"Chính là thôi , tôi đã sốm biết Cố Huynh khiêm tốn , anh xem , tôi uống này đã có chút choáng váng rồi , nhưng cố Huynh lại rất bình thường , có thể thấy được tửu lượng của anh là tốt thế nào?" Trong lời nói của Tư Đồ Viêm tuy là khích lệ nhưng Lâm Khả Tâm cảm thấy không đúng chỗ nào.
Đúng rồi , chính cô cho bọn anh uống bất quá chỉ là bia , như thế nào mà Tư Đồ Viêm lại cảm thấy choáng? . . . . . .Không tốt ! Khẳng định anh lại có quyết định khác rồi .
Nghĩ vậy , Lâm Khả Tâm vội vàng tiến lên , túm lấy tay áo Tư Đồ Viêm: " Viêm , anh say rồi , chúng ta về nhà thôi"
Nhưng Tư Đồ Viêm nào có thể bỏ qua dễ dàng như vậy , huống chi Lâm Khả Tâm lại giúp Cố Thiếu Kiệt , điều này làm anh khó chịu hơn , anh không để ý bỏ qua cánh tay của Lâm Khả Tâm: " Có thể để em 「quan tâm 」 anh như vậy , anh thật hạnh phúc." Tư Đồ Viêm nói xong , đắc ý nhìn về phía Cố Thiếu Kiệt " Bất quá em yên tâm , anh còn thể kiên trì , huống chi anh còn chuyện phải làm đâu?"
Quả nhiên , Lâm Khả Tâm biết anh có mưu kế tiếp , man theo sự khẩn trương , cô liền hỏi " Viêm , anh đang chỉ chính là việc gì?"
Lâm Khả Tâm hi vọng cô sẽ biết chuyện anh làm tiếp theo , để nhanh chóng tìm ra phương pháp giải quyết , mà anh chỉ là giơ giơ ly rượu trên tay " Anh còn muốn cùng Cố Huynh uống thêm ly nữa"
"Cái gì?" Lâm Khả Tâm kinh ngạc nhìn Tư Đồ Viêm , cô thậm chí không thể tin vào những gì mình nghe
Rõ ràng lúc nãy , anh chỉ nói sẽ uống với Cố Ca Ca một ly , hơn nữa cũng đáp ứng đổi rượu đế thành champange , như thế nào bây giờ lại thay đổi?
Tuy rằng trong lòng không vui , nhưng Lâm Khả Tâm biết đây không phải lúc cãi nhau với Tư Đồ Viêm , vì vậy cô tiến lên bên cạnh anh , dùng ngữ khí oán trách nói " Viêm , anh uống nhiều rồi , anh xem vừa rồi anh đã cụng ly cùng Cố Ca Ca , nếu không tin , anh có thể hỏi mọi người ở đây ."
Lâm Khả Tâm dùng chữ 「 uống rượu 」 để tìm lối ra , miễn cho Tư Đồ Viêm mất mặt , nhưng anh căn bản là khin thường điều thừa thải đó: " Mặc dù anh có chút choáng nhưng anh đâu có mơ hồ đến mất trí nhớ , nhưng anh xem ra Khả Tâm có điểm mơ màng , không phải là do bị anh hôn nên say chứ?"
Tư Đồ Viêm nói xong , Lâm Khả Tâm liền đỏ mặt , như vậy thực sự vài phần mê say.
Lâm Khả Tâm ngượng ngùng dậm chân: " Ai nha , Viêm , anh nói gì đâu. . . . .
.Em làm sao hôn mê?"
"Em không choáng vì sao em đã quên? Em vừa rồi nói cùng anh kính rượu? Hiện tại anh uống xong rồi , tất nhiên là đến em." Tư Đồ Viêm nhắc nhở làm cho Lâm Khả Tâm cả kinh.
Thảm , cô vừa rồi chỉ lo cản Tư Đồ Viêm căn bản không nghĩ tới lỗ hổng trong lời nói của mình , hơ nữa , ai ngờ anh tinh như vậy , cư nhiên biết bắt lấy lỗ hổng nhỏ của người khác . . . . . .
Không đúng , cùng với ngôn ngữ của cô xảy ra vấn đề , không bằng hoà giải đối nghịch với Tư Đồ Viêm là sai lầm lớn của cô .
Thấy Lâm Khả Tâm trầm mặc không nói gì , Tư Đồ Viêm quay đầu nhìn về phía Cố Thiếu Kiệt , nguyên bản nở nụ cười nhưng lại giả vờ biểu tình áy náy: " Cố Huynh cũng nghe tôi nói rồi , thật ra tôi cũng không muốn để cho anh hôm nay uống nhiều như vậy nhưng nếu Khả Tâm nhiệt tình như thế thì cũng nên đáp lại coi như là sự chúc phúc của cô ấy cho người , tôi đây cũng không thể cự tuyệt đúng không? Nên chỉ có thể vất vả anh tái uống thêm một ly , tôi tin tưởng anh sẽ
không làm cho Khả Tâm mất hứng?"
Tư Đồ Viêm đem toàn bộ lỗi đổ lên người Lâm Khả Tâm , thôi đắc không còn một mảnh , không chỉ thế , anh còn bổ sung nói them: " Vả lại , tửu lượng của Cố Huynh tốt như vậy , uống thêm một ly chắc hẳn sẽ không thành vấn đề , ngược lại tôi đã có chút choáng , phỏng chừng uống nữa thì Khả Tâm sẽ đỡ tôi lên xe."
Cái này đúng là , thật ra Tư Đồ Viêm giả vờ yếu đuối, về phần Lâm Khả Tâm , nghe anh nói vậy , cô trong lòng không oán nhưng nghĩ đến phương pháp giải quyết.
Nếu anh lấy chính cô ra nguỵ trang kia chỉ cần cô thu hồi yêu cầu trước thì anh sẽ không phản đối?
Nghĩ vậy , Lâm Khả Tâm liền đáp ứng nói:" Đúng vậy , Viêm nếu anh uống say , em còn phải đỡ anh lên xe , anh xem em nhỏ bé thế này thật chắc không thể đỡ nổi anh đâu , cho nên bằng không anh đừng uống nữa , không cần vì em mà làm thương bản thân mình."
Đáng tiếc , Tư Đồ Viêm là kẻ dễ dàng đối phó vậy sao?
" Khả Tâm , em không cần lo lắng , cho dù em không đỡ anh nổi thì Đại Vĩ để ở đâu? Hơn nữa , nếu anh đã đáp ứng với em thì nhất định phải làm cho bằng được , bằng không rất nhiều người ở đây lại nghĩ anh không giữ lời , thì anh —— Tư Đồ Viêm từ nay về sau làm sao có thể sống yên ổn trên thương trường nữa?"
Lời nói của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm á khẩu , ngay cả Cố Thiếu Kiệt bên kia cũng hiểu được áp lực rất lớn , nếu chính mình không uống rượu với Tư Đồ Viêm kia không chỉ là vấn đề mặt mũi của Tư Đồ Viêm mà còn biến thành tội nhân trong tương lai của anh , điều này làm sao mà đảm đương nổi?
Lâm Khả Tâm cắn chặt rang: " Nếu vậy , em đi tìm rượu cho người" Vừa rồi cô đoán rượu kia người uống không sai biệt lắm , tuy rằng Tư Đồ Viêm đã biết cô giở trò nhưng chỉ cần cô tiếp tục ngụ ý 「Tương kính như tân 」 , cô tin anh sẽ không thể nói gì .
Nhưng Tư Đồ Viêm lại ngăn Lâm Khả Tâm lại.