Ác Ma Bên Người

chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Minhminh

Chương này dài quá, heo miii!!!

_____________

Nhà họ Sơ không còn phòng nào dư ra để cho Triệu Hợp Thuần ở mà Sơ Lê đã tỏ rõ thái độ không muốn dùng chung phòng với cô ta.

Ba Sơ suy nghĩ kĩ càng, lắp thêm trong phòng Sơ Lê một chiếc rèm, vào ban đêm kéo ra miễn cưỡng chia thành hai gian.

Phòng ngủ không được lớn lắm giờ lại kê thêm chiếc giường, bên trái dựa cửa sổ là khu vực thuộc về Sơ Lê, bên phải kê chiếc giường đơn mới tinh là cho Triệu Hợp Thuần.

Triều Hợp Thuần nhìn nơi ở đơn sơ, mặt nạ giả nhân giả nghĩa trên mặt gần như muốn vỡ cả ra.

Giá sách, tủ quần áo, cửa sổ đều thuộc về Sơ Lê. Cô ta ngoại trừ một cái giường cùng ngăn tủ nhỏ bên ngoài thì chẳng có bất kì thứ gì khác.

Đến buổi tối, sau khi tắm xong Sơ Lê tính ngồi làm bài tập thì Triệu Hợp Thuần tự kéo rèm lên nhìn chằm chằm khiến cô cảm thấy cực kì khó chịu.

Cô ta nói: "Lê Lê, em nghe nói ở trường, chị cùng bạn học Trần Dã có mối quan hệ không tệ?"

Sơ Lê dừng bút, rũ mắt, vẻ mặt không cảm xúc trả lời: "Tôi cùng cậu ta không có bất kì quan hệ tốt đẹp gì. "

Giọng Triệu Hợp Thuần khi nói chuyện nghe cực kì ôn nhu, nhưng chỉ cần hơi chú ý chút là nhận ra cô ta đang cố tình làm hàng. Cái giọng tỏ vẻ tinh tế đấy khiến Sơ Lê cảm thấy cực kì khó chịu.

"Nhưng chính là có bạn học nói em biết, hôm trước Trần Dã có đến xem chị thi diễn thuyết, cái gì cũng quan tâm chị, như vậy mối quan hệ của hai người có thể là gì a.. " Triệu Hợp Thuần lòng vòng quanh co cố moi tin tức.

Sơ Lê buông bút bi trong tay, mở ra một cánh cửa sổ, bên ngoài sao trời lấp lánh. Từng ngôi sao ấy cứ như muốn cô khắc cốt ghi tâm, chôn vào lồng ngực.

Sơ Lê thẳng thắn chọc đúng tim đen cô ta:" Cô quan tâm Trần Dã như vậy hẳn là đang thích hắn. "

Sơ Lê biết Triệu Hợp Thuần thích Trần Dã đến phát điên, nó cứ thế trở thành chấp niệm không thể không có được.

Có đôi khi cô cảm thấy tính cách điên dại đến đáng sợ của Triệu Hợp Thuần cùng Trần Dã thật sự rất giống nhau.

Triệu Hợp Thuần không giống Tống Duy gặp một người yêu một người, từ đầu đến cuối chấp niệm của cô ta chỉ dành cho một mình Trần Dã.

Có lẽ cô ta đang bị lòng ham hư vinh cuối phá, cũng có thể cô ta si mê diện mạo hắn ta.

Cô ta điên cuồng đến vậy nhưng Trần Dã từ trước đến nay chưa tưng bố thí cho ả, kể cả một ánh mắt, một cái liếc cũng không có.

Triệu Hợp Thuần bị chọc trúng tâm sự, sắc mặt chuển hết đỏ lại trắng, giọng lại như kiểu muốn tức giận:" Lê Lê, chị đang nói bậy cái gì vậy? không có chuyện đó đâu."

Sơ Lê xoay người nhìn thẳng mặt cô ta:" Tôi có nói bậy hay không chính cô là người rõ nhất."

Triệu Hợp Thuần thẹn quá hóa giận, gặp lúc cô không chú ý liền hung hăng trừng lớn đôi con mắt lườm cô rồi tức giận trở lại giường của chính mình.

Hai mắt cô ả vô định nhìn lên trần nhà, nghĩ đến gương mặt yêu nghiệt của Trần Dã. Cô ta chính là muốn tiếp cận Trần Dã mà hao tổn hết tâm tư chuyển học đến Thất Trung.

Cô ta thích thiếu niên ấy, thích bộ dáng không coi ai ra gì của hắn.

Rất thích, rất thích.

Hơn nữa Triệu Hợp Thuần tự tin chỉ cần tiếp xúc với Trần Dã một đoạn thời gian, hắn nhất định sẽ có ngày yêu mình.

Bộ dáng cô ta xuất sắc như vậy, một ngày nào đó Trần Dã nhất định sẽ để ý đến mình.

Chính là giờ đây Sơ Lê thực chướng mắt.

Triệu Hợp Thuần cũng không phải kẻ ngốc, cô ta cũng đã sớm nhìn ra chị họ không còn thân cận với mình như ngày trước nữa, thậm chí phải nói là trong lòng có vô số ghét bỏ.

Cô ta trong lòng khinh thường điều ấy vì chính cô ta cũng khinh thường Sơ Lê.

Sơ Lê này trừ bỏ việc học tập rất giỏi ra thì có gì ghê gớm đâu? Cha mẹ thì tàn tật, chính bản thân cũng mang thân bệnh tim yếu ớt, chính xác là một ma ốm cũ kĩ làm người ta thấy ghét.

Vài ngày sau đó, Sơ Nguyên phát hiện em gái ngốc nhà mình có điểm kì quái. Trước đây chơi thân với Triệu Hợp Thuần như vậy, có đồ đẹp đồ hay là nghĩ đến em họ nhỏ đầu tiên, ngốc hết thuốc chữa.

Đến giờ thì lại nháo đến vô lí vô đạo, có điều hắn cảm thấy thật tốt, cũng lười đến hỏi luôn.

Kì thật nháo lên thật tốt. Sơ Nguyên cũng nhìn ra cô em họ Triệu Hợp Thuần này chẳng phải cái thứ gì tốt lành, cùng thím nhỏ là một dạng người, cả ngày chỉ làm điều xấu xa.

Tầm chạng vạng khi Sơ Nguyên muốn ra ngoài, sơ Lê lại bám như cái đuôi nhỏ, lẽo đẽo bám mông anh hỏi:" Anh hai, bây giờ anh muốn ra ngoài sao?"

Sơ Nguyên ừ một tiếng, giọng điệu như sắp mất kiên nhẫn:" Anh bây giờ muốn đi ra, em mau tránh đường."

Sơ Lê chống tay lên cửa ngăn đường anh đi, cúi chỉ chỉ vào bụng mình:" Anh, em đói bụng, tối nay chúng ta ăn gì đây?"

Ba mẹ hiện tai đang về quê, trong ba ngày này về phần cơm ăn áo mặc tất cả chỉ chờ họ tự túc.

Sơ Nguyên nhướng mày:" Ăn cơm a, chẳng lẽ còn có thể ăn phân sao?"

"..........."

Sơ Lê nghe anh nói liền một tràng liền liếc anh một cái, nói:" Giờ em muốn ăn cơm, anh mau xuống bếp làm cơm cho em."

Sơ Nguyên bảy tuổi đã có thể vào bếp nấu cơm, đã sớm có khả năng nấu cơm xào rau. Có điều thực rất lâu rồi anh còn chưa tưng đi đến phòng bếp làm đồ.

Sơ Nguyên cười lạnh hai tiếng:" Vậy em cứ nghĩ đi. "

Sơ Lê ngừng một chút, làm như không nghe thấy tiếng nói mang phần đe dọa của anh, vô tư hồn nhiên đòi hỏi:" Anh hai, hôm nay chúng ta ăn tôm hùm đất đi. "

Tôm hùm đất đang đến mùa giá cả xa xỉ nhưng bây giờ cô lại thèm. Hơn nữa, Sơ Lê có điểm làm ra vẻ, chính là cô không bao giờ ăn cơm hộp.

Sơ Nguyên lại càng cười lạnh, trừng mắt nói:" Đừng nói đến tôm hùm đất, bây giờ đến cả phân tôm hùm đất chúng ta cũng ăn không nổi. "

Sơ Lê:".........."

Tự suy nghĩ một lát, cô nâng hai tròng mắt thong dong nhìn anh trai, nghiêm túc nói:"Được."

.....

"Nếu tối nay anh không cho em ăn tôm hùm đất, em liền chết cho anh xem. "

Sơ Nguyên cười hai tiếng mỉa mai, không chút do dự nói:" Được, vậy em mau đi chết đi. "

Hai anh em nháo từ nhỏ, đấu võ mồm tàn nhẫn đến cực phẩm.

Sơ Lê giơ di động lên, cười cười so với hồ ly còn muốn giảo hoạt hơn:" Anh hai, anh có muốn xem chút không? "

Sơ Nguyên: "............" chết mọe

"Ba mẹ hẳn là đang rất ngớ con trai bảo bối, rất muốn nghe tiếng của anh đó ha."

Sơ Nguyên:"?!!!"

Thái dương anh giật giật, gân xanh nổi lên, tự trấn an bản thân phải tâm bình khí hòa, giết người là phạm pháp.

Anh nghiến răng nghuến lợi, gằn giọng mất kiên nhẫn:" Tối nay anh có việc gấp, em tự gọi cơm hộp ăn đi."

Sơ Lê ôm ngực, bày ra dáng vẻ không sợ chết:" Aiiii, đường đường là anh ruột thịt lại ép em gái đi vào con đường chết, chúng ta huynh muội tương tàn, ba mẹ mà biết nhất định cảm thấy rất khổ sở (╥_╥)."

"Chính anh muốn em chết, em không thể không chết. Ngay bây giờ, ngay lập tức, ngay hiện tại, nếu anh không mang tôm hùm đất lại đây cho em, em liền treo cổ ở phòng anh cho anh xem".

Nói đoạn, Sơ Lê bày ra dáng vẻ muốn chạy ngay đến phòng anh.

Sơ Nguyên thực đau đầu, bị chính em gái ép cho đến không còn cách nào khác, hung hăng bắt ngay cánh tay cô, nghiến răng nghiến lợi:" Được, coi như em lợi hại!!"

"Làm, lập tức làm cho em ăn! "(๑و•̀ω•́)

Sơ Lê ngay tắp lự thu hồi bộ dạng khóc lóc thảm thương, bày ra vẻ mặt chân chó, nói:" Anh hai, anh là tốt nhất!"

Sơ Lê đoán không sai. Đêm nay Sơ Nguyên thực chất là hẹn hội bạn đi đánh nhau. Đời trước, Sơ Nguyên cũng ngay thời điểm này đâm bị thương người khác, bị trường học đuổi học, lại phải bồi thường người ta nửa gia sản.

Năm ấy cô tốt nghiệp cấp ba, Sơ Nguyên còn giết người.

Anh hoàn toàn trở thành người ăn cơm giang hồ, xác định là bỏ mạng thiên nhai.

( Ý là có thể chết bất cứ lúc nào.)

Sữa bò trong tủ lạnh không còn nhiều lắm, Sơ Lê rút vài tờ tiền trong ví, thò nửa cái đầu nhìn anh trai đang bận bịu làm cơm trong bếp, nói:" Anh hai, em đi siêu thị một lát rồi về liền."

Dao phay trong tay Sơ Nguyên đang băm thật lớn tiêng, anh liếc ra nơi cô đang đứng, nói:" Em dám trộm mua coca thì đừng có trách."

Sơ Lê rùng mình, có điểm chột dạ:" Em không dám."

Người bị vệnh tim vốn không thể ăn đồ lạnh, hoặc kiểu vừa ăn vừa uống nước ngọt có ga. Một năm, vào mùa hè cô mới được ăn kem một lần, còn mấy loại nước giống coca thì miễn đi, người nhà cô không cho chạm vào một giọt nào.

Sau khi ra cửa, cô kiểm tra tiền trong ví mới phát hiện bị thiếu. Chắc chắn đây là công lao của bàn tay Triệu Hợp Thuần, ánh mắt cô liền lạnh đi.

....

Mở tủ lạnh ở siêu thị lấy sữa bò, cô lại nhịn không nổi nhóp thêm vài lon coca.

Hoàng hôn muộn, mặt trời đã lặn tạo nên hình ảnh những nếp gấp mây tuyệt đẹp, hình ảnh hai bên đường sạch sẽ dưới bóng chiều khiến người ta có cảm giác muốn lười biếng, ngồi ngẩn người ngắm nhìn khung cảnh mặt trời lim dim ngủ.

Sơ Lê ngồi xổm xuống ngắm nhìn cảnh đẹp, tự gặm cái giăm bông.

_______

Tần Nam Tòng phát hiện cháu trai đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ông tò mò không biết hắn đang bị cái gì hấp dẫn đến vậy.

Ông quét mắt ra bên ngoài một hồi vẫn không tìm ra được cái gì mới lạ, gõ gõ tay lái nói:" Không phải cháu muốn mua cái gì sao? Nếu không muốn mua nữa thì chúng ta đi thôi. Tối nay nhất định phải cùng chú đánh bài, nếu không ta thật sự đứng ngồi không yên.

Ánh mắt Trần Dã vẫn nhàn nhạt nhìn bóng dáng bé nhỏ đang ngồi gặm giăm bông dưới bóng cây cách đó không xa, nói:" Chú, tiến xe lên phía trước một đoạn. "

Tần Nam Tòng sửng sốt, ánh mắt liền dừng lại ở bóng dáng cô gái cách đó không xa, ba phần hứng thú, bảy phần hóng hớt, cười như có như không hỏi:" Thích cô bé đó sao? "

Trần Dã tuy tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng thực mờ mịt.

Sơ Lê đứng dậy, nháy mắt một chiếc ô tô dừng bên người cô. Cửa xe mở ra, thân hình thiếu niên ngọc thụ lâm phong xuất hiện trước mắt, dáng người cao lớn chắn lối hoàng hôn mờ nhạt.

Gần đây Tần Nam tòng cũng có nghe nói Trần Dã đối xử với một cô gái không bình thường. Ông bình tĩnh thong dong nhìn Sơ Lê, tươi cười ôn hòa, ánh mắt thâm sâu, thầm nghĩ cô bé này cũng thật xinh đẹp, nhưng đứng cạnh trần dã, dùng mắt cá chân cũng thấy được khoảng cách vô hình.

Gia cảnh bình thường, yếu đuối mỏng manh.

Tám chữ này chợt hiện lên trong đầu ông, ông dù sao cũng không thể ngăn cấm. Thừa biết cháu trai nhà mình tính tình" thiện lương đức độ" ra sao. Cháu trai này thô bạo quái đản, cố chấp với ý mình, cứng đầu đến khiến người ta phát điên.

Tần Nam Tòng cười cười, dâng vẻ biết rồi còn hỏi:" Cháu là bạn học Trần Dã sao? "

Sơ Lê bị cái cơn gió"ấm áp" ấy quét qua mặt, buồn đến không muốn trả lời.

Tần Nam Tòng giữ nguyên khuôn mặt đôn hậu, giọng nói bâng quơ:" Xem ra cháu trai ta ngày thường đi học cũng có nhiều bạn nữ thích ha. "

Sơ Lê cũng nhận ra được thân phận của Tần Nam Tòng, trong lòng có chút sợ.

Chú của Trần Dã, tầm khoảng năm, sáu mươi tuổi, nhìn có vẻ lễ độ dễ gần nhưng thật ra không phải người dễ sống chung, chính là thể loại vô tình vô nghĩa.

Có điều ông nói câu vừa rồi cũng không sai, Trần Dã được rất nhiều bạn nữ yêu thích.

Sơ Lê hơi thất thần. Thời điểm cô cùng Trần Dã kết hôn sau nửa năm, hai vợ chồng cũng thật xa lạ. Trừ bỏ gặp trên giường thì hầu như không có bất cứ giao lưu nào dư thừa.

Trần Dã rất bận, cô cũng không dám hỏi đến chuyện của hắn.

Cuối cùng đến một ngày, cô tình cờ phát hiện tai tiếng của hắn cùng một cô gái nào đó trên báo, ở trong bữa tiệc cũng thấy cô ả đó.

Khi đó Sơ Nguyên nằm viện, viện phí khổng lồ cũng là do Trần Dã trả.

Lúc này Sơ Lê thật sự rất sợ hắn muốn ly hôn, sợ hắn nhắc lại chuyện đã mua mình với giá vạn. Mà cô lúc ấy cũng đã âm thầm thích hắn, âm thầm giấu sâu xuống tận đáy lòng.

Đêm xuống, cô còn ăn mặc quyến rũ, sắc mặt ửng đỏ vụng về lấy lòng hắn, ngây ngô bày ra các tư thế hắn thích, vừa khóc nức nở vừa thừa nhận cơn mưa rền gió dữ của hắn.

Bị hắn ấn eo, hai tay bị kéo ra sau lưng, hai tròng mất đẫm nước đỏ ửng, khụt khịt đáng thương nhận sự điên cuồng của hắn, chủ động hôn lên khóe môi hắn.

Tất cả những chuyện ấy dường như đã xảy ra rất lâu, rất rất lâu rồi.

Quay về hiện tại...

Tần Nam tòng nhìn qua Trần Dã, sau đó đối mặt cô, nói:" Tôi cùng Trần Dã bây gườ muốn đi ăn cơm chiều, bạn học này nếu không ngại, tôi muốn mời cháu một bữa cơm, có thể chứ? "

Khóe miệng Sơ Lê giật giật, lời từ chối đã lên dến cổ họng.

Trần Dã ánh mắt sắc bén đã thấu ngay tâm tư của cô, liền lưu loát mở cửa xe không cho bất kì cơ hội từ chối nào, bình tĩnh phun ra một câu:" Mau lên xe đi."

Quả quyết, cực kì quả quyết.

Sơ Lê cảm thấy, nếu cô thật sự đi ăn cơm cùng Trần Dã, Sơ Nguyên nhất định sẽ úp ngay nồi tôm hùm đất lên đầu mình.

Cô nắm chặt túi nilon, lắ đầu:" Thôi, tôi về nhà ăn cơm thì tốt hơn."

Tần Nam Tòng ngồi lâu trên xe, nặng nề đè tầm mắt xuống, trên mặt từ lâu đã bớt đi vẻ tươi cười, vô hình tạo cho người khác áp lực cực lớn. Ông ta nâng đồng hồ trên cổ tay gõ gõ:" Giờ vẫn còn sớm, chờ đi ăn cơm chiều xong tôi cùng Trần Dã sẽ đưa cháu về nhà."

Sơ Lê vẫn còn ý định cự tuyệt đã bị Trần Dã mạnh mẽ kéo tay đẩy vào ghế sau.

Hắn sầm mặt:" Đừng có để tôi phải làm bộ làm tịch ở đây, bữa này cậu không thể không ăn rồi."

Sơ Lê khép hai đầu gối lại, yên vị ngồi cạnh hắn, nhỏ giọng:" Tôi muốn xuống xe. "

Trần Dã kều chân bắt chéo, nhắm mắt làm như không biết gì.

Sơ Lê dùng dư quang khóe mắt lặng lẽ liếc hắn, vẫn tiếp tục nhỏ giọng:" Tôi muốn xuống xe."

Trần Dã giả bộ không nghe thấy, chủ yếu là không để ý tới cô.

Sơ Lê bĩu môi, không nói thêm gì nữa để khỏi mất mặt, cô khom lưng lấy ra lon coca lạnh. Uống một hớp nhỏ, vị ngọt tràn đầy khoang miệng nhưng dường như chưa thể thỏa mãn cái miệng nhỏ của cô, liền uống một hơi hết hẳn một phần năm lon.

Trần Dã cười khẽ, cảm thấy cô nàng ngốc nghếch này còn ngố hơn so với con mèo hắn nuôi trước kia.

Đi đường hơn mười phút, ô tô vững vàng dừng lại trước cửa một quán ăn xa hoa.

Sơ Lê có cảm giác bất an theo sau Trần Dã. Dù là đời trước thì cô cũng chưa từng tới những nơi như vậy, dù sao thì Trần Dã cũng sẽ không để cô đi lung tung tới những nơi hỗn loạn kiểu này.

Đến trước một căn phòng, đẩy cửa ra, trong đó đã có cơ số người ngồi.

Cố Trình quăng bài, xụ mặt nói:" Ai ai ai ai, Triệu Văn Kiệt, tiểu tử thối, đến chơi mỗi ván bài thôi mà cậu cũng muốn chơi xấu? "

Triệu Văn Kiệt nở nụ cười kiểu tiểu nhân đắc ý:" Ha ha ha, chơi xấu cái rắm, có mà cậu ngốc nghếch chơi không nổi, mọi người đều làm chứng, bây giờ còn muốn trách ai? "

" Ta phi, ông đây là thua trong hào quang, cậu đây có coi ông đây là anh em tình thân hay không hả."

"Không coi cậu là anh em, ông đây là ba ba cậu có được hay không hả."

"Cút!!"

Sơ Lê thật sự chịu không nổi không khí ở đây, khẽ chau mày.

Hào quang gần như là bao quanh mấy người này. Sơ Lê đưa mắt nhìn chung quanh căn phòng, ngoài ý muốn thế nào mà thấy trong góc "bạn học" Tống Duy cùng "em họ" Triệu Hợp Thuần.

Có người cợt nhả huýt sáo, nhìn cô gái đứng sau lưng Trần Dã:" Êy hey, đây là vị nào a? "

Triệu Văn Kiệt nhìn lên, cầm mấy lá bài ngây ngốc. Trần Dã làm thế nào lại đưa Sơ Lê đến đây? Càng kì quái hơn chính là Sơ Lê sao lại đồng ý đi theo Trần Dã tới những nơi như này?

Bạn học Sơ Lê mặc váy trắng đứng ở nơi trướng khí mù mịt như này thật có điểm rất không thích hợp.

Dường như nơi này có thể vấy bẩn cô.

Cô cùng Tống Duy thật không có một chỗ nào giống nhau.

Tống Duy thấy bám lấy Trần Dã là việc làm vô vọng liền theo đó chuyển mục tiêu sang Triệu Văn Kiệt, quăng đủ thể loại lưới với ý đồ bắt lấy hắn.

Mà Triệu Văn Kiệt cũng kệ Tống Duy uốn éo bên cạnh. Đồ chơi dâng đến tận cửa, không chơi đã chẳng phải là Triệu Văn Kiệt nữa.

Triệu Hợp Thuần thì nhìn có vẻ thanh thuần, xa xa có chút kiêu ngạo, nhưng cũng không phải là hiếm gặp kiểu người này. Đứng ra đường hô một tiếng là có cả tá kiểu người này xuất hiện.

"Bạn học Sơ, mau lại đây ngồi." Triệu Văn Kiệt làm trống vị trí bên cạnh, cười tủm tỉm chào hỏi cô.

Ngồi trong phòng hầu như đều là phú nhị đại trong thành phố, ăn chơi trác táng phong lưu đủ thể loại. Nhìn Triệu Văn Kiệt ân cần với cô gái này thì cũng nhìn ra được điểm không bình thường.

(Thế hệ nhà giàu thứ hai, có thể hiểu là con nhà giàu.)

Sơ Lê ngồi không được mà đứng cũng chẳng xong. Trần Dã nhìn bộ dáng cô câu nệ khó xử liền bật cười ra tiếng, hắng giọng trêu đùa:" Sao, còn muốn ngồi lén đùi tôi sao? "

Giọng thiếu niên khàn khàn, cợt nhả như người đang say rượu.

Mặt Sơ Lê nóng lên, đỏ ửng ngồi xuống. Sau khi cô ngồi xuống thì Trần Dã cũng ngồi theo, vai chạm vai, dựa vào rất gần.

Triệu Văn Kiệt gọi người phục vụ tới rồi kêu thêm rất nhiều rượu.

Tống Duy tỏ vẻ xoắn xuýt nói:" Văn Kiệt, mẹ tôi không cho phép uống rượu ở bên ngoài.

Triệu Văn Kiệt chợt lóe ánh mắt đầy trào phúng, cười cười, nhìn cô nàng xua xua tay:" Vậy sao? Vậy cậu về trước đi, tôi không ép buộc cậu. "

Tống Duy mặt đỏ lên, từ khi nào mà Triệu Văn Kiệt lại không còn quan tâm tới mình nữa? Mặt mũi cô ta đều ném đi hết. Cô ta ậm ừ tự mình hòa giải:" Thỉnh thoảng uống một, hai ly chắc không thành vấn đề."

Phú nhị đại bọn họ ăn chơi thành tính, những người như vậy sớm đã quen thuộc, sao có thể không nhìn ra bọn họ đang có suy nghĩ gì?

Triệu Văn Kiệt nhìn Sơ Lê, đẩy tới một ly bia nói:" Bạn học Sơ khẳng định là chưa từng uống rượu, có muốn thử một chút hay không?

"Không... " vừa mói nhả ra được một chữ, câu nói của cô đã bị Triệu Hợp Thuần đánh gãy:" Lê Lê, chị cho các ban học chút mặt mũi đi. Bây giờ chị không uống thì chính là đang làm kiêu. "

Triệu Hợp Thuần biết cô bị bệnh tim, cũng thừa biết người bị bện tim không thể chạm tới một giọt rượu nào, lúc này lại mỉm cười cố làm ra vẻ, bảo cô không uống chính là đang làm ra vẻ.

Sơ Lê:" Đúng vậy, tôi đây chính là đang làm ra vẻ. "

Triệu Hợp Thuần cứng họng.

Sơ Lê đứng lên, đi đến trước mặt cô ta hỏi:" Em họ, không phải em nói cuối tuần được nghỉ nên phải trở về nhà sao?"

Triệu Hợp Thuần nở nụ cười thúi hoắc, miễn cưỡng nói:" Các bạn học tụ hội, em tới tham gia mà thôi."

Sơ Lê gật gật đầu tỏ vẻ đã biết. Triệu Hợp Thuần thở phào tưởng xong chuyện thì Sơ Lê đưa tay ra:" Cô lấy từ trong ví tôi hai trăm ba mươi đồng, hiện trả luôn cho tôi đi."

Mặt Triệu Hợp Thuần đỏ bừng trong nháy mắt, căm tức thở dốc. Trước mặt nhiều người như vậy mà bị Sơ Lê chỉ ra việc này thực mất mặt, cô ta hận ngay ở đó không có cái lỗ nào cho mình chui vào.

Trước mặt Sơ Lê không hiểu sao bị mất hết khí thế đến một xíu cũng chẳng còn, ấp a ấp úng:" Em... không có..., không có lấy.. "

Lời này cô ta nói ra, đến chính bản thân cô ta cũng không tin nổi.

Hồi nghỉ hè trước kia cô ta thường đến nhà Sơ Lê chơi, không ít lần đã lấy tiền của cô nhưng Sơ Lê trước nay chưa từng nhắc đến, cũng chưa từng bắt cô ta phải hoàn trả lại.

Vậy mà lần này như thế nào lại nhắc đến trước mặt bao nhiêu người khiến cô ta xấu mặt?

Sơ Lê:" Cô lấy đồ của tôi không hỏi trước, tóm lại một câu chính là ăn trộm.

Triệu Hợp Thuần cắn chặt hai hàm răng, hờn giận to đùng chỉ có thể ủy ủy khuất khuất tự mình nuốt xuống. Sắc mặt cô nàng trắng bệch, hai môi run rẩy, chính là bị chọc tức đến nỗi không thốt ra được lời nào.

Chính là lúc trước cô ta quá coi thường Sơ Lê, bây giờ mất mặt như vậy cũng coi như chẳng có gì oan uổng.

Cô ta nghĩ không từ bỏ, tự tìm đường sống cho mình:" Có lẽ anh hai của chị đã lấy đi rồi. "

"Hồi tôi học tiểu học, là vào lớp bốn, anh hai trộm tiền của tôi đi mua nước khoáng để rửa chân."

"Cô đoán cuối cùng sẽ thế nào? Chính là Ba tôi đã đánh hai tay anh ấy muốn gãy luôn. "

"Sơ Nguyên ngày đó bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, nước mắt nước mũi tèm lem. Cái bộ dạng đấy... Chậc chậc.. Thật sự là quá đẹp đi.. "

"Bộ dạng đẹp đó so với cô bây giờ thì cực kì giống nhau."

Trần Dã nhìn cô gái giơ móng vuốt thì thấp giọng cười rộ lên. Mỗi lần Sơ Lê nghiêm túc mạnh mẽ trông thật đáng yêu. Ngày thường nhìn cô cười duyên e thẹn sẽ chẳng thể nghĩ được đến bộ dáng cô nhe nanh múa vuốt đanh đá như vậy.

Triệu Hợp Thuần bị mọi người nhìn với ánh mắt khinh miệt, trong lòng ủy khuất muốn khóc.

Cô ta nắm chặt hai bàn tay, trong lòng thầm giết Sơ Lê tám trăm lần, lòng thầm nghĩ sớm muộn gì mình cũng sẽ đòi lại tất cả.

Cô ta hồng hồng hai mắt, nhận thua:" Lê Lê, em trở về sẽ trả lại ngay cho chị, thật xin lỗi.

Sơ Lê:" Nếu một câu xin lỗi là xong chuyện thì cần đến cảnh sát để làm gì? "

Dù đã nói nhiều như vậy nhưng Sơ Lê vẫn thật sự không thấy thoải mái. Cô thở dài một hơi, lồng ngực nơi tim đang thật khó chịu.

Khóe miệng Trần Dã cong cong, ý cười trong đáy mắt càng ngày càng đậm. Hắn nghiêng người nhìn khuôn mặt trắng mềm, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay ra chọc chọc, phát hiện ngay cô có chút bất thường.Hắn hỏi:" Cậu không khỏe sao? "

Sơ Lê cảm thấy mình đã ngồi có chút không vững, hít thở khó khăn, lồng ngực bên trái có chút đau.

Tay cô ấn ngực, hai chân mềm nhũn không còn chịu sự khống chế của cô nữa mà khụy xuống ngã vào lồng ngực Trần Dã. Khóe mắt cô còn vương ánh nước, đến bây giờ hô hấp còn khó khăn chứ đừng nói là phát ra tiếng nói chuyện.

Tay Sơ Lê nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo Trần Dã, lồng ngực này thật sự rất quen thuộc. Ý thức cô dần mơ hồ,cô dựa vào người Trần Dã thều thào:" Trần Dã, tôi cảm thấy khó chịu."

Dường như nói được xong câu đó là cô liền ngất đi.

___hết chương ____

"lược bỏ một vạn từ của mẹ tác giả":"!=

Minhminh: các bạn thân yêu!!!

Sau một thời gian lặn mất tăm mất tích, mình đã ngoi lên rồi đây!!! Ôi thật kích động mà.

Chương này thật dài quá đi, cơ mà chương còn dài hơn nữa. Mình hỏi ý kiến các bạn là nên đăng một phát cả cục hay chia ra làm hai? Các bạn thích như nào?

Thật ra thì đây là lần đầu mình tập edit, có chỗ nào văn phong chưa hay thì các bạn cứ nhiệt tình cmt đánh giá để mk biết mk sửa nhé.

Tâm sự với các bạn xíu nha. Thật ra mình và bạn cà chua vừa mới tham gia một cuộc thi, có tầm ảnh hưởng khá lớn tới tương lai của mình, nhưng dù mình đã ôn cực kì kĩ thì mình vẫn không đạt được kết quả như mong muốn.

Dù đọc đề chắc chắn là ở trường đã ôn rồi nhưng dường như mình mắc chứng mất trí nhớ tạm thời, không thể nhớ ra để làm bài được, thế nên mình rất buồn, cũng rất thất vọng .

Các bạn có hiểu cảm giác ấy không?

Thôi mình không lải nhải nhiều nữa. Tuần sau mình sẽ thi học kì nên chờ thi xong mk sẽ edit và up chương ngay, nên các bạn phải ủng hộ và iu thương mk nha.

Nhớ vote và cmt đóa

Iu thương , i love u

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio