Khi đã ngồi xuống, Đỗ Duy mới cảm thấy cơ thể mình cực kì nhẹ nhàng. Đáng lẽ trên ngực có vết thương, giờ đã không còn dấu vết. Quay sang Kiều Anna, hắn lập tức hỏi ngay:
- Ta là do các ngươi cứu sao? Vậy… Bạch… còn có…
Kiều Anna lườm Đỗ Duy một cái, đang định nói thì chợt nghe thấy bên ngoài thùng xe có người gõ nhẹ vào cửa, rồi có tiếng Rodriguez hỏi:
- Đức ngài Công tước đã tỉnh rồi sao?
Đỗ Duy mở cửa sổ, tức thì ánh sáng rọi vào mặt. Rodriguez cưỡi một con ngựa trắng, trên mình mặc giáp trụ đang mỉm cười với hắn . Nhưng khi Đỗ Duy nhìn lại thì thấy phía sau xe còn có hơn trăm kỵ binh hộ vệ, xem trang phục không rõ quân phòng vệ của nơi nào.
- Kỵ sĩ Rodriguez, là ngươi cứu ta ư? Vậy còn ngườ i đi cùng ta…
Rodriguez cười, hạ giọng nói:
- Đức ngài Công tước, ngài nói Vu vương ư? Hắn… Ngày đó, sau khi chia tay tại lữ quán trong thị trấn, tôi và Kiều Anna cùng với thị vệ trưởng Raoen lập tức đuổi theo về phía Tây Bắc đến thành Lâu Lan, mau chóng mời Hussein và lão sư phụ của ngài cùng đi. Nói thật, vị Vu vương bệ hạ đó thật sự quá lợi hại, một mình tôi tuyệt không phải đối thủ của ông ta. Vì vậy, ý định của tôi là mời thị vệ trưởng Raoen dẫn viện binh , còn tôi tiếp tục đuổi theo đường ngài đi , tìm biện pháp trì hoãn Vu vương, cố gắng làm chậm tốc độ của các ngài để viện binh có thời gian đuổi kịp. Có điều, hôm đó…
Dừng lại một chút, Rodriguez thở mạnh:
- Trên đường tìm các ngài, tôi lại cảm giác được ở phía Lãnh Tuyền Quan dường như có động tĩnh rất kì lạ. Người khác có thể không biết, nhưng tôi có thể cảm giác được đó là quyết đấu giữa Thánh giai cường giả . Hơn nữa, e rằng còn là hai thánh giai cường giả toàn lực thi triển khả năng mới có thể tạo ra loại động tĩnh ấy. Tôi lập tức dẫn Kiều Anna cùng đuổi tới, đáng tiếc là vẫn còn chậm một bước. Chúng tôi chỉ thấy được thi thể ba thần thánh kỵ sĩ, ngoài ra không có gì khác. Sau đó, chúng tôi thấy có những dấu chân, liền đi theo hướng đó, cuối cùng tìm đến được một rừng cây. Khi chúng tôi tiến vào rừng thì chỉ thấy một mình ngài ngồi đó, trong tay vẫn còn giương cây trường cung lên .
Vậy Bạch Hà Sầu đâu nhỉ ? _ Đỗ Duy lại hỏi tiếp_ Còn nữa… Giáo hoàng đâu?
- Giáo hoàng?_ Rodriguez biến sắc_ Giáo hoàng? Chẳng lẽ ngài đã được diện kiến Giáo hoàng bệ hạ rồi sao?
Đỗ Duy lắc lắc đầu:
- Chuyện này khi về ta sẽ giải thích sau. Trước hết ngươi cho ta biết, hôm đó, sau khi ngươi tìm thấy ta còn có chuyện gì xảy ra nữa không?
- Khi tôi đến thì đã thấy ngài một mình ngồi đó rồi, thật ra tôi cũng thấy kì quái, nhưng tìm khắp xung quanh cũng không phát hiện ra người nào khác. Tôi nghĩ vị Bạch Hà Sầu đó đã rời đi trước đó .
Đỗ Duy nhíu mày:
- Nơi các ngươi tìm thấy ta, phía sau còn phải có một sơn động nữa mà.
- Sơn động thì tôi có thấy, có điều trong động cũng không có gì cả. Trên mặt đất cũng chỉ có chút máu mà thôi!
Đỗ Duy gật đầu:
-Vết máu đó là ta lưu lại, cũng không có gì lạ … Nhưng Bạch Hà Sầu đi đâu nhỉ ? Cái tên điên đó lại tự mình rời đi sao? Còn Giáo hoàng nữa… không lẽ Bạch Hà Sầu bị lão qủy Giáo hoàng kia bắt đi? Không phải, không phải! Giáo hoàng bị thương còn nặng hơn Bạch Hà Sầu, trừ phi có thần hánh kỵ sĩ tới hỗ trợ. Nhưng nếu có thần thánh kỵ sĩ tới giúp, lẽ nào lão Giáo Hoàng không giết luôn ta , sao có thể lưu lại ta được? Nói vậy thì chẳng lẽ hai cái lão già kia, sau khi thấy thoát hiểm đã tự rời đi sao? "
- Cả cánh rừng đã bị tàn phá như thế, chắc hẳn đã phải trải qua một trận chiến cực kì thảm liệt. Nhất là bìa rừng phía tây , có đến một nửa mảnh rừng dường như bị cái gì đó liên tiếp đập vào, trên mặt đất còn lưu lại cả một vệt kéo dài. Tôi ngẫm kĩ lại, có thể thi triển năng lực như vậy dĩ nhiên không phải là cao thủ bình thường , chỉ có điều tôi nghĩ không ra là ai lại có năng lực như vậy. Nhưng có thể bình an tìm được ngài, đúng là quá sức may mắn.
Đỗ Duy nghe xong thì trầm mặc không nói gì. Một lúc sau, hắn đột nhiên đập vào đầu một cái: "Ối dà, ta thật là ngốc mà! Hỏi các ngươi đương nhiên là không được gì rồi!" Trong đầu hắn đã nghĩ tới Semel. Chắc chắn Semel biết ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó Đỗ Duy quay vào trong xe, quay lại nhìn Kiều Anna cười cổ quái:
- Việc này… Kiều Anna, nàng có thể ra ngoài trước một chút được không? Ta muốn cởi quần áo xem xét lại thương thế trên cơ thể .
Kiều Anna nhướng mắt, chậm rãi nói:
- Hừ, ngươi nghĩ ta muốn ngồi chung một chỗ với ngươi sao? Nếu không phải Rodriguez đã cầu xin ta chiếu cố ngươi k hi ngươi hôn mê bất tỉnh, thì ta lại chịu ngồi bên cạnh ngươi sao? Hừ! Chỗ này chật chội, lại phải ngồi cùng với một tên khốn kiếp sống dở chết dở thật là quá sức buồn chán. Giờ ngươi tỉnh lại rồi, ta cũng chỉ mong được ra ngoài cưỡi ngựa, như thế mới sảng khoái !
Nàng bỗng nhiên phát hỏa, đúng là khiến Đỗ Duy ngây ra mất một lúc, không hiểu vị tiểu thư Kiều Anna kia sao tự dưng lại tức giận như vậy . Có điều, hắn chỉ giật mình một chút thôi, lập tức hiểu được vài phần, vội đổi giọng thành khẩn nói:
- A, là ta không đúng. Kiều Anna, ngươi đã chiếu cố cho ta lâu như vậy, ta còn chưa nói cảm ơn ngươi một tiếng. Vừa tỉnh lại đã muốn ngươi đi… thật là, t a sai rồi! Ta cảm ơn ngươi đã chiếu cố cho ta! C òn nữa, ta không phải không thích ngươi ở lại trong xe, chỉ là… ta muốn cởi bỏ quần áo, ngươi ở bênh cạnh ta quả thật có chút không tiệ n.
Kiều Anna bớt giận một chút, chỉ là ngữ khí vẫn khó chịu như cũ:
- Hừ, ai muốn ngươi tạ ơn chứ! Ta chỉ là nhìn thấy bộ dạng sống dở chết dở của ngươi, vạn nhất ngươi chế t đi, sợ muội muội ngốc của ta tuổi còn trẻ đã phải làm quả phụ nên mới tốt bụng đến trông coi ngươi. Còn về vết thương trên người ngươi… H ừ, có gì hay mà xem chứ! Cũng không biết nhà ngươi gặp được vận số chó má hay cái quĩ gì nữa. Cánh rừng đó bị trận chiến làm cho t an hoang nhưng ngư ơ i lại không có đến một vế t thương? Rodriguez đã kiểm tra qua rồi, ngươi đến tóc gáy cũng chẳng thiếu một cọ ng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nói xong, nàng đùng đùng tức giận, đạp toang cửa xe nhảy phắt ra ngoài. V ừa hay bên cạnh có một kỵ binh, thấy Kiều Anna đi ra, liền tạo vẻ mặt nịnh nọt thúc ngựa đi tới:
- Tiểu thư, ngài có gì cầ n phân phó?
Kiều Anna nhướng mắt:
- Cút xuống, đưa ngựa củ a ngươi cho ta!
Dứt lời, nàng lập tức kéo tên kỵ binh từ trên ngựa xuống. Đáng thương cho cái tên kia, vỗ mông ngựa lại vỗ trúng chân ngự a. Hắn ngã đau cũng chỉ tự lầm bầm được vài tiếng đã phải nhanh tự bò dậy đi theo, bộ dạng tập ta tập tễnh. Những kỵ binh này đều là sau khi Rodriguez cứu Đỗ Duy, trên đường gặp một thành trì nhỏ, dùng tên Đỗ Duy cầu viện quân phòng vệ địa phương. Vị trưởng quan quân phòng vệ nghe được tên công tướ c Hoa Tulip làm sao mà không biết đến đạo lý vỗ mông ngựa chứ , cứ vậy điều ngay một đội kỵ binh theo hộ tống trên đường.
Đóng cửa xe ngựa lại, lúc này Đỗ Duy mới cởi bỏ áo trên, cúi đầu nhìn, quả thực vết thương trên ngực một chút dấu vết cũng không còn. Sau đó hắn vắt óc nghĩ một lúc rồi mới triệu hoán Semel.
Thở dài một tiếng, bên tai liền nghe thấy tiếng Semel:
- Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi ư? Ai, hai ngày này thật sự rất khó khăn cho cô Kiều Anna đó nha, ngươi thật không nên đuổi người ta ra ngoài chứ. Ngươi lại làm tổn thương trái tim một cô gái nữa rồi.
Đỗ Duy nghe thấy mà lùng bùng cả đầu, đáp lại :
- Người nói cái gì mà lộn xộn thế hả ? Ta bảo cô ta ra ngoài cũng là để tiện nói chuyện vớ i ngườ i. Nói cho ta biết, hôm đó sau khi ta hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyệ n gì?
Thế nhưng Semel không những không trả lời mà ngược lại còn nói:
- Cô nàng Kiều Anna đó… hình như rất thích ngươi đấ y!
Đỗ Duy tức thì lông tóc dựng cả lên:
- Ngườ i lại nói bậy gì thế? Cô ta… cái cô khủng long cái ấy mà lại thích nam nhân sao? Cô ta cho dù có hứng thú với ta đi nữa, chỉ sợ cũng chỉ vì muốn đem ta ra luyện thành tinh thể linh hồn gì đó thôi… Hai người chúng ta bát tự ( ) không hợp, tuyệt đối là không được, ngươi đừng có đem chuyện này đùa cợt lung tung nữa.
"Ha ha"_ Semel khẽ cười:
- Phải không đó? Lẽ nào là ta nhìn nhầm? Nhưng khi ngươi còn chưa tỉnh lại, cô ta đã ngồi suốt bên ngươi, bộ dạng rất căng thẳng. Biểu hiện đó không giống như muốn đem ngươi luyện thành tinh thế linh hồ n đâu!
Đỗ Duy vẫn lắc đầu. Trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới chuyện cái cô Kiều Anna bạo lực này lại có thể có "hứng thú" hoặc "hảo cảm" gì đó với mình, chỉ sợ hơn nửa là chán ghét mình mới đúng.
Ngữ khí Semel đột nhiên biến đổi:
- Cô gái đó là đồ đệ của lão khốn Gandalf phải không? Áo trắng hay áo xanh ta không quan tâm, tóm lại là ta chẳng có chút hảo cảm nào với Gandalf cả . Thậm chí còn rất chán ghét cái tên điên khùng đó nữa, mặc dù ta và hắn cũng đã từng có mối quan hệ rất lớn. Huống chi… ha ha, cái lão Gandalf áo xanh đó tìm đồ đệ, bao nhiêu người không tìm lại tìm mộ t đồ đệ có hình dáng tương tự vớ i ta… C hỉ e là trong l ò ng hắn không phải có ý tố t đâu! Nếu quả thật ngươi nói không thích cô gái đó, tốt thôi, vừa lúc ta đang muốn tìm cho mình một cơ thể để tránh sau này phải sống như một quỷ hồn. Ngươi đã không thích thì để ta giết cô ta, sau đó…
Nói đến đây, giọng nàng không tránh khỏi trở nên lạnh lẽo.
Chú thích:
()"Bát tự" nghĩa là "Tám chữ" đó là:
Can, chi của năm sinh
Can, chi của tháng sinh
Can, chi của ngày sinh
Can, chi của giờ sinh.
Bát tự Hà Lạc: là một hình thức bói toán được xây dựng trên cơ sở triết lý của Kinh Dịch với các thuyết Can Chi , Â m dương , N gũ hành ,v.v… bằng cách lập quẻ Tiên thiên với hào nguyên đường và quẻ Hậu thiên; căn cứ vào giờ, ngày, tháng, năm sinh theo âm lịch và giới tính. – Theo Wikipedia.
Joanna : Kể từ giờ sẽ sử dụng lại tên Kiều Anna. Ở những chương trước cũng sẽ dần sửa lại là Kiều Anna