Chuyện cầu hôn này là nhất định rồi, đám văn thần võ tướng lập tức bắt tay lo liệu tổ chức nghi thức cho lễ đính hôn. Lão tổng quản Marde tự nhiên là người lo toan mọi thứ, trời còn chưa sáng đã sai hơn chục người hầu đi ra ngoài mua sắm, không ít cửa hàng còn chưa mở cửa, nhưng mà chuyện đính hôn của ngài công tước há phải chuyện tầm thường? Dưới sự hộ tống của một đội thị vệ gia tộc Hoa Tulip, những người hầu gõ cửa các cửa hàng, nói rõ mục đích đến cho những ông chủ còn đang ngái ngủ.
Uy danh của Đỗ Duy ở Tây Bắc vốn đã cao, lại được người người kính trọng, nay nghe ngài công tước chuẩn bị đính hôn nên phái người đi mua sắm, mọi người không hề buông một câu oán hận.
Vào buổi sáng chuyện đính hôn của ngài công tước Hoa Tulip đã truyền đi khắp nơi.
Ở tòa thành trong phủ công tước giăng đèn kết hoa, tất cả thị vệ đều thay đồng phục mới tinh phẳng phiu, toàn bộ đồ trang trí cho nghi lễ cũng đều được trưng ra. Ngoài phòng tiệc bọn người hầu lăng xăng qua lại bận bịu lo công chuyện.
Lúc này đương nhiên có người vui mừng nhưng cũng có người buồn.
Người của gia tộc Listeria vẫn luôn ở trong phủ công tước, nghe xong tin tức này lập tức trở về báo cáo cho hầu tước phu nhân.
Mấy ngày qua Phu nhân Listeria rất ít khi thấy Đỗ Duy, thứ nhất là bản thân Đỗ Duy bận rộn, thứ hai là bởi vì bí mật của bản thân nàng đã bị Đỗ Duy biết - đó chính là bí mật đủ để làm cho cả gia tộc Listeria bị tịch thu tài sản và bị giết cả nhà! Nàng làm sao có thể không lo lắng sợ hãi cho được? Bởi vì chút vướng mắc trong đầu đó làm cho lòng Phu nhân Listeria đối với Đỗ Duy sinh ra ý thức tránh né sợ hãi.
Nhưng hôm nay đột nhiên nghe thấy Đỗ Duy chuẩn bị đính hôn, tin sét đánh động trời này tới tai làm cho tinh thần Phu nhân Listeria nhất thời rung lên! Sự sợ hãi chán chường từ vài ngày trước tới nay dưới áp lực to lớn của tin động trời này đã tan thành mây khói.
-Hắn muốn đính hôn ư? Là nữ ma pháp sư kia? Khuôn mặt tuyệt mỹ của hầu tước phu nhân thể hiện đầy đủ những suy nghĩ phức tạp trong đầu. Dường như có chút bất đắc dĩ, có chút không cam lòng, có chút u oán. Đủ loại cảm thụ làm cho nàng ngẩn người trong chốc lát rồi mới đứng lên:
-Không được! Nếu chúng ta còn không có hành động gì sợ rằng sau này thực sự sẽ không còn cơ hội!
Trong phòng chỉ có hầu tước phu nhân và em gái nàng, Angele. Trái lại với cô chị, sắc mặt cô nàng Angele có phần đơn thuần hơn. Mấy ngày nay Angele rất hiếm khi thấy Đỗ Duy, dường như trái tim cũng phai nhạt đi không ít. Chỉ là chuyện tình yêu của thiếu nữ. Loại tình yêu chỉ thoáng rung động rồi dễ dàng quên... hay nếu quả thực đã yêu mà không có lối thoát, thì mười con trâu cũng không kéo trở lại được.
Angele vẫn ở trong phủ công tước. Mấy ngày nay mặc dù không thấy được Đỗ Duy, nhưng cả trong lẫn ngoài phủ công tước từ trên xuống dưới mỗi người đều nhắc tới vị công tước thiếu niên này. Đều khen hắn tới mức trên trời tìm đỏ con mắt mới thấy mà dưới đất thì không có người thứ hai. Nào là một tên khiến mấy vạn đại quân ngoài thành kinh sợ rút lui; nào là dũng cảm xông vào đại bản doanh của đại quân Tây Bắc; nào là liên hợp tổng đốc Bohan; nào là nhân từ yêu dân như con; nào là chỉnh đốn quân sự làm cho người thảo nguyên không dám nhòm ngó; nào là làm trò đùa cợt sứ giả phát huy thanh danh đế quốc...vv...
Nàng vốn là một cô gái nhỏ đang xuân, lại một lòng một dạ mến mộ Đỗ Duy- nếu bắt nàng rời xa nơi này đi về quê nhà, thì có lẽ dần dần mối tình của nàng cũng sẽ phai nhạt. Nhưng mà người vẫn còn đang ở Tây Bắc, từ sớm đến chiều nghe được nhìn được đều là chuyện công tước Hoa TuLip sáng chói như thế này thế kia…
Thời gian càng lâu càng làm cho hình tượng Đỗ Duy trong lòng nàng cao hơn. Từng câu từng chữ kia rõ ràng là lời tâm can của cô gái miêu tả một người cực kỳ sinh động. Thiếu niên anh hùng xuất sắc đủ mọi mặt: thông minh, nhân từ, khôi hài, dũng cảm! Mà thiếu niên anh hùng này lại có hoàn cảnh gia đình rất tốt khiến cho người ta hâm mộ, tướng mạo anh tuấn khiến người ta ghen tị, tài hoa hơn người làm cho người ta phải đố kị ghen ghét.
Người như vậy làm sao cô gái trẻ này có thể quên cho được?
Tương phản với sự trầm tư và phức tạp của hầu tước phu nhân, phản ứng của Angele đơn giản hơn. Lúc này vẻ mặt chính là mơ hồ, mất mát và thương tâm. Mắt nàng đỏ lên, suýt nữa đã chảy nước mắt.
Hầu tước phu nhân liếc mắt nhìn em gái rồi khẽ thở dài. Nàng đi tới ôm vai em, ôn nhu nói:
- Angele. Ta biết trong lòng em tủi thân… Nhưng chuyện này ta sớm đã dự tính đến. Chỉ không nghĩ tới nó đến nhanh như vậy.
Angele bỗng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm chị, trong ánh mắt chợt thoáng qua một chút lạ lẫm, rồi nghiêm nghị nói:
-Chị… Chẳng lẽ bây giờ chị vẫn không buông ư? Chị thực sự còn nghĩ tới phải gả cho hắn?
Listeria phu nhân nhìn Angele, không nhịn được trên mặt lộ ra một tia thẹn thùng thấp giọng nói:
- Em cũng hiểu được đạo lý phụ nữ gia tộc Listeria chúng ta, số mệnh sinh ra đã là như vậy.
Nói xong nàng thở dài, buông vai em gái ra, xoay người sang chỗ khác, âm thanh cũng tỉnh táo hơn rất nhiều:
- Đỗ Duy thích nữ ma pháp sư kia. Ta đã biết từ sớm. Cũng nghĩ qua quá nửa là hắn muốn lấy nữ ma pháp sư Vivian kia. Nàng ta mặc dù không phải quý tộc, nhưng mà thân phận, địa vị và bối cảnh sợ rằng không dưới chúng ta.
- Nhưng bây giờ hắn cũng đã đính hôn rồi!
Angele kêu lên một tiếng khàn khàn:
- Chị! Chị à! Với thân phận của chị chẳng lẽ còn định đi gả cho công tước... đi làm… của hắn…
Dù sao cũng là con gái nhà thế gia, Angele nói tới đây cuối cùng ngẩn người ra.
- Hừ. Em nói không sai.
Tiếng của Phu nhân Listeria không lớn, nhưng giọng nói rất kiên quyết:
- Cho dù không phải làm vợ chính, không có danh hiệu công tước phu nhân tôn quý, ta cũng nhất định phải gả cho hắn.
Nàng quay người lại nhìn Angele:
- Em nhất định phải hiểu được khổ tâm của ta, Angele! Không phải ta cướp người yêu của em mà là ta đã sớm nói với em, nam nhân thích phụ nữ chỉ có hai loại: thứ nhất, bản thân hắn thật sự thích cô gái này, bất kể nàng xấu xí hay xinh đẹp, thông minh hay ngu ngốc, tóm lại chính là nàng làm cho hắn thích! Nữ pháp sư Vivian là thuộc loại này, mà em, Angele, em đã tiếp xúc Đỗ Duy vài lần, dường như hắn cũng không thích em; loại thứ hai mà đàn ông thích chính là đàn bà có chỗ có thể dùng được để trợ giúp bản thân hắn! Ta tự biết bản thân làm không được điều thứ nhất, nhưng mà… bây giờ ta cố gắng chính là hy vọng có thể sử dụng cách thứ hai để đánh động hắn! Ta không mong đợi tranh đoạt trái tim của hắn với Vivian kia, nhưng ta sẽ làm hắn hiểu được ta - Lam Listeria - có thể mang đến cho hắn sự trợ giúp to lớn! Chỉ cần điều này trói buộc được hắn thì đã không sợ hắn không động lòng.
Nói tới đây Phu nhân Listeria cúi đầu suy nghĩ cẩn thận lại, đôi mắt đẹp của nàng ánh mắt chớp động. Chỉ trong một lát đã suy nghĩ ra đầu mối, nàng mỉm cười nói:
-Ừm, ta cũng ngạc nhiên, tin tức đính hôn của công tước đại nhân sao lại tới bất ngờ như vậy... vừa rồi trong lòng có chút rối loạn, bây giờ tỉnh táo lại mới suy nghĩ cẩn thận. Mấy ngày trước nghe nói hắn có lẽ muốn về đế đô một chuyến. Có lẽ lần này hắn trở về không biết bao nhiêu thế gia giàu có đều nhắm vào việc hôn nhân của hắn. Đến lúc đó sợ rằng chuyện hôn nhân đưa tới nhiều phiền toái, cho nên hắn mới đính hôn ở đây trước khi trở về để tránh thêm phiền toái. Cũng là biện pháp hay… ừm! Nhưng mà chuyện này cũng không phải đơn giản như vậy. Nếu chỉ là quan hệ thông gia với thế gia giàu có khác, với địa vị của hắn, hắn có thể cự tuyệt. Nhưng làm cho hắn vội vàng đính hôn như vậy sợ rằng…
Nói tới đây ánh mắt Phu nhân Listeria sáng lên nhưng mà vẻ mặt lại càng sầu lo:
- Chẳng lẽ hoàng gia có ý tứ thông gia với hắn? Ừm. Cự tuyệt hoàng gia quả thật không dễ dàng. Trước tiên phải tìm một cô gái có vai trò quan trọng để đính hôn mới có thể cự tuyệt đề nghị của hoàng gia... có lẽ vì vậy Đỗ Duy mới vội vàng đính hôn. Chính là vì nguyên nhân này rồi!
Sau một phen lẩm bẩm phân tích ra, nếu như hai người Đỗ Duy và Philip ở đây chỉ sợ sẽ thán phục không tiếc lời đối với vị hầu tước phu nhân này. Quả nhiên không hổ là một người phụ nữ mạnh mẽ chống đỡ cả gia tộc. Chỉ bằng chút xíu manh mối thêm vào dự đoán trong lòng lại gần như đã đoán được toàn bộ câu chuyện.
Nói tới đây trong mắt Phu nhân Listeria hiện lên một tia quả quyết, nàng ngẩng đầu lên nhìn Angele.
- Chị, chị à?
Angele mơ hồ cảm giác một chút không yên lòng, ánh mắt của chị gái quá mức kỳ quái, dường như muốn...
- Angele, ta không thể tiếp tục mạo hiểm rồi.
Tiếng nói của Phu nhân Listeria kiên quyết:
- Ban đầu ta nghĩ tới việc từng bước, từng bước một làm cho Đỗ Duy động lòng, nhưng mà hiện tại theo quan sát của ta rất nhiều sự tình không thể đợi được rồi... Thời điểm đặc biệt cần có thủ đoạn đặc biệt. Đỗ Duy sắp trở về đế đô, nếu đến lúc đó hoàng gia quan hệ thông gia cùng hắn, vậy ta đường đường là đàn bà của gia tộc Listeria cho dù cuối cùng gả cho hắn cũng rơi xuống thành người vợ thứ ba... Sỉ nhục như vậy dù thế nào ta cũng không thể nuốt trôi. Tuy khả năng này tính ra không lớn, nhưng mà loại nguy hiểm này ta không thể mạo hiểm! Hiện tại chỉ có thể... chỉ có thể dùng một ít biện pháp đặc biệt thôi!
Nói xong, sắc mặt Phu nhân Listeria kiên quyết:
- Angele. Em đi giúp ta làm một việc, sai người đi mua cho ta vài thứ về đây... Ừm, trong thành Loran hẳn là có tiệm thuốc, ta viết ra vài thứ, em mua về cho ta, còn có rượu ngọt ủ bí truyền mà chúng ta mang đến từ nhà, còn một thùng nhỏ em cũng sai người mang tới cho ta... ta có chỗ dùng!
- Chị?
Vẻ mặt Angele mờ mịt còn đang muốn hỏi lại, đột nhiên Phu nhân Listeria cao giọng quát:
- Đi nhanh!
Không đến hai giờ, toàn bộ mọi thứ Phu nhân Listeria yêu cầu đều đã chuẩn bị đầy đủ. Angele cũng không rõ bỗng nhiên chị gái để cho nàng đi mua vài vị dược liệu này là để làm gì. Nàng xem qua danh sách, chẳng qua chỉ là mấy thứ an thần, thậm chí là vài vị thuốc làm cho người ta giảm bớt mệt nhọc, yên tâm ngủ ngon giấc, liều lượng cũng không nặng. Những thứ này mặc dù quý giá, hàng ngày nàng cũng từng uống, cũng không có chỗ nào kỳ quái.
Ban đầu Angele còn có chút nghi hoặc bản thân vị công tước Đỗ Duy này, chính là một vị ma pháp dược tề sư xuất sắc, trong phủ công tước không có thiếu thứ dược liệu gì. Cần gì đi vào trong thành mua? Nhưng mà nghiêm lệnh của chị gái, nàng cũng không dám làm trái.
Hai kỵ sỹ Bạch Vũ đưa đến thùng rượu ngon bí truyền của nhà Listeria. Loại rượu này mang đến từ địa phương Nam Dương, nơi tuy rằng các phương diện văn minh đều rất lạc hậu so với đại lục Roland, nhưng mà kỹ thuật ủ rượu lại có chỗ độc đáo. Rượu ở Nam Dương, bất kể là vị rượu hay hương thơm đều hơn xa rượu đại lục Roland. Rượu ngon Nam Dương ở trên thị trường đại lục chiếm vị trí rất cao. Mà gia tộc họ Listeria làm ăn buôn bán trên biển, tất nhiên là dựa vào rượu này mà làm ăn cực kỳ phát tài.
Thùng "Louis bí truyền" chính là cực phẩm trong cực phẩm, vốn chính nó được dùng để chiêu đãi khách quý, lần này đi tới Tây Bắc mang theo xe một thùng, bây giờ còn thừa lại non nửa.
- Tất cả mọi người đi ra ngoài.
Phu nhân Listeria mặt trầm như nước nói:
- Người bên ngoài đóng cửa phòng lại, đứng dời ra ngoài mười bước, ai dám đi lại lung tung, ai dám nghe lén nửa câu, lập tức khai trừ ra khỏi gia tộc.
Nàng quản lý gia tộc nhiều năm, tự nhiên tiếng nói rất có uy. Kỵ sỹ Bạch Vũ khom người lui nhanh ra ngoài, không một chút phân vân mà chấp hành mệnh lệnh của nàng.
Mắt thấy Angele cũng muốn ra ngoài, Phu nhân Listeria lại gọi nàng lại:
- Em... em không cần tránh ra ngoài.
Phu nhân Listeria thở dài, sắc mắt lại chăm chú:
- Dù sao sớm muộn cũng phải nói cho em, hơn nữa, chuyện này cũng cần em hỗ trợ.
Sau đó, Phu nhân Listeria đi về phía trước, tới bên một tấm gương dài tinh xảo ở trong phòng, hai tay nhẹ nhàng mơn trớn cái cổ dài trắng như tuyết của mình, rồi hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp vào một cái dây chuyền ở trên cổ chậm rãi bỏ xuống.
Dây chuyền này có đục lỗ treo một hình người, toàn thân hiện ra màu bạc nhàn nhạt. Một pho tượng hình người cỡ nhỏ, nhưng là tư thế một người con gái thướt tha đang quỳ, hai tay ôm trước ngực, dáng vẻ cúi đầu cầu nguyện. Điêu khắc cực kỳ tinh xảo tỉ mỉ, đến ngay cả sợi tóc của cô gái cũng được khắc hoạ một cách sống động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Thứ này vừa nhìn thoáng qua đã biết là đồ cổ. Mặc dù vòng trang sức còn mới, nhưng mà pho tượng đeo dường như ẩn chứa một chút ánh sáng, hiển nhiên là kết quả của việc thường xuyên được vuốt ve sờ nắn.
- Em nhận ra thứ này chứ.
Phu nhân Listeria mỉm cười đem pho tượng đeo cầm ở lòng bàn tay rồi xoè ra.
- Nhận ra.
Angele thấp giọng nói:
- Đây là cha truyền cho chị, cũng là tín vật của gia tộc Listeria chúng ta.
- Không chỉ là tín vật mà thôi.
Phu nhân Listeria lắc đầu thấp giọng nói:
- Nó cũng là bí mật lớn nhất của gia tộc Listeria chúng ta.
Nói xong, nàng nhẹ nhàng xòe pho tượng ra cho em gái xem, rồi ôn nhu nói tiếp:
- Em nhìn kỹ xem pho tượng này có chỗ gì đặc biệt?
Angele theo lời, tự tay cầm lấy thăm dò cái dây chuyền nho nhỏ này, trong lòng có chút lo sợ bất an. Thứ này nàng từ nhỏ đã thấy qua, nhớ rõ khi còn nhỏ có một lần cũng bởi vì muốn thoả mãn tính hiếu kỳ nên tự tay sờ nó, kết quả làm cho chị gái giận dữ, hung hăng trách mắng nàng một trận.
Ngày thường Phu nhân Listeria đối xử với em gái và em trai mình đều rất tốt, dịu dàng chăm sóc cho tới bây giờ rất ít khi nghiêm khắc trách mắng. Nhưng mà lần đó, bản thân chỉ là một đứa bé hiếu kỳ, nàng chỉ muốn nhìn rõ cái dây chuyền nhỏ này một chút, nhưng lại nhận cơn giận sấm sét của chị gái, thậm chí còn bị trách phạt đóng cửa kiểm điểm một ngày, để lại ấn tượng sâu sắc trong ký ức thơ ấu của nàng, nàng sau này cũng không dám có ý nghĩ đi động vào cái thứ này.
Lúc này chị gái lại đem thứ này cho mình tuỳ ý xem xét, nàng không nhịn được, mặt có chút sửng sốt.
Nhìn thấy vẻ mặt của em gái, Phu nhân Listeria thở dài ôn nhu nói:
- Không có việc gì. Lúc ấy em còn nhỏ tuổi, chị lo lắng em sẽ không giữ được bí mật. Bây giờ em đã lớn... thế nào cũng phải nói cho em biết.
Nói xong nàng chủ động đem dây chuyền nhét vào trong tay Angele.
Angele miết lòng bàn tay, chỉ cảm thấy chạm vào một vật lạnh lẽo, Đưa đến trước mắt cẩn thận nhìn, pho tượng nhỏ của dây chuyền quả nhiên thấy có vài chỗ khác biệt.
Đầu tiên chính là pho tượng cô gái đang cúi đầu cầu nguyện, khuôn mặt bị che đi không thấy rõ, nhưng mà tóc phía trên hai bên đầu dường như có lờ mờ lồi lên hai điểm. Hai điểm này cực kì nhỏ, nếu không phải để sát vào nhìn kỹ sẽ không nhìn thấy.
Chuyển qua mặt sau lại có phát hiện ngoài ý muốn, tại lưng pho tượng mơ hồ có một chút khác biệt. Pho tượng này toàn thân gần như khoả thân. Phía trên tại phần dưới xương vai dường như có hai vết xước mờ mờ cực kỳ nhỏ, bất chợt nhìn thoáng qua cũng không biết là cái gì, đại khái là do thời gian dài không cẩn thận thì lưu lại vết xước. Nhưng mà nhìn kỹ sẽ nhận ra một chút bất thường, hai vết xước rất là nhỏ, nhưng hình dáng hai vết xước hoàn toàn đối xứng! Nếu là do không cẩn thận làm xước, tuyệt đối không có khả năng hai vết xước lại cân xứng chuẩn xác như vậy.
- Đây...
Angele ngẩng đầu lên.
- Đây là cha truyền cho ta, là cha của cha truyền cho người…
Phu nhân Listeria mỉm cười, tay nhẹ nhàng vuốt tóc Angele:
- Em gái của ta, pho tượng thiếu nữ này thật ra là tổ tiên của chúng ta... nàng không phải loài người. Nói cách khác, ngươi và ta, người của gia tộc Listeria chúng ta đều không phải là loài người đơn thuần.
Nói tới đây, vẻ mặt Phu nhân Listeria có một chút bi thương mơ hồ:
- Đáng tiếc, chủng tộc của chúng ta sớm đã mất đi trên đại lục này. Tới hôm nay, thân phận và dòng máu của chúng ta chính là bí mật lớn nhất, nếu một khi tiết lộ ra ngoài, thần điện trên đại lục sẽ coi chúng ta là dị tộc… cho dù gia tộc của chúng ta có lớn, hay giàu có hơn cũng sẽ bị diệt trừ không chút do dự! Angele... em đã đọc qua nhiều sách, trên sách ghi lại thần điện đối với chuyện dị tộc, chuyện đem bọn họ thiêu chết ở trên cọc, hẳn là em rất rõ ràng.
Angele giật mình há to miệng, vừa muốn kinh hô nhưng theo bản năng dùng tay cố sức bịt kín miệng, đôi mắt trợn tròn, kinh ngạc nhìn chị gái.
Nhìn thấy sự sợ hãi của em gái, trong mắt của Phu nhân Listeria có chút thương tiếc, ôn nhu vuốt tóc em gái, nàng thấp giọng nói:
- Đây là bí mật to lớn của gia tộc chúng ta! Em và ta... còn có Mose, trên người ba người chúng ta đều có dòng máu không thuộc loài người... pho tượng cô gái này, thân phận chính thức là một tinh linh.
- Tinh... tinh linh?
- Đúng là tinh linh.
Phu nhân Listeria mỉm cười:
- Trên đại lục, có lẽ có rất ít tài liệu ghi chép hay có hình ảnh tinh linh. Em chưa từng thấy qua cũng không có gì kỳ quái. Tinh linh là một loại chủng tộc trời sinh đã có ma pháp thần kỳ. Tướng mạo rất giống loài người, nhưng có được nhiều bản lĩnh đặc biệt mà nhân loại không có. Tinh linh rất thích thân cận với thiên nhiên, thân thể yếu ớt, tập quán sinh hoạt và ngôn ngữ đều bất đồng với nhân loại. Quan trọng nhất có lẽ chính là tính cách của chủng tộc này: thiện lương và nhu nhược, đồng thời cũng mang tính kiêu hãnh trời sinh. Trên đại lục, mọi người đều nhìn thấy con gái của gia tộc Listeria chúng ta dung mạo đẹp đẽ... nhưng mà bọn chúng không biết, nguyên nhân đều là bởi vì trong người của chúng ta có dòng máu tinh linh, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài. Chúng ta sẽ có nguy hiểm diệt gia tộc, em hiểu chứ?
Sắc mặt của Angele tái nhợt, nàng là một thiếu nữ ngây thơ, bất chợt biết được bí mật lớn như vậy, không nhịn được trong lòng lập tức trở nên cực kỳ trầm trọng:
- Em… em… em biết rồi.
- Tốt lắm. Em không cần có trách nhiệm gì lớn, tất cả mọi việc có ta gánh chịu, em không cần lo lắng nhiều. Em cứ bình thường như trước là được rồi, cũng không có gì đâu.
Mặc dù nói như vậy, trong mắt Phu nhân Listeria có chút đau buồn: bí mật này bây giờ cái lão ma pháp sư áo xanh kia đã biết, Đỗ Duy cũng biết.. ôi.
Cắn răng, Phu nhân Listeria cầm pho tượng nhỏ xoay một vòng trong tay. Cũng không biết nàng ấn nhẹ vào vị trí nào, vang lên một tiếng "cách" rất nhỏ, hai tay bao bọc quanh pho tượng cô gái mở ra một chút, lập tức một thứ gì đó cỡ hạt gạo từ trong hai tay pho tượng lăn ra ngoài dừng ở lòng bàn tay Phu nhân Listeria.
Cái hạt chỉ cỡ hạt gạo hiện ra màu đỏ, và có một chút hương vị thơm mát kỳ dị, nếu nhìn chằm chằm vào nó lâu hơn một chút lại thấy màu ánh sáng dường như biến sang màu hồng nhạt, rồi ngay lập tức biến hoá ra vài loại màu sắc khác nhau - giống như là một loại ảo giác.
- Đây là?
- Cái này là tài phú duy nhất tổ tiên chúng ta để lại đấy.
Phu nhân Listeria thấp giọng nói:
- Tổ tiên của chúng ta là hoa tinh trong tộc tinh linh, dựa theo pháp tắc tự nhiên của tinh linh, hoa tinh linh là chủng tộc quản lý cây hoa, cỏ hoa trong tự nhiên, cho nên... thứ hạt này, thật ra là một loại quả kỳ lạ của hoa, chỉ là bây giờ loại thực vật này trên đại lục đã sớm tuyệt chủng, không có khả năng xuất hiện nữa. Pho tượng này truyền từ đời này sang đời khác, nó vốn là chổ cất dấu hơn mười hạt quả như vậy, nhưng khi nó vào trong tay ta đã chỉ còn lại có một hạt cuối cùng này.
Phu nhân Listeria nói tới đây, tiếng nói không nhịn được có chút run rẩy:
- Thứ này, năm đó khi cha truyền cho ta, nói cho ta biết tên gọi của nó là "Con mắt nghìn năm"!
Trong lòng Angele máy động mà không biết tại sao, lập tức nhịn không được thấp giọng nhẩm lại:
-Con mắt… nghìn năm.
Mặc dù không biết ý nghĩa sâu xa của cái tên này, nhưng mà dường như có chút cảm giác cổ quái ở trong dòng máu, thân thể nhịn không được run lên, nàng dường như cảm nhận mơ hồ được cái gì.
Lịch sử và văn minh của tinh linh, ta cũng không hiểu rõ. Trên thực tế, cha của chúng ta cũng không hiểu rõ. Chúng ta là trộn lẫn dòng máu của tộc tinh linh và loài người, tới hôm nay, thật ra trên cơ bản chúng ta xem như là loài người rồi. Dòng máu tinh linh đã vô cùng mỏng manh. Hơn nữa, mấy cái bí mật này truyền xuống từng đời luôn luôn thiếu khuyết, cha nói cho chị biết cũng chỉ có một chút như vậy mà thôi. Sau khi ta tự tra tìm không ít tư liệu lịch sử, sự việc đối với tộc tinh linh thuỷ chung biết cũng không nhiều lắm.
- Cái… "Con mắt nghìn năm" này, rốt cuộc là dùng làm gì?
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của em gái, ánh mắt của Phu nhân Listeria lộ ra một chút tiều tuỵ, chậm rãi nói:
- Trước kia, ta nghe cha nói về truyền thuyết hoa tinh linh là bộ tộc tuổi thọ dài nhất trong tộc tinh linh, có tới nghìn năm tuổi thọ. "Con mắt nghìn năm" truyền thuyết chính là kết quả tình yêu của hoa tinh linh! Đây là một loại hoa thần kỳ kết trái mà thành, trong truyền thuyết khi hoa tinh linh tìm bạn đời, chỉ cần hai tinh linh cùng gỡ xuống một quả, sau đó phân chia thành hai, hai người đồng thời ăn vào… vậy sẽ chìm vào bể tình!
Ánh mắt Angele sáng lên:
- Chìm đắm vào bể tình?