Khả Hân nhìn về phía Gia An yếu ớt mở miệng: " An.. Mắt em nhìn thấy lại được rồi "
" Chúc mừng cô.. ".. Triệu Gia An nhàn nhạt mở miệng.
" An.. Chúng ta.. ".. Cố Khả Hân mở miệng chưa kịp nói hết thì cánh cửa phòng lại một lần nữa được mở ra.
Hiểu Dao từ phía ngoài chạy vào vòng tay ôm Gia An, dụi khuôn mặt nhỏ nhắn của ả vào lưng anh, nũng nịu.
" Honey.. Em đói "
Cô ta ăn vận trang nhã, tóc xoăn dài màu nâu bồng bềnh xõa ngang vai. Chiếc váy màu hồng nhạt tôn lên làn da trắng nõn, cùng dáng người nóng bỏng thập phần mỹ lệ.
Mà ánh mắt của Gia An lúc này lại không để ý đến cô ta, liếc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Khả Hân trong lòng tràn ngập khó chịu.
" Cố Khả Hân cô không nghe thấy cô ấy đói à? Mắt nhìn thấy rồi thì cũng nên làm việc có ích chút đi. ".. Gia An đưa tay trái ôm lấy eo Hiểu Dao.
" An.. Em không cần người khác chăm sóc.. Nếu mắt cô ta đã khỏi rồi thì cũng nên rời đi đi. Mỗi lần nhìn thấy cô ta.. Em thấy trong lòng rất khó chịu ".. Hiểu Dao cất giọng ủy khuất.
Gia An đưa tay chạm nhẹ gò má của ả, thần sắc đầy ý sủng nịnh.
" Em đừng để ý tới cô ta nữa, từ giờ để cô ta ở đây hầu gạ em. Không phải em nói em đói sao? Chúng ta đi ăn thôi.. "
Khả Hân nhìn theo bóng hai người rời đi, cô ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn hít một hơi, đôi mắt mờ mịt nước nóng hổi.
Cô chậm rãi vào nhà tắm đem nước mắt gột rửa hết. Lúc Cố Khả Hân từ trên gác xuống đã thấy Hiểu Dao nhàn nhã ngồi trên ghế sofa.
Khả Hân không để ý tới cô ta một mạch đi vào bếp, một lúc sau cầm theo một bát canh nhỏ đi ra ngoài.
Hiểu Dao mỉm cười giảo hoạt, ung dung đi đến bên cạnh giành lấy bát canh trên tay cô, ả không cần nghỉ ngợi đem toàn bộ nước canh trong bát đổ lên đầu của Khả Hân.
Nước canh chảy xuống ướt sũng vạt áo của cô, nhỏ từng giọt xuống nền gạch.
Ả như chưa hài lòng, nắm lấy mái tóc dài của cô ấn xuống đất.
" Tiện nhân.. Khôn hồn thì cút khỏi đây, nếu không cô đừng trách tại sao tôi độc ác.. Cô đói lắm à.. Vậy thì ăn đi "
Mắt Cố Khả Hân bị nước canh bắn vào cay xè, phần ngực liên tiếp bị ả dùng giầy cao gót đá vào.
" Đủ rồi "...
Giọng nói lạnh lùng vang lên, kèm theo một bóng người lướt nhanh vào trong.
Hiểu Dao bất ngờ bị một lực mạnh hất văng ra xa, thân hình nhỏ nhắn của Cố Khả Hân rơi vào lồng ngực ấm áp.
Lục Hạo Thiên vốn dĩ muốn mang theo ít thuốc cho Triệu lão phu nhân, sẵn tiện thăm bệnh tình của Khả Hân.
Không ngờ tới lại thấy cảnh cô bị ức hiếp, nhục nhã như vậy.
Cố Khả Hân cả người bị Lục Hạo Thiên ôm chặt nhấc bổng lên:
" Khả Hân.. Đừng sợ, tôi đưa cô đi "
( Còn tiếp)