đi làm giám định huyết thống “Đúng thế, tổng giám sát Lam, đang yên đang lành cô lại giấu mấy cong tóc và chiếc thia đó để làm gì thế hả?” Mọi thành viên nhà họ Lục đều hoài nghi.

Cảm xúc của Mạc Hàn Hy có vẻ hơi dao động, có nói: “Là như thế này, mấy năm trước tôi đã từng đi tới những vùng núi nghèo khó để lam tinh nguyên mấy tháng, ở nơi đó có một đứa trẻ bởi vì đất đá sạt lở nên cả bố và mẹ đều song song gặp nạn, trong nhà chỉ còn sót lại một bà nội đã hơn sáu mươi tuổi, cuộc sống của bà cháu hai người vô cùng khốn khó, khi đi làm tình nguyện tôi đã ở lại nhà của bọn họ.”

“Năm đó đứa trẻ kia chỉ mới hơn bảy tuổi đã rất chăm chỉ hiểu học, gần như là cán đáng tất cả mọi công việc vặt trong nhà. Không phải tôi nói quá lên đâu, mà nhà bọn họ thật sự nghèo tới mức cả một chiếc thìa cũng mua không nối, lúc sấp rời đi tôi đã để lại tất cả mọi vật dụng mình mang theo lại cho bọn họ, còn đặc biệt mua cho đứa trẻ đó một chiếc thìa mới. Mấy năm gần đây tôi vẫn luôn tài trợ cho thang bé ăn học”

“Đứa trẻ đó năm nay đã mười tuổi rồi, mấy ngày trước thắng bé gửi những thứ này tới cho tôi, còn cố ý nhắc đến chiếc thìa mà năm đó tôi mua cho thắng bé, thang bé nói nó thi được hạng nhất nên giành được tiền thưởng nên nó dùng tiền thưởng đó đổi một chiếc muỗng mới ở quầy bán quả vặt để cảm ơn tôi vì những năm qua đã giúp đỡ nó.”

Nói tới đây, Mạc Hân Hy lại thở dài một hơi, cô nói: “Ba cọng tóc đó là một bí mật giữa hai người chúng tôi, năm đó khi tôi kể cho thằng bé nghe chuyện Tây Du Kí có nói tới ba cọng lông tai của Tôn Ngộ Không, ngày đó thắng bé khờ dại hỏi tôi rằng có phải tóc của ai cũng đều có thể có tác dụng thần kì như thế không. Tôi đã nói với thắng bé, chỉ có tóc của người thông minh, chỉ có tóc của người thi được hạng nhất mới có thể có tác dụng thần kì như lông tai của Tôn Ngộ Không”

“Lần này thằng bé thi được hạng nhất, vì thể nên nó mới gửi tới cho tôi ba cong tóc, nó hy vọng tôi có thể lợi dụng ba cọng tóc thông minh của nó mà đạt được ước nguyện của mình.”

Mạc Hân Hy kể chuyện rất cám động, cô thật sự đã từng dẫn Minh Húc và Vũ Tuệ đi tới những vùi nui nghèo khó, họ cũng đã ở đó gần một tháng, ý nghĩ ban đầu của cô là muốn hai tên nhóc đó trái nghiệm cuộc sống khác với trước đây một thời gian, nhưng không ngờ rằng cuộc sống hằng ngày của những đứa trẻ trong núi vỏ cùng gian khổ, sau đó cô đã quyên góp rất nhiều tiền để giúp cho những đứa trẻ đó có thể cải thiện hoàn cảnh học tập và hoàn cảnh sinh hoạt.

Hai năm này thật sự có cũng đang giúp đỡ này đứa trẻ trong thôn để chúng có thể đi học, mỗi tháng cô đều sẽ gửi cho bọn chúng một số tiền sinh hoạt phí cố định và một vài văn phòng phẩm.

Người nhà họ Lục nghe được câu chuyện đây cảm động của cô, đều im lặng.

Mẹ Lục là người đơn thuần nhất, bà ấy đi tới trước mặt Mạc Hân Hy, kéo lấy tay cô rồi nói: “Tổng giảm sát Lam, nếu so sánh với cô thi chúng tôi thật sự là phải tự then với lòng, chúng tôi đã hiểu lầm cô rồi, mong cô đừng để ý.”

“Không sao đâu, cũng là tại tôi không tốt, tôi nghĩ những thứ đó đều chứa đựng tình cảm của một đứa nhóc, vì thế nên khi nghe thấy cô Lan Chi vút chúng vào thùng rác tôi mới có hơi kich động mà kéo lấy cánh tay có ta như thế. Là do tôi quả kích động.” Mạc Hân Hy lấy lùi làm tiến, cô cũng giả vờ bày ra biểu tình thấu hiểu lòng người.

Bà cụ nhà họ Lục nói với Lục Khải Dã: “Nếu cháu muốn kết hòn cùng có ta thì sau này có ta chính là người nhà họ Lục, phải để cho cô ta hiểu được những quy tắc cơ bản nhất, không được tự tiện động vào đồ của người khác”

Lúc này biểu tình của mọi người khi nhìn về phía Diệp Lan Chi đều đã thay đổi, ai cũng cảm thấy cô ta rất không hiểu chuyện, còn có hơi làm càn. Diệp Lan Chỉ khó mà chấp nhận nổi, cô ta chỉ về phía

Mac Hân Hy, đề cao âm lượng mà rống lên: “Cô ta nói láo, sao cô ta có thể tốt bụng mà làm tình nguyên viên, giúp đỡ người khác như thế được chứ, mọi người đều bị cô ta lừa rồi.”

Bố Lục đột nhiên võ bàn một cái, ông rống lên: “Đủ rồi! Chuyện này đã rất rõ ràng rồi, đều là lỗi của Diệp Lan Chi, cỏ ta chưa có được sự cho phép mà đã tự tiện động vào đồ vật của người khác mà còn coi đồ của người ta như rác rưởi mà ném vào thùng rác. Diệp Lan Chi phải xin lỗi tống giảm sát Lam.”

Diệp thần vũ có hơi bất mãn nói: “Lan Chỉ phải xin lỗi cô ta sao? Bồ, rõ ràng là cô ta đã đẩy Lan Chi, còn hại Lan Chi thiếu chút nữa là đã xảy thai rồi. Đây chính là thai đôi đó!”

Cha Lục trừng con trai mình một cải, ông nói: “Là cô ta sai trước, cô ta nên xin lỗi. Nếu như là con, đồ vật quan trọng như thê của con lại bị người khác coi như rác rưới mà ném đi thi con sẽ làm thế nào? Chỉ sợ là con sẽ đánh cho đối phương một trận nhớ đời để há giận mất!”

Diệp Lan Chi ngôi trên xe lăn, cô ta đau lòng khóc nấc lên, nói: “Tổng giám sát Lam rõ ràng là đang nói dối, tại sao mọi người lại tin có ta mà khăng khăng không chịu tin tôi chứ.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio