Lý Minh Kỳ đánh mất ngọc bội, lòng đầy ủ rũ, hết cách rồi, tín vật không còn, không thể đến Vô Trần cung nữa rồi. Xem ra nàng nhất định phải đến Phượng Lĩnh một chuyến, chỉ là đến với bộ dạng như vậy, đại ca nhất định sẽ áp giải nàng về nhà, đến lúc đó có muốn ra khỏi cửa cũng là chuyện vô cùng khó khăn.
Lý Minh Kỳ chạy cả ngày đường, sốt càng nghiêm trọng, đến hiệu thuốc cắt vài thang thuốc, chọn một khách điếm, đưa thuốc cho tiểu nhị, lại cho chút ngân lượng, bảo y sắc giúp.
Buổi tối, người đã sốt đến mơ hồ, uống thuốc vào, đi ngủ sớm.
Hôm sau tỉnh dậy, cả người mệt mỏi, e là hôm nay chẳng thể lên đường.
Tiểu nhị biết vị công tử trong phòng này bị ốm, lại thấy buổi sáng vẫn chưa xuống lầu, bèn lên lầu xem xét tình hình, “Công tử, bệnh của ngài đã đỡ hơn chút nào chưa? Có cần tiểu nhân gọi đại phu đến bắt mạch cho ngài không?”
“Không cần mời đại phu đâu, ta có đơn thuốc, phiền ngươi giúp ta chạy đến tiệm thuốc một chuyến, tiền thừa xem như phí chăm sóc.” Lý Minh Kỳ đầu váng mắt hoa, tai mũi ngứa ngáy. Từ nhỏ thân thể nàng đã yếu ớt, bệnh này bệnh nọ cũng đã quen rồi, có thể tự kê đơn thuốc với mấy bệnh đau đầu nhức óc đơn giản.
Lý Minh Kỳ ở lại khách điếm năm ngày, đến ngày thứ năm nàng cảm thấy thân thể đã khỏe hơn kha khá, bèn lên đường đến Phượng Lĩnh.
Vừa ra tới cửa thành bắc đã bị hai nữ tử chặn đường, Lý Minh Kỳ thầm muốn mắng người, sao năm nay nàng lại trăm điều không thuận, gặp hạn xui xẻo thế chứ? Không phải chỉ rời khỏi nhà thôi sao, đáng để ma quỷ Diêm vương kéo đến ám nàng xúi quẩy sao.
“Hai vị cô nương, xin hãy nhường đường.” Lý Minh Kỳ không biết mấy người này có ý gì, trước tiên cứ vái chào một cái, quay người đi về hướng khác, mà tốt lắm thay, một vỏ kiếm liền chắn tới. Lý Minh Kỳ tim gan loạn nhịp, ý là muốn lấy mạng của nàng sao? Lúc này mới hiểu được ý nghĩa của câu “Người đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến”, nếu không thể nói lý, một đánh hai sẽ chiếm được bao nhiêu phần thắng đây? Trợn to mắt, lòng bàn chân nàng đã như bôi mỡ, chạy trước rồi hãy tính. Chỉ là chưa chạy được bao xa, liền bị một trước một sau chặn lại, “Hừ, tên trộm to gan, vốn tưởng ngươi chỉ là một gã thư sinh vô dụng, không ngờ trên người còn có võ nghệ, đã thế thì đánh một trận đi.”
“Hai vị cô nương, ban ngày ban mặt, ta và hai vị không quen không biết, sao vừa mở miệng đã nói ta là kẻ trộm.” Trong lòng Lý Minh Kỳ vô cùng bất đắc dĩ, phải nói là cũng chẳng sợ hãi bao nhiêu, theo cách ăn mặc, hai nữ tử này rất giống cung nữ của Vô Trần cung.
“Bây giờ có nói nhiều cũng vô ích, có giữ lại cái mạng nhỏ của ngươi hay không thì phải chờ Các chủ xử lý.” Hai nữ tử không nói thêm, điểm nhuyễn huyệt của Lý Minh Kỳ, đồng thời nhấc nàng lên bay vút về hướng thành bắc.
Lần đầu tiên Lý Minh Kỳ cảm thấy hóa ra bản thân lại vô dụng như vậy, nàng nhìn trời tuôn lệ hai hàng, ai có thể nói cho nàng biết rốt cuộc sao lại náo loạn thế này?
Hai nữ tử đưa Lý Minh Kỳ lên núi bắc, dọc đường phong cảnh đẹp đẽ, cảnh vật vô cùng hấp dẫn. Đáng tiếc Lý Minh Kỳ không có tâm trạng ngắm phong cảnh, lòng nàng có chút rối bời, cảm thấy có một vài chuyện bắt đầu mất kiểm soát.
Trên sườn núi có một trang viên, canh giữ ngoài cổng là hai nữ tử xinh đẹp đeo kiếm, vừa gặp liền nói: “Mẫn tỷ, Dĩnh tỷ, các tỷ đã về rồi, Gia đợi bên trong đã có chút không kiên nhẫn rồi.” Ánh mắt dời lên khuôn mặt của Lý Minh Kỳ quan sát một lượt. “Đây là kẻ đã trộm ngọc bội sao?”
“Minh Ngọc, muội đừng xem thường tên trộm vặt này, láu cá lắm đấy, nếu là muội đi bắt, chưa chắc đã đưa được hắn về đâu.” Minh Mẫn cười tiếp một câu.
“Mẫn nhi, muội dẫn người vào đi, ta ra sau núi xem thử.” Sau khi trở về Minh Dĩnh như hồn xác hai nơi, mặt lộ vẻ lo âu.
“Ừm, cách xa cửa động một chút.”
Lý Minh Kỳ bị kéo thẳng tới sảnh chính, Minh Mẫn vừa buông tay, Lý Minh Kỳ liền ngã sấp xuống đất, nàng ngẩng đầu nhìn người ngồi trong sảnh chính, nàng đã quá đỗi quen thuộc, đầu óc chưa kịp nghĩ, lời đã thốt ra, “Sao lại là ngươi?”
“Hừ, ngươi biết ta sao?” Tô Diễn đợi mất hết kiên nhẫn, bị nàng hỏi một câu không đầu không đuôi, tâm trạng càng hỏng bét.
“Không…Không… Không biết.” Lý Minh Kỳ nhanh nhẹn lắc đầu, nếu có thể lựa chọn, dù thế nào nàng cũng sẽ không chọn quen biết những người này.
“Hừ, tâm trạng của Gia không được tốt, hỏi ngươi cái gì, ngươi trả lời cái ấy, Gia không muốn nghe lời nói dối, cũng không thích mấy lời nhảm nhí.”
Đương nhiên Lý Minh Kỳ biết, cũng hiểu rất rõ tính tình người này, vì thế nàng không định nói dối, nàng cũng muốn thuận nước đẩy thuyền, vậy sẽ có thể như mong muốn mà gặp người đó, “Gia cứ hỏi.”
“Miếng ngọc này từ đâu mà ngươi có?”
“Dám hỏi gia, miếng ngọc này từ đâu mà ngài có?”
“Ha, là ta hỏi ngươi hay là ngươi hỏi ta hả?” Tô Diễn nheo mắt lại, mỗi khi y có vẻ mặt này thì chứng tỏ là y đã có chút tức giận rồi.
“Miếng ngọc này là của ta, vài ngày trước bị một kẻ trộm ở chợ tên là Thuận Tử lấy mất.” Lý Minh Kỳ muốn đứng lên, ngặt nỗi tay chân mềm nhũn, toàn thân suy yếu, chỉ có thể bị người ta nhìn xuống.
“Ha?” Tô Diễn híp chặt mắt, mắt y rất to rất tròn, híp mắt như vậy có chút đáng yêu, sẽ chọc người ta bật cười. Nhưng Lý Minh Kỳ không cười nổi, vẻ ngoài người này trong sáng bao nhiêu, trong lòng sẽ hung ác bấy nhiêu.
Tim Lý Minh Kỳ đập thình thịch, nàng còn chưa sắp xếp xong câu chữ, một nam tử áo đỏ đã bước vào, không phải Phong Thiển Ảnh thì có thể là ai, “Ơ, sao lại là ngươi?”
Lý Minh Kỳ trở nên nóng nảy, hận không thể một chưởng đập chết gã, nàng vốn không thích gã, không cần lý do.
Diện mạo của nam tử này hết sức xinh đẹp, phải, đúng là xinh đẹp, một đôi mắt Phượng to câu hồn đoạt phách, thật sự còn yêu nghiệt hơn cả nữ nhân.
Lý Minh Kỳ nhìn thoáng qua, vội vàng thu hồi tầm mắt, chậm rãi cúi thấp đầu xuống, quyết định yên lặng chống đỡ.
“Ta đang nghĩ sẽ phải đi đâu để tìm ngươi, ngươi đưa mặt nạ trên mặt ngươi cho ta, ta bảo Tô Diễn tha cho ngươi một mạng, được không?” Nam tử bước đến tao nhã ngồi xuống ghế, tự rót một chén nước, thỏa mãn than một câu, “Thật khát chết ta mà.”
“Mặt nạ có thể cho ngươi.” Lý Minh Kỳ lập tức ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Phong Thiển Ảnh, “Nhưng ta muốn biết tên trộm đó đang ở đâu? Miếng ngọc rõ ràng là của ta, sao ta lại biến thành kẻ trộm ngọc.”
“Gì, gì, ngươi thật sự đồng ý cho ta sao?”
Lý Minh Kỳ không định trả lời gã, nhìn về phía Tô Diễn, “Các ngươi đường đường là đại nhân vật nổi danh, không lý nào lại làm khó một nữ tử nhỏ bé như ta, miếng ngọc này thật sự là của ta, phải thế nào các ngươi mới chịu tin?”
Tô Diễn nhướng nhướng lông mày, lộ vẻ không được tự nhiên.
“Này, này, dáng vẻ ta không vô hại bằng hắn sao, tại sao ngươi không cầu xin ta.” Phong Thiển Ảnh lượn quanh Lý Minh Kỳ hai vòng, mắt luôn đảo quanh gương mặt nàng.
“Con người ngươi mọc ra một gương mặt không thể khiến người khác tin tưởng, ngươi giải nhuyễn huyệt cho ta trước đã.”
“Yêu cầu cũng thật nhiều.” Phong Thiển Ảnh trêu đùa thành tính, vung tay lên một cái đã giải được huyệt đạo, “Ngươi xem, ta vẫn tốt hơn đó.”
“Gỡ mặt nạ xuống, ta phải xem xem những lời ngươi nói là thật hay giả”, Tô Diễn kéo Phong Thiển Ảnh lại, hung hăng trợn mắt nhìn gã một cái, Phong Thiển Ảnh liền im bặt.
“Xin cho ta một chậu nước ấm có pha một muỗng muối.” Nha hoàn nghe xong không đợi chủ nhân sai bảo, trực tiếp đi lấy mang đến. Lý Minh Kỳ do dự nhìn Phong Thiển Ảnh rồi lại nhìn Tô Diễn, “Các ngươi thật sẽ không giết ta?”
Tô Diễn cau mày, “Ta không giết nữ nhân.” Tô Diễn cảm thấy phẩm hạnh của mình bị sỉ nhục, cho nên lời nói ra rất mạnh mẽ dứt khoát.
Lý Minh Kỳ lại nhìn về phía Phong ThiểnẢnh, Phong Thiển Ảnh bĩu môi bất cần, “Ta chỉ cần mặt nạ.”
Lý Minh Kỳ lại nhìn thiếu nữ dũng mãnh cầm kiếm ở phía sau, người ở đây nàng đều không thắng nổi. Phong Thiển Ảnh hơi bực tức, hỏi: “Sao ngươi cứ dài dòng sợ chết như vậy?”
“Sợ chết cũng sai sao?” Lý Minh Kỳ lại liếc Phong Thiển Ảnh trắng mắt, nàng đáp lại một cách nghiêm trang. Phong Thiển Ảnh bị nghẹn không nhẹ, chọc cho Tô Diễn cười nhẹ một tiếng.
Lý Minh Kỳ có được lời hứa mà mình mong muốn, cũng không phí lời nữa, dính ướt hai tay, chầm chậm xoa bóp phần da trên đầu, kéo gỡ từng chút mặt nạ trên mặt, lộ ra gương mặt có hơi sẫm vàng, nhìn không ra màu da vốn có.
“Người đâu, hầu hạ cô nương tắm rửa chải đầu một phen.”
Không đợi Lý Minh Kỳ kịp phản ứng, ngoài cửa có hai nữ tử bước vào, một trái một phải kéo nàng đi.
Lý Minh Kỳ tức giận không nhẹ, loại cảm giác bị bắt ép này rất tệ, nhưng nàng không thể phản đối, chỉ có thể chấp nhận.
“Các ngươi buông ra, ta tự đi được.” Lý Minh Kỳ giãy giụa không thoát, nói cũng không xuôi, tuổi của hai nữ tử cũng không lớn, trên dưới mười bảy mười tám, xụ mặt không nói gì, sức lực trên tay lại rất đúng mực, bất kể nàng vùng vẫy thế nào cũng không làm nàng đau.
Lý Minh Kỳ cũng rất thức thời, biết phản kháng vô dụng, đành mặc các nàng ấy.