Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy đứa trẻ đáng yêu nhìn thấy cảnh thân mật của cha mẹ thì có biểu cảm không giống nhau.
Bé ba, bé tư tràn đây hạnh phúc, che miệng cười trộm.
Bé sáu nhếch miệng, quay đầu nhìn về phía ba đứa em gái bảo bối của mình.
Ba bé gái, nhất là Vũ Tuệ, thấy động tác thân mật của cha mẹ thì trực tiếp bò lên, ngồi lên đùi Lục Khải Vũ.
“Cha ơi, tay của con cũng rất thơm nè, cha không thể chỉ thơm thơm mỗi mình mẹ, lại không thơm con” Nói xong, bé duỗi bàn tay trắng trắng mềm mềm của mình đến trước mặt Lục Khải Vũ.
Vợ chồng Lục Khải Vũ nhìn biểu cảm quật cường đầy nghiêm túc trên mặt đứa con gái út, tuy bất đắc dĩ nhưng cũng ngập tràn hạnh phúc nhìn nhau cười.
Vũ Tuệ thấy cha mình nhìn chằm chằm vào mẹ, không nhìn bé thì thở hổn hển, dùng thân hình mập mạp tròn tròn của bản thân chặn ánh mắt của cha, sau đó quay đầu của cha lại, để anh nhìn mình.
“Cha ơi, con đáng yêu như thế, vì sao cha không nhìn con? Còn có, vì sao cha chỉ thơm thơm tay mẹ, không thơm con” Nói xong, bé ấm ức dẩu cái miệng nhỏ nhắn, lại một lần nữa đưa bàn tay nhỏ của mình tới trước mặt Lục Khải Vũ.
Lục Khải Vũ cưng chiều nhéo nhéo hai má trắng mịn mập mạp trên khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó hôn nhẹ một cái lên bàn tay nhỏ của bé.
“Được rồi, cha cũng thơm thơm Vũ Tuệ của chúng ta nhé”
Vũ Tuệ đạt được mục đích thì cười toe toét, miệng nhỏ cười đến nở hoa, ôm cổ Lục Khải Vũ, hôn một cái lên mặt anh.
“Cha ơi, Vũ Tuệ yêu cha”
Mấy đứa bé trai thấy hành động của bé thì gần như là đồng thời nhếch miệng.
Ngây thơ!
“Bé gái nhỏ chính là thích nũng nịu như vậy” Lục Tấn Khang thực sự chẳng thể hiểu nối chuyện này, rõ ràng đã lên tiểu học mà còn để cha ôm, cha bế, hành vi của em gái Vũ Tuệ thật khiến người ta khó có thể lý giải.
Hai bé gái còn lại, nhìn thấy em gái nhỏ bị cha ôm, trong lòng hơi không vui.
Vậy nên hai bé cùng lúc vươn tay kéo kéo quần áo Lục Khải Vũ.
“Cha ơi, con cũng muốn ôm một cái” Mộc Lam dẩu miệng, trên khuôn mặt nho nhỏ hơi tủi thân.
“Cha ơi, ôm một cái” Tư Nhã nhìn Lục Khải Vũ, vẻ mặt khát vọng.
Bởi vì đang trên xe, đồng thời ôm ba bé gái cũng có phần không tiện.
Lục Khải Vũ vốn chuẩn bị đưa Vũ Tuệ cho Mạc Hân Hy, sau đó lại lần lượt ôm hai con gái, thế nhưng Vũ Tuệ từ bé vốn đã tinh nghịch, ôm cổ của anh không chịu buông tay.
Anh không có cách nào, đành phải cùng lúc an ủi Tư Nhã cùng Mộc Lam.
“Tư Nhã, Mộc Lam ngoan, sau khi xuống xe, cha nhất định sẽ ôm hôn các con”
Mấy đứa nhóc còn lại, kể cả những đứa ngoan nhất như bé ba, bé tư, lần này cũng rất tán đồng quan điểm của anh cả.
Đám nhóc đồng thời gật đầu.
“Cha, con cảm thấy anh cả nói rất đúng.
Về sau ở trước mặt bọn con cha tốt nhất chú ý cử chỉ lời nói của mình một chút, đừng lại gây phiền toái không cần thiết” Bé năm Tấn Khang nghiêm túc nói..