Xuyên qua La Lang đại lục khổng lồ, đi thẳng về phương bắc. Vượt qua khu rừng bị đóng băng rậm rạp vô ngần, đi thẳng về phương bắc. Lại đi qua vùng đất băng giá bị quên lãng, đi thẳng về phương bắc…
Tòa thần sơn từng tượng trưng cho sự huy hoàng của Long tộc đã sớm cáo biệt những ngày yên tĩnh và trang nghiêm trước kia.
Giờ phút này bên dưới thần sơn là từng khu lều trại bất tận, những phòng ốc đơn giản, những khu xưởng đơn sơ… nhìn không thấy giới hạn.
Mà lúc này bên dưới thần sơn, nơi chân núi đã sớm sụp đổ, đám đá vụn trong trận động đất khiến cho ngọn núi sụp đổ đã sớm bị dọn dẹp sạch sẽ.
Thần sơn… Bên dưới ngọn núi hoàn toàn bằng kim loại này, từng cụm, từng cụm khói từ trong những ngôi nhà của nhân công bay lên, đám khói này cơ hồ nhuộm đen cả bầu trời.
Hàng loạt thú nhân cởi trần, lộ ra cơ thể rắn chắc, khua công cụ trong tay khai thác thần sơn. Từng khối, từng khối quặng kim loại sau khi bị khai thác từ thần sơn được vận chuyển vào trong những nhà xưởng. Trong đó, dưới sự chỉ huy của đám thợ thuộc tộc người lùn, những khối quặng được cho vào một cái lò hòa tan thật lớn, dưới nhiệt độ cao bị nung chảy thành nước thép…
Mỗi khu xưởng đều tràn ngập tiếng thét to khỏe của đám thợ người lùn, chủng tộc này trời sinh đã có được công nghệ tinh xảo, phụ trách chế tạo tất cả trang bị vũ khí, áo giáp cho đại quân của tội dân. Trong khu công xưởng tràn ngập tiếng chùy đập xuống đinh đinh đang đang. Dường như khuôn mặt của người lùn nào cũng đã bị nhuộm đen, chòm râu dài chỉ cần khẽ đụng vào là có thể phủi xuống một phiến bụi lớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Quân đội của tội dân quá nhiều mà trang bị trước đó lại quá thưa thớt.
Cho nên, dù đã đánh chiếm thần sơn gần hai năm, dù có được tòa thần sơn khổng lồ cao ngất cũng là có được nguồng khoáng thạch kim loại gần như vô hạn, song tộc người lùn gần như phải huy động toàn tộc làm việc bất kể ngày đêm trong những khu công xưởng nhưng vẫn như trước khó có thỏa mãn được yêu cầu của số lượng quân đội lớn như vậy.
Trong tộc người lùn, cơ hồ cứ thành viên nào có thể nâng được chùy sắt lên thì đều được đưa vào trong công xưởng, ngay cả phụ nữ cũng không ngoại lệ - Thật ra người ngoài nhìn vào rất khó phân biệt được nam nữ trong tộc người lùn vì bọn họ đều có thân thể cường tráng, vóc người nhỏ bé và cánh tay săn chắc, đều có thể vừa hô lớn vừa giơ cao chùy sắt. Thậm chí ngay cả phụ nữ tộc người lùn cũng có râu dài, tiếng hô cũng không khác gì nhau.
Mặc dù cả tộc đều rất bận rộn nhưng vẫn thiếu sức người nên một lượng lớn thú nhân, nhất là những tộc có địa vị thấp như trâu, ngựa… đều bị đưa vào trong khu xưởng làm một số những việc đơn giản yêu cầu thể lực. Tộc người lùn với dân cư thưa thớt chỉ phụ trách chỉ huy và hoàn thành một số công việc yêu cầu kỹ thuật cao.
Nếu không giới thiệu cẩn thận, chỉ sợ những người vừa tới nơi này sẽ không coi nó như một quân doanh - bởi nó chẳng khác gì một công trường lớn với khí thế ngất trời.
Tộc thú nhân ra sức khởi công, giúp tộc người lùn hoàn thành việc sản xuất vũ khí. Thậm chí ngay cả hổ tộc vốn luôn kiêu ngạo cũng tham gia vào công việc. Đáng tiếc là đám người tộc hổ này mặc dù trời sinh là những chiến sĩ dũng mãnh nhưng bọn họ lại không cách nào làm được những công việc như vậy nên thủ lĩnh tộc hổ, thú nhân khổng lồ Đồng Hổ cuối cùng buông bỏ công việc đó, dứt khoát đem tộc nhân của mình đi thu xếp chuyện hậu cần.
Thủ lĩnh của tộc hổ là Đồng Hổ làm vậy cũng có nguyên nhân, vì hắn cảm thấy vô cùng bất mãn!
Mặc dù gần như đã huy động "toàn quân ra sức", nhưng muốn vũ trang cho một đội quân khổng lồ lên tới trăm vạn, cho dù đã làm việc gian khổ bất kể ngày đêm hai năm nhưng tạo ra áo giáp với vũ khí lại chẳng đơn giản như vậy. Huống chi dân cư tộc người lùn rất thưa thớt và cũng không phải tất cả đều là thợ!
Hơn nữa khiến tộc hổ càng thêm phẫn nộ là gần như toàn bộ những vũ khí áo giáp tốt nhất đều được ưu tiên chuyển cho một chủng tộc khác – tộc sói!
Chẳng vì cái gì khác trừ quyết định của tên Tinh linh vương kiêu gạo khiến người ta chán ghét kia!
Mặc dù sự kiêu ngạo của tinh linh thường khiến thú nhân cảm thấy bất mãn nhưng không ai dám nghi ngờ thực lực của Lạc Tuyết. Cho dù là Hổ Vương Đồng Hổ kiêu ngạo đến mấy cũng biết mình chẳng phải đối thủ của người ta, mà tộc thú nhân cũng cần trí tuệ của tộc tinh linh.
Lý do Lạc Tuyết ưu tiên cung cấp vũ khí và áo giáp tốt nhất được tạo ra cho tộc sói rất đơn giản: tộc sói là tộc duy nhất có kỵ binh trong đại quân của tội dân!
Kỵ binh!
Danh từ này trong cuộc chiến thần thoại một vạn năm trước đã để lại cho tội dân một nỗi đau gần như sỉ nhục!
Bởi trong trận chiến hắc ám đó, trọng giáp kỵ binh của loài người là cơn ác mộng vĩnh viễn không cách nào xóa được của những chủng tộc chiến bại này!
Vô luận là ma pháp cung tiễn thủ mà tộc tinh linh vẫn kiêu ngạo hay chiến sĩ mạnh mẽ của tộc thú nhân, tất cả đều thảm bại dưới đòn trùng kích quy mô lớn của trọng giáp kỵ binh loài người!
Rút kinh nghiệm xương máu, sau mấy trăm năm suy nghĩ khi bị khu trục, tội nhân cũng không thể không thừa nhận một điểm: kỵ binh là vũ khí mạnh mẽ nhất trong chiến tranh! Khi huyết chiến trên bình nguyên thì kỵ binh là vương bài chân chính!
Nhưng đáng tiếc là phần lớn tộc thú nhân có thân hình khổng lồ cồng kềnh, bọn họ có thể lực và sức lực mạnh mẽ, cũng không thiếu dũng khí song lại không cách nào lập ra kỵ binh cho mình. Lý do rất đơn giản: không tìm được vật cưỡi thích hợp!
Tộc tinh linh càng không cần phải nói, bọn họ có thể bay trên trời sao phải bỏ đi ưu thế trên không của mình mà xuống đất chiến đấu cơ chứ - hơn nữa tộc tinh linh kiêu ngạo sẽ không buông bỏ truyền thống.
Còn người lùn… nhìn đôi chân cứng cáp song lại ngắn ngủn của bọn họ đi, có thể hy vọng biến bọn họ thành kỵ binh được sao?
Cho nên địa vị của tộc sói mới được nâng cao lên chưa từng thấy! Vì tộc sói là tộc duy nhất thích hợp để xây dựng kỵ binh.
Người sói trưởng thành có vóc dáng không khác lắm so với loài người, so ra có phần cường tráng, mạnh mẽ hơn mà thể trọng cũng không quá nặng. Hơn nữa, tộc sói còn có một loại sói lớn, đúng là vật cưỡi hoàn mỹ!
Cho nên mặc dù các chủng tộc khác đều thầm bất mãn nhưng địa vị của tộc sói vẫn được nâng cao như trước vì chỉ có bọn họ có kỵ binh.
Hổ Vương của tộc Hổ là Đồng Hổ, cả Tê Ngưu Vương của đề tộc Nham Thạch đối với xu thế như vậy đều có phần không hài lòng, nhưng vì đại cục đều phải nhẫn nhịn.
Song tên thủ lĩnh của tộc sói, Damines, tên gia hỏa đó… lại khiến tất cả mọi người không ưa vì hắn quá kiêu ngạo, lạnh lùng. Hơn nữa, khiến những thủ lĩnh thú nhân khác càng thêm bất mãn là Damines thân là người của tộc thú nhân song lại thân với tộc tinh linh.
Bọn họ đều coi đây là một hành động phản bội.
Thú nhân là phải đoàn kết với nhau mới đúng.
Tộc sói được phân phối áo giáp và mã đao chất lượng tốt nhất, hơn nữa bọn họ còn không phải làm những việc nặng nhọc trong khu xưởng. Gần như mọi thành viên của tộc sói đều cố gắng thao luyện chiến thuật lang kỵ binh của mình.
Nhất là từ sau khi Tinh linh vương Lạc Tuyết trở về từ La Lan đại lục.
Một tháng trước Lạc Tuyết đã trở lại thần sơn.
Sau khi đi qua băng nguyên lãng quên, vùng đất bị nữ thần bố trí ma pháp trận cản trở, Lạc Tuyết cũng có phần mệt mỏi. Mà khiến đám người tộc tinh linh sung bái Lạc Tuyết càng thêm kinh ngạc là Tinh linh vương Lạc Tuyết , vị lãnh tụ gần như hoàn mỹ trong mắt bọn họ khi trở về ánh mắt rất mệt mỏi.
Thậm chí trên khuôn mặt từng gần như hoàn mỹ của tinh linh vương không ngờ lại có thêm một vết thương! Mặc dù máu trên vết thương đã sớm đông lại nhưng không biết vì sao tinh linh vương lại không dung pháp lực vô thượng của mình để xóa nó đi. Dường như y cố ý giữ lại vết thương này.
Người người đều thấy được sự thay đổi của tinh linh vương. Y trở nên trầm mặc ít nói, không thích lộ diện. Thậm chí trước đây hắn thường xuyên cưỡi thú một sừng đi giữa đám người tộc tinh linh, hưởng thụ mùi hoa tươi và tiếng ca ngợi khắp bốn phía, cùng các tinh linh mỹ lệ múa hát những bái ca dao đẹp nhất… Nhưng giờ đây tất cả những điều đó đều đã trở thành quá khứ!
Không ai biết tinh linh vương gặp chuyện gì ở thế giới loài người - vì hắn không nói, cũng không ai dám hỏi.
Đương nhiên cũng có người thấy được vài chuyện vi diệu. Tỷ như hai kẻ đứng đầu tộc thú nhân, Đồng Hổ và Nham Thạch luôn luôn không ưa nhìn tộc tinh linh. Phát hiện đầu tiên của hai tên này đều là: vẻ cao ngạo trước đây của Lạc Tuyết đã không còn nữa!
Lúc trước Lạc Tuyết còn kiêu ngạo, cho dù hắn đang cười, nụ cười của hắn cũng đầy vẻ cao cao tại thượng! Cho dù nụ cười thân thiện nhất cũng phảng phất như một chủ nhân cao quý và thiện lương ban cho nộ lệ một chút "ôn hòa".
Nhưng bây giờ, Lạc Tuyết đã thay đổi, hắn trở nên rất ít cười. Ngay cả sự cao ngạo trong ánh mắt dường như cũng bị thứ gì đó lấy đi nhưng lại có thêm một vẻ kiên nghị mơ hồ!
Đáng chú ý hơn là Đồng Hổ và Nham Thạch đều phát giác: sợi chỉ luôn trên cổ tay Lạc Tuyết giờ đã không còn!
Sau khi trở về, Lạc Tuyết tự nhốt mình lại trong căn lều của mình…
Tộc tinh linh ở cách xa thần sơn. Tộc tinh linh trời sinh thích những vật đẹp đẽ nên cảm thấy vô cùng chán ghét đối với những âm thanh đinh đinh đang đang vang lên suốt ngày đêm nơi công xưởng dưới chân thần sơn - Thậm chí có những tinh linh đưa ra kháng nghị: cho dù các ngươi rèn suốt cả ngày đêm nhưng có thể làm cho những âm thanh đinh đinh đang đang đó có tiết tấu hơn một chút được không? Tốt nhất là đập theo nhịp nhạc ấy…
Kháng nghị gần như hoang đường như vậy khiến cho thú nhân tộc không biết nói gì, dẫu vậy dường như phần lớn tinh linh tộc đều cảm thấy đó là đương nhiên.
Đương nhiên sau khi yêu cầu nhảm nhí như vậy bị cự tuyệt, tinh linh tộc vì biểu thị sự cao ngạo của mình bèn lui toàn tộc về phía sau mười dặm. Rời xa khu công trường ồn ào đó, chọn một nơi nghỉ ngơi yên tĩnh.
Sau khi tinh linh vương trở về thậm chí cũng không tiếp kiến những trưởng lão trong tộc mà trực tiếp nhốt mình trong điện thờ tinh linh thần khoảng mười ngày.
Mười ngày sau, Lạc Tuyết mới mang theo ánh mắt mệt mỏi ra khỏi cửa, mà mệnh lệnh đầu tiên của y không ngờ lại không phải tiếp kiến mà là cho gọi thủ lĩnh lang tộc Damines tới.
Sau khi Lang Vương tới, Lạc Tuyết lấy ra một quyển sách do mình tự viết giao cho Damines:
- Đây là toàn bộ tư liệu về quân sự của loài người ta tìm hiểu được trong sách và các văn kiện, trong đó có cả phương thức huấn luyện và tác chiến của kỵ binh, ta đều ghi chép lại.
Sau khi đem nó giao cho Lang Vương, Tinh linh vương còn nói thêm một câu đầy thâm ý:
- Loài người hoàn toàn không yếu như chúng ta tưởng tượng đâu. Bọn chúng rất mạnh mẽ! Cũng có rất nhiều cường giả!
"Nhất là kẻ trên Tuyết Sơn kia."
Tinh linh vương thầm nói thêm một câu.
Khác với đa số thú nhân khác, Lang Vương Damines kính trọng Tinh linh vương từ tận sâu trong đáy lòng!
Đây là nguyên tắc mà lang tộc thờ phụng: cường giả vi tôn!
Trong mắt Damines, Tinh linh vương có trí tuệ, lại có thực lực mạnh mẽ nên hắn đương nhiên phải đứng đầu.
Cho nên lang tộc của Damines cũng là quần thể duy nhất trong thú nhân tộc cực kỳ tôn kính đối với tinh linh tộc - mà không như đa số thú nhân tộc khác bằng mặt không bằng lòng.
Tiễn Damines đi xong, Tinh linh vương cũng rất thưởng thức gã Lang Vương hiểu việc này, hắn biết Damines nhất định sẽ sử dụng tốt phần tài liệu mà mình giao cho hắn để huấn luyện lang kỵ binh.
Mà Lạc Tuyết sau khi tiễn Lang Vương đi vẫn không tiếp kiến những trưởng lão mà lại một lần nữa giam mình trong điện thờ.
Vài gốc cây thật lớn màu xanh biếc cắm rễ trên mặt đất, vô số rễ cây và dây leo kéo dài ra, lần lượt đan xen lại một chỗ, tạo thành một kiến trúc màu xanh biếc thật lớn - đây đều là do tinh linh tộc dùng ma pháp tạo nên, bọn họ có một loại ma pháp thực vật đặc biệt có thể mọc ra kiến trúc.
Trong đại điện màu xanh biếc, một số hạt giống và nụ hoa không rõ tên tỏa ra ánh sáng tự nhiên nên nơi này không cần bất cứ đèn đuốc gì.
Tinh linh vương đóng cửa lại, xoay người đi tới ngồi giữa thần điện, trước mặt hắn là một pho tượng. Pho tượng điêu khắc một người lưng đeo một chiếc cung dài, đôi tai nhọn song cũng thật mỹ lệ tượng trưng cho thân phận của pho tượng: tinh linh đại thần.
Trước mắt Lạc Tuyết, trên thần thai là hai sợi chỉ màu bạc.
Sau khi ngồi xuống, Lạc Tuyết nhìn lên pho thần tượng, khẽ thở dài, lời nói như đang lẩm bẩm:
- Thần ơi, xin hãy nói cho con một sự chỉ dẫn! Con đường cho chúng ta ở nơi đâu?