Giang Triết chỉ cảm thấy trong lòng như Vạn Tiễn Xuyên Tâm, anh tình nguyện để mình chịu những thông khổ này thay cho Giang Thiến Nhi chứ cũng không muốn nhìn thấy cô thống khổ như vậy.
Nhìn bộ dáng cô đau đến không muốn sống, anh liều mạng đấm thành ghế.
Trước mặt tài xế đã đem xe mở thật nhanh, thậm trí A Đức còn gọi điện thoại cho cảnh sát giao thông tới mở đường.
Nhưng dù sao cũng có chút khó khăn, chờ được tới khi Lâm Bân và Giang Triết gặp nhau ở trên đường, thì cũng đã phút trôi qua kể từ lúc Giang Thiến Nhi bị dội rượu.
Thời điểm Lâm Bân ngồi vào trong xe, chỉ thấy Giang Triết một than không lên tiếng, chẳng qua là mắt chăm chú nhìn Giang Thiến Nhi, bên trong mắt là thống khổ làm cho người ta không đành lòng nhìn vào.
Giang Thiến Nhi tóc đã sớm xõa, sắc mặt đỏ bừng, trên trán đều là mồ hôi hột.
Lâm Bân không nói một câu, hướng về phía cánh tay Giang Thiến Nhi ghim một châm xuống, mắt thấy tâm tình của cô kích động như thế, suy nghĩ một chút, lại trở lại trên xe của mình, một lát sau đem tới một cây kim khác.
Giang Triết chợt ngẩng đầu lên.
" Tại sao muốn châm tới hai cây? Có phải có tác dụng phụ không?"
Lâm Bân thật sâu thở dài.
" Là thuốc an thần, chẳng lẽ cậu có khả năng nhìn cô ấy thống khổ như vậy?"
Giang Triết không nói lời nào, chẳng qua là lặng lẽ đem cánh tay Giang Thiến Nhi giơ lên.
Mấy phút sau, Giang Thiến Nhi từ từ an tĩnh lại, tựa vào trong ngực Giang Triết chậm rãi ngủ.
Lâm Bân nhìn Giang Triết, đột nhiên phát hiện cánh tay anh chảy máu.
" Cậu bị thương? Thế nào lại đang chảy máu?" Hắn kêu to.
Mấy người vốn đang đứng ngoài xe nghe vậy lập tức vây quanh." Giang tổng."
" Giang tổng, đây là làm sao?"
Giang Triết tựa hồ đối với những thanh âm này không có nghe thấy, anh chỉ si ngốc nhìn Giang Thiến Nhi ở trước mắt.
Lâm Bân lắc đầu một cái, đây không phải là kiếp trước tạo nghiệt sao, rõ ràng là yêu thương sâu đậm như thế nhưng lại không thể yêu nhau.
Lâm Bân phất tay để cho người phía sau rời đi, sau đó cũng chậm dãi quay lại xe, cầm hộp cấp cứu tới.
" Lâm Bân." Giang Triết chậm rãi gọi.
" cái gì?"
Lâm Bân cúi đầu thay Giang Triết khử độc.
" Thống khổ như thế thật không có thuốc nào trị được sao? Ngươi rốt cuộc có nhớ được biện pháp gì hay không? Nếu có thể tôi tình nguyện chịu tất cả."
Trong thanh âm khó nén đau đớn.
" Tại sao không cẩn thận?" Lâm Bân nhẹ nói: " Cậu rõ ràng từng thấy qua loại dị ứng nặng nề này, lại vẫn để cô ấy đụng phải, không phải tôi nói cậu, nhưng nếu đã là bảo bối của cậu, thì không nên để cô ấy chịu loại thống khổ này."
Lâm Bân nói tựa hồ là một câu nhưng hai nghĩa.
Giang Triết như người mất hồn nhìn Giang Thiến Nhi, Hồi lâu sau rốt cuộc nói ra ba chữ " Lục Không Cách."
Lâm Bân dừng tay một chút, trong ba chữ kia ẩn chứa nồng đậm hận ý.