Đỗ Duy trong lòng cẩn thận kể ra cường giả đương thời mình biết.
Hussein ư? Rodrigez ư? Bọn họ mặc dù đều là thánh giai nhưng Hussein thực lực cũng chỉ tương đương với Rodrigez. Mà Rodrigez lại là đệ tử do Lam Hải Duyệt dạy dỗ mà ra! Lam Hải Duyệt cũng không phải đối thủ của Bạch Hà Sầu, vậy Hussein hay Rodrigez đều không cần nhắc đến!
Vậy …… lục bào Gandaff? Đỗ Duy trong lòng nghĩ đến, lục bào Gandaff mặc dù cường hãn, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Bạch Hà Sầu trong trạng thái toàn vẹn!
Đỗ Duy nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng lẩm nhẩm vài cái, cuối cùng chỉ nghĩ được đến một cái bóng…
Có lẽ, trên thế giới này, thật sự, cũng chỉ có lão rồng ở trên Thần Sơn phía bắc mới có thể cùng Bạch Hà Sầu đối kháng.
Nghĩ đến vậy… Gã Bạch Hà Sầu này cũng thật sự đáng sợ tới cực điểm!
Lão rồng kia không biết giờ bao tuổi? Bạch Hà Sầu mới sống có bao lâu? Với thiên tài nhân vật như hắn, nếu hắn có thời gian… đạt tới trình độ của Aragon năm xưa cũng không phải không có thể.
Thấy Đỗ Duy không trả lời được, Lam Hải Duyệt hạ giọng thở dài:
- Những năm gần đây, Bạch Hà Sầu tổng cộng gặp mặt ta hai lần! Mỗi lần thực lực của hắn đều thăng tiến! Theo ý ta, lời nguyền của Đại Tuyết Sơn mặc dù lợi hại… nhưng trong lòng ta càng ngày lại càng lo lắng! Với những người như hắn thực sự là không thể theo lẽ thường tính toán được! ta lo rồi đến một ngày lời nguyền kia rốt cuộc khống chế không nổi hắn nữa… Lúc đó, không biết còn lực lượng gì có thể áp chế hắn. Hắn có thể thi triển hết thực lực, rồi bỗng nhiên một ngày nhất thống thảo nguyên đông tiến…
Nói tới đây Lam Hải Duyệt thở dài:
- Công tước đại nhân, ngày đó ta đem tám mươi đệ tử giao cho ngài, lúc để ngài đưa đi tây bắc có nhờ ngài chuyện kia… thật sự đến nay ta mới nói lý do cho ngài biết.
Nói xong, lão cựa quậy hướng về Đỗ Duy nghiêm chỉnh thi lễ:
- Ta nói cho ngài mấy chuyện này, đúng là để ngài biết, ngài ở tây bắc phải đối chọi với địch nhân khủng bố như thế nào. Ta sớm đã coi mình là người Roland đế quốc. Cho nên, ta tuyệt đối sẽ không mong thấy có một ngày kinh khủng năm xưa ở tương lai. Vì vậy… công tước đại nhân, vô luận như thế nào, xin ngài không để người thảo nguyênvượt qua dãy Cirimaro một bước!
Lúc này Đỗ Duy đã thật sự động dung, trong lòng hắn không thể tránh được dần dần tin những điều Lam Hải Duyệt nói. Lão nhân hư nhược trước mặt đây, trong tròng mắt trong suốt tràn đầy ánh mắt thành khẩn.
Đỗ Duy cắn răng nói:
-Lam Hải Duyệt tiên sinh…
- Hãy gọi ta là Lam Hải đi. -Lão nhân cười ảm đạm:
- Ta đã coi mình là người Roland đại lục, nên giờ tên của ta là Lam Hải.
- Cũng được, Lam Hải tiên sinh! -Đỗ Duy chậm rãi nói:
- Bạch Hà Sầu đã cường hãn như vậy… thực lực của ta, có lẽ ngài không thể không nhìn ra được. Ngài là thánh bậc cường giả như vậy mà cũng không phải đối thủ của hắn, ta còm có thể làm cái gì đây? Ngài đem tiền vốn đầu tư lên người ta, không sợ mất sạch sao?
Lam Hải cười cười, những nếp nhăn khóe mắt của lão tràn đầy trí tuệ:
- Công tước đại nhân, những năm gần đây ta tại đế đô xét người vô số, duy nhất có ngài là khiến cho ta thật sự là nhìn không thấu. Nếu nói nhân vật xuất sắc nhất Roland đế quốc bây giờ, trừ ngài ra, thật sự không ai có thể để ta chú ý. Ngay cả nhiếp chính vương điện hạ bây giờ… Ừm, khi hắn còn nhỏ, cũng từng cùng ta có duyên gặp mặt. Hắn có thể coi là một người thông minh tuyệt đỉnh. Đáng tiếc, giờ ta xem lại, hắn đã thiếu mất một chút đại trí tuệ. Cho đến khi ngươi xuất hiện gần đây, hy vọng của ta mới sống lại một lần nữa!
Dừng một chút, hắn chậm rãi cười nói:
- Ta dạy ra đồ đệ Rodrigez, lại bảo hắn đem Nguyệt hạ mỹ nhân giao cho ngài… Hy vọng ngài hiểu rõ dụng tâm của ta.
Đỗ Duy giật mình:
- Ý của ngài là…
- Chuyện Đại Tuyết Sơn, sớm đã cùng ta không liên quan nữa. Chẳng qua là ta muốn lúc tuổi già còn có thể vì an bình của mấy sinh linh Roland đại lục mà cố gắng làm một chút thôi." -Lam Hải lạnh nhạt cười:
- Năm xưa Xích Thủy Đoạn đã từng động tâm, hậu sơn Tuyết Phong của Đại Tuyết Sơn ẩn dấu đồ vật nhiều đời vu vương lưu lại, chỉ có thanh kiếm này mới có thể tiến vào lấy được. Chủ ý này sau đó ta ngẫm lại, cũng không phải không là biện pháp tồi.Chỉ có điều, Xích Thủy Đoạn tính tình đại biến, thật sự làm ta thất vọng rất nhiều! Nếu Nguyệt hạ mỹ nhân nằm trong tay hắn, có lẽ chưa chắc gây họa kém Bạch Hà Sầu. Sở dĩ… năm xưa ta đã thề không quay lại Tuyết Sơn, vậy sẽ không quay lại nữa. Nhưng ngài… lại không bị lời thề ước thúc! Ta mong có một ngày, ngài đeo Nguyệt hạ mỹ nhân lên Tuyết Sơn ngắm tuyệt đỉnh phong cảnh!
Nghe đến đó, Đỗ Duy động dung:
- Lam Hải tiên sinh…
- Không cần rườm lời. -Lam Hải hạ giọng thở dài:
- Thực ra tự ta biết tình hình của mình, để đối phó với lần gặp Bạch Hà Sầu này, mấy năm gần đây ta khốn khổ suy tính, lại vì muốn hắn khinh địch, nên cố ý luyện ra một thứ hoa mỹ không thực tế phản lão hoàn đồng pháp thuật. Kỳ thực thân thể ta đã bị tổn thương lớn. Cứ như vậy, chả cần Bạch Hà Sầu tới giết, ta cũng không thể sống thêm đến mười năm tới ngày chúng ta hẹn gặp gỡ. Mấy năm cuối đời này, ta chỉ muốn an an tĩnh tĩnh, sống một cuộc sống thoải mái du nhàn của người già thôi.
Lão đứng dậy, hướng về phía Đỗ Duy nghiêng người, thần thái bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng phơi phới:
- Công tước đại nhân, củ khoai nóng này từ hôm nay bắt đầu giao lại cho ngài, ta cuối cùng cũng không phải lo lắng nữa rồi!
Nói xong, lão cười hả hả, bỗng nhiên vung tay tóm lấy người hầu áo xám, sau đó toàn thân phiêu hốt xuống lầu.
Đỗ Duy yên lặng ngồi lại một lúc lâu, bỗng nhiên cười khổ một tiếng:
- Khá lắm Lam Hải! Khá lắm Đại Tuyết Sơn! Giỏi cho Bạch Hà Sầu!!
Trong lòng hắn nhất thời cũng không biết là nên cười hay nên khóc.
Hắn nhìn căn phòng trống rỗng một lát, rồi đứng dậy đi xuống lầu.
Ra tới đường cái sắc trời đã sáng, ở góc ngã tư đã dần dần có người đi lại.
Đỗ Duy đơn độc trên đường quay lại phủ công tước.
Chỉ là hắn vừa mới tới đường nhánh rẽ vào cổng phủ, chỉ cần quẹo mọt cái là có thể về nhà, bỗng nhiên phía sau nghe thấy giọng như là dính vào gáy mình truyền đến.
- Tulip công tước, ta vừa vội đi, bỗng nhiên lại nhớ tới một việc, nên mới trở lại tìm ngài.
Nghe được giọng này lọt vào tai khiến Đỗ Duy phải hít một hơi lạnh!
Thanh âm lãnh đạm hờ hững, quay đầu lại vừa thấy, một bóng màu trắng đầu bạc tóc búi, đang đứng trước mặt mình cách không đến nửa bước, không phải Bạch Hà Sầu thì còn là ai được nữa?!
- Lúc trước ta phái người đi tìm kiếm sủng vật, chắc khi đó nó lọt vào tay của ngài? Thừa dịp hiếm hoi ta xuống núi một lần, vừa rồi lại chỉ lo cùng Duyệt ôn chuyện cũ mà lại quên tìm ngài. -Bạch Hà Sầu thần sắc thong dong. Lúc trước khi rời đi, toàn thân bị trận pháp của Lam Hải làm cho bị thương, nhưng giờ đã hoàn toàn khôi phục!
Đối mặt với một gã cường hãn như vậy, Đỗ Duy sắc mặt thay đổi vài lần, bỗng nhiên phá lên cười ha ha:
- Giỏi cho Bạch Hà Sầu! Ta lúc trước còn kính ngươi vài phần, không nghĩ tới ngươi quay lại, thừa dịp Lam Hải vắng mặt mới tới tìm ta gây phiền toái!
Trên mặt Bạch Hà Sầu không mừng không giận, chỉ chậm rãi nói:
- Thanh niên, kế khích tướng này dùng cũng không tệ. Ta muốn tới làm phiền ngươi, Lam Hải Duyệt có ở đây hay không có khác biệt sao? Ta chỉ là tuân thủ lời thề, trong vòng mười năm sẽ không lại làm hắn bị thương. Dù có gặp hắn, ta thật sự không động thủ lần nữa là được.
Nói xong, hắn tự nhiên quay sang Đỗ Duy cười cười:
- Chuyện của ngươi tại tây bắc, ta nghe không ít. Tuổi ngươi còn trẻ, thế mà có thể giết chết thủ hạ bạch y tát mãn Ngột nha của ta, cũng là một người xuất sắc.
Mặc dù hắn đang cười, nhưng ánh mắt nhìn Đỗ Duy, so với nhìn một con kiến trên mặt đất không hề khác biệt, thản nhiên nói:
- Ngươi thật là một người thú vị, giết đi thật đáng tiếc. Như vậy đi, ngươi đem sủng vật kia trả lại cho ta, ta sẽ bỏ qua cho ngươi! Ngươi ở tây bắc làm tốt lắm! Nếu thế giới này không có đối thủ thú vị, nhân sinh chẳng phải là rất tịch mịch ư?
Nói xong, hắn cứ như vậy đứng trước mặt Đỗ Duy lẳng lặng nhìn.
Đỗ Duy lúc này đổ mồ hôi lạnh.
Ma thú sủng vật kia, kỳ thật là vẫn được Đỗ Duy giấu trong ma pháp trữ vật.
Sự thật, Đỗ Duy không phải là loại ngang ngạnh sẵn lòng chết vì giữ thể diện, hắn là người thức thời. Đối mặt với một đối thủ cường hãn như vậy, Đỗ Duy hiểu rõ đường sống chính là mình phải tuyệt đối không phản kháng. Hơn nữa Bạch Hà Sầu này khinh bỉ dối trá, hắn đã nói chỉ cần Đỗ Duy thả ra ma thú là có thể đi, vậy tất sẽ không nuốt lời. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Chỉ là… Đỗ Duy làm sao mà lấy ra được?
Ma thú kia, sớm đã bị Đỗ Duy dùng ma pháp ký linh hồn khế ước!
Nếu muốn đem ma thú kia đi, trừ phi phế bỏ khế ước linh hồn… mà khế ước linh hồn đâu có thể dễ dàng phá bỏ?
Thấy Đỗ Duy không nói lời nào, Bạch Hà Sầu tựa như cũng nghĩ ra "ah" một tiếng, rồi cười nói:
- Ta hiểu rồi, tiểu ma pháp sư ngươi, gặp được một sủng vật tốt như vậy, nhất định là vội ký linh hồn khế ước rồi. Đáng tiếc… đáng tiếc…
Nói xong, hắn liên tục lắc đầu thở dài, sau đó nhìn Đỗ Duy với vài phần tiếc hận:
- Thực sự xin lỗi, mặc dù ngươi là người mà ta thấy rất hứng thú, nhưng đối với ta sủng vật kia rất quan trọng. Chuyện đã ký linh hồn khế ước, ta giờ cũng không cách nào cắt đứt, chỉ còn cách đem ngươi lên Tuyết Sơn rồi nghĩ biện pháp xem làm như thế nào để phá giải linh hồn khế ước của ngươi. Ngươi yên tâm, nếu có thể không giết ngươi, ta sẽ tận lực giữ lại cho ngươi một mạng.
Nói xong, hắn cũng không động thủ, chỉ là nhìn Đỗ Duy:
- Ngươi muốn tự mình đi theo ta, hay là muốn ta động thủ?
Đỗ Duy trong lòng do dự một lát, thở dài nhìn hắn:
- Ta có lựa chọn sao?
Bạch Hà Sầu dường như cười cười:
- Đúng là không có.
Đỗ Duy mở hai tay:
- Được rồi… có đối thủ như ngươi, ta thật không chống nổi. Nếu ngươi muốn khởi phong ba, có lẽ cả đế đô không ai có thể ngăn được, ta đi theo ngươi là được…
Bạch Hà Sầu gật gật đầu, cứ vậy quay đầu, xoay người hướng lộ khẩu mà đi. Đi hai bước, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Đỗ Duy:
- Ta biết trong lòng ngươi có tâm tư gì, ngươi tính trước mắt theo ta rời đi đế đô, sau đó tìm cơ hội trốn trở về đúng không? Nhưng ngươi tốt nhất không nên lộn xộn, ta cùng người Roland các ngươi bất đồng. Chuyện ta làm cho tới bây giờ không nói quy củ gì cả, toàn phụ thuộc tâm tình của ta... Tâm tình tốt, ta sẽ đối ngươi khách khách khí khí, nếu ngươi chọc giận ta, ta giết người tuyệt không nương tay. Ngươi nhất định phải có thân hữu nhỉ… Tốt lắm, tốt lắm.
Đỗ Duy trong lòng trầm xuống.
Vốn trong tay áo hắn đã ngầm thủ trữ vật giới chỉ, chỉ cần vung tay lên, đầy trời hỏa cầu có thể nổ tung. Nhưng mà đối diện với đối thủ cường đại tới mức làm cho người ta tuyệt vọng này, Đỗ Duy hiểu rõ, cho dù là trở mặt động thủ cũng tuyệt đối không có đường sống.
Lúc này, từ phía sau hướng phủ công tước truyền đến tiếng động, mấy thị vệ của Đỗ Duy đi ra.
Rạng sáng hôm nay, Đỗ Duy nửa đường bị người của Lam Hải đón đi, mấy thị vệ này được lệnh của Đỗ Duy không được đi theo, nhưng trong lòng dù sao cũng bất an. Sau khi trở về, vẫn chờ ở cửa. Lúc này nghe thấy phía ngoài đường có âm thanh liền đi ra. Thấy Đỗ Duy ở xa xa, trong lòng bọn thị vệ đều yên tâm, vui mừng vạn phần. Có người còn nhanh miệng nói:
- Công tước đại nhân, ngài cuối cùng cũng đã về!
Bạch Hà Sầu lại dừng bước, xoay người lại, nửa cười nửa không nhìn Đỗ Duy.
Đỗ Duy cân nhắc trong nháy mắt, sau đó cười khổ một tiếng, hướng về mấy thị vệ nói:
- Các ngươi về trước đi, ta bỗng nhiên còn có sự tình quan trọng phải đi ra ngoài, các ngươi không được đi theo ta!
Mấy thị vệ nghe xong mệnh lệnh của Đỗ Duy cũng đều cảm thấy có chút kỳ quái.
Mấy người tinh mắt thấy được Đỗ Duy thần sắc tựa hồ có chút không tự nhiên, đang định hỏi thì Đỗ Duy đã lại nói:
- Thôi được rồi, mấy người các ngươi mau đi vào dắt ra vài con ngựa tốt đến đây! Vị…này là bạn tốt của ta, chúng ta có chuyện phải ra ngoài, đi nhanh lên!
Mấy thị vệ không thể không nhận lệnh đi vào dẫn ngựa.
Bạch Hà Sầu gật gật đầu, ánh mắt nhạt nhẽo thản nhiên nói:
- Tốt lắm, coi như ngươi thông minh. Nếu vừa rồi ngươi trở giọng, chỉ sợ công tước phủ của ngươi không còn người sống.
Đỗ Duy cười khổ một tiếng:
- Ai nắm tay cứng chính là lão đại, đạo lý này nhiều năm trước ta đã biết.
Dừng một chút, hắn lắc đầu, thở dài nói:
- Này Bạch Hà Sầu Bạch lão đại, ngươi bắt ta mang về Tuyết Sơn, dễ có đến ngàn dặm đường trường, không lẽ lại đi bộ? Ngươi là đại lục tuyệt đỉnh cường giả, bay cả vạn dặm cũng không có vấn đề gì, ta lại không có khả năng đó. Phủ công tước của ta cũng có vài thớt ngựa tốt cũng chẳng kém tuấn mã của thảo nguyên, nên ta kêu bọn họ vào dắt ra làm phương tiện đi lại.
Lông mi Bạch Hà Sầu tựa hồ nhướn một chút, ánh mắt nhìn Đỗ Duy như là phát hiện chuyện thú vị. hắn bất giác lộ ra vẻ tươi cười:
- Được lắm được lắm! Ta cực hiếm khi xuống núi, không thể tưởng được lần này xuống núi, thế nào lại có thể gặp được người thú vị như ngươi vậy.
Đỗ Duy bất lực lắc đầu:
- Gặp ngươi, đối với ta mà nói là cực kỳ xui xẻo vậy.
Lúc này mấy thị vệ đã dắt ngựa ra, Đỗ Duy cũng không nói gì, cùng một thị vệ dắt ngựa tới bên cạnh Bạch Hà Sầu, làm ra một thủ thế "mời":
- Ta nói, Bạch lão đại, mời lên ngựa.
Bạch Hà Sầu cũng không chối từ, sau khi lên ngựa cũng không đợi Đỗ Duy, tự mình giục ngựa đi trước… Hắn thực lực cường đại, mạnh mẽ đến mức không ngại mưu kế gì, cho nên thoải mái đi trước, không sợ Đỗ Duy chạy trốn. Dù sao với thực lực của hắn, trên đại lục ai có thể là đối thủ của hắn? Nếu Đỗ Duy định chạy trốn, trong nháy mắt có thể bị hắn bắt trở lại!
Đỗ Duy cười khổ một tiếng, hướng về mấy thị vệ phất phất tay nói:
- Được rồi, các ngươi trở về đi… Lần đi này của ta có lẽ mất vài ngày, nếu có người đến bái phỏng, nói ta có chuyện phải ra ngoài.
Hắn cũng biết đối với mấy thị vệ này mà nói, mấy gã võ sĩ phổ thông này bảo vệ chính mình còn không xong, nên cũng chả cần nói rõ ràng, liền phóng ngựa đuổi theo Bạch Hà Sầu.
Ngồi trên ngựa, trong đầu Đỗ Duy các ý niệm xoay chuyển cực nhanh, khổ khổ nghĩ kế thoát thân.
Đi thảo nguyên Tuyết Sơn, chỉ có một đường đi tây bắc…
Ai, nghĩ tới nghĩ lui ……
Lục bào Gandaff tại tây bắc, nếu tới đây, có lẽ còn có vài phần hy vọng thoát hiểm!
Bằng không, ừm… phải nghĩ biện pháp, gạt Bạch lão đại đến tây bắc quân làm khách chăng??
Ruga tướng quân, Xích Thủy Đoạn sư huynh a! Ta tốt xấu cũng là đệ tử thứ tư của sư phụ Cổ Lan Tu, giờ sư đệ ta gặp khó, không nói được đành phải kéo ngươi xuống nước thôi…