Trầm Ngạn Khanh cười lộ ra một hàm răng trắng, hôn lên đôi mắt đẫm nước của nàng, “Kỳ Kỳ, nàng mắng khó nghe hơn cũng được.”
Lý Minh Kỳ tức lên, rất nghe lời mà mắng xối xả: “Ngươi là kẻ độc ác nhất thiên hạ, Trầm Ngạn Khanh, ngươi mau thả ta ra, không muốn, ngươi đừng không bằng cầm thú như thế.” Nàng cố khép hai chân, sợ hãi nhìn thoáng qua cái hộp gỗ đã mở ra.
Bên hộp xếp năm thanh ngọc ấm có độ dài như nhau, lại khác nhau kích cỡ, nhỏ nhất chưa bằng ngón tay út, lớn nhất to bằng ba ngón tay, đều dài khoảng hai ngón tay. Xem sắc ngọc tỏa ra, hẳn là đã được nung bằng thuốc. Lý Minh Kỳ vô cùng uất hận, cũng biết hôm nay khó có thể yên lành.
“Kỳ Kỳ, thả lỏng chân, nàng vẫn biết là ta luôn có nhiều cách để đạt được mục đích mà.” Giọng có chút lạnh nhạt, nghe lại rất gợi cảm, cũng rất êm tai, nhưng lời nói lại mang đậm ý uy hiếp.
Lý Minh Kỳ chính là loại người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nàng thầm nghĩ ta đã là cá nằm trên thớt, ngươi còn không cho ta quẫy hai cái sao. Ngươi đã muốn ăn ta, chẳng lẽ ta còn phải nhắm mắt chờ ngươi đến ăn sao? Nhưng hậu quả của việc phản kháng là gì? Lần nào Lý Minh Kỳ cũng hối hận khi đã muộn màng.
Trầm Ngạn Khanh nói mà nàng không phản ứng, hắn cũng không tức giận, “Vậy cũng tốt, ta vốn nghĩ thoa thuốc xong sẽ tha cho nàng, giờ ta đổi ý rồi.” Hai tay ôm lấy người ngã xuống giường, lót đệm mềm dưới thắt lưng nàng, nắm hai chân nàng, cột vào cuối giường, kéo thẳng hai chân nàng ra, lộ rõ vùng bí ẩn đã bị dùng quá độ tối qua, ngón tay mơn trớn, đôi mắt hắn tối đi vài phần, thương tiếc hỏi: “Đau không?”
“Ngươi nói xem có đau không, ta không cần ngươi vờ tốt bụng.” Là do ai gây ra hả, Lý Minh Kỳ khóc đến đáng thương.
“Là do ta không đúng, về sau sẽ chú ý. Kỳ Kỳ, đêm qua nên nhìn hay không nên nhìn, đều đã nhìn hết, cũng đã sờ hết, nàng còn xấu hổ cái gì?” Trầm Ngạn Khanh vuốt ve nàng một lúc, rồi bắt đầu bôi thuốc cho nàng. Nước thuốc mát lạnh dễ chịu, ban đầu chỉ xoa nhẹ bên ngoài, đến khi một vật mềm mại chui vào trong cơ thể, Lý Minh Kỳ liền bắt đầu nổi điên, “Trầm Ngạn Khanh, ngươi là tên rùa đen khốn kiếp, ngươi mau lấy ra, không biến ta thành quái vật thì ngươi không vừa lòng có phải không, hu hu, rốt cuộc Lý Minh Kỳ ta nợ ngươi bao nhiêu, sao ngươi lại như âm hồn không tan vậy chứ, hu hu... Trầm... Trầm Ngạn Khanh... Ngươi để cho ta chết thoải mái đi.”
Trầm Ngạn Khanh thấy buồn cười, “Kỳ Kỳ, ai bảo thân thể nàng yếu ớt đến vậy, thân mình mảnh mai như vậy sao có thể thỏa mãn đòi hỏi suốt đêm của ta? Chúng ta còn bên nhau lâu dài, không thể lần nào nàng cũng bắt ta phải nhẫn nhịn.”
Lý Minh Kỳ đỏ mặt, nói lời lộn xộn, “Trầm Ngạn Khanh, ai bắt ngươi nhịn chứ, ngươi có thể tìm đại vài nữ nhân.”
Những lời này thật đã phạm vào kiêng kị, ngón cái cùng ngón trỏ của Trầm Ngạn Khanh cầm một đầu nhuyễn ngọc, bắt đầu di chuyển trước sau, Lý Minh Kỳ hoàn toàn thành con rối trong tay hắn, “Kỳ Kỳ, nàng nên biết lời nào không thể nói.” (Ngọc bích hay ngọc Nephrite, khá mềm nên dễ bị trầy. Nephrite kỵ mồ hôi nên đeo một thời gian ngắn khoảng tháng hoặc ít hơn sẽ thấy bị mờ đục. Vì thế người ta thường chế tác các vật phẩm trưng bày bằng nephrite, nếu muốn dùng làm trang sức thì phải phủ lên một lớp keo trong để ngăn chặn mồ hôi thẩm thấu)
Lý Minh Kỳ tức giận bấu giường, “Ngươi là tên khốn kiếp, lưu manh hạ lưu. Trầm Ngạn Khanh, một ngày nào đó ta sẽ giết ngươi.”
Trầm Ngạn Khanh không hờn không giận, nàng mắng một câu, nhuyễn ngọc liền đẩy sâu một chút. Lý Minh Kỳ bị hắn giày vò mặt đỏ tai hồng, cuối cùng nổi giận, “Trầm Ngạn Khanh, đời này ngươi đừng hi vọng ta sẽ thích ngươi.”
Trầm Ngạn Khanh nghe vậy sắc mặt buồn bã, hắn cảm thấy tim mình rất đau, tựa như bị nướng trên lửa nóng. Hai tay ôm siết lấy nàng, giữ thật lâu mới dần dịu lại, khàn giọng u ám, “Không sao cả, ta yêu nàng là được.”
“Trầm Ngạn Khanh, rốt cuộc ngươi coi trọng ta ở điểm nào, ta sửa có được không?”
Trầm Ngạn Khanh đẩy khối ngọc to bằng ngón tay cái vào trong nàng, giúp nàng mặc quần áo, lạnh mắt cười nói: “Mấy ngày tới nàng tiếp tục giữ ngọc đó trong người, chờ khi nàng không còn đau nữa, khi nàng hoàn toàn ngoan ngoãn, khi ta nói không cần giữ nữa, lúc đó tùy nàng xử lý.”
“Trầm Ngạn Khanh, ngươi không thể làm như vậy.” Giãy một cái, sắc mặt Lý Minh Kỳ liền thay đổi, vật gì đó càng chui sâu thêm vào cơ thể.
“Kỳ Kỳ, ta không nỡ đánh, không nỡ mắng nàng, nhưng nàng lại cố tình chọc ta nổi giận, cuối cùng ta đành phải nghĩ cách trừng phạt cái tội phản kháng không nghe lời của nàng, là sai sao?”
Lý Minh Kỳ hiểu ra, nàng chính là cá nằm trên thớt, muốn luộc, muốn chiên, muốn hấp đều tùy ý hắn, phản kháng, tức giận, mắng mỏ, thứ nhận được đều là ép buộc.
Trầm Ngạn Khanh kéo tay nàng đặt lên trái tim mình, “Có cảm thấy không?” Nó cũng có nhịp đập, tổn thương nó cũng sẽ đau.
Trái tim dưới tay đập rất mạnh, Lý Minh Kỳ rút tay về, dời tầm mắt, không muốn nghĩ sâu hơn, “Trầm Ngạn Khanh, ta đói bụng.”
Câu trả lời này khá bất ngờ, Trầm Ngạn Khanh có chút thất vọng, “Được, ta sai người chuẩn bị đồ ăn.”
Lý Minh Kỳ nằm trên giường không muốn xuống, mím môi, sắc mặt ửng hồng. Ngọc kia là do Phong Thiển Ảnh sai người nấu trong thuốc, gã ta có thể không thêm chút ý xấu sao? Đương nhiên không thể, trong thành phần đã thêm chút thuốc thúc tình, gặp nóng hoặc khi ma sát sẽ khiến người ta động tình, “Trầm Ngạn Khanh, ta van ngươi, có thể lấy nó ra không.”
Trầm Ngạn Khanh nhìn vẻ quyến rũ trên mặt nàng, có chút mơ màng khao khát, hắn ho khan một tiếng, nâng cằm nàng lên, hôn vào trán nàng, “Kỳ Kỳ, Thiển Ảnh nói, ngọc ấm có thể đổi màu khi bồi dưỡng cơ thể, cho nên nàng đừng tự làm ra vẻ khôn ngoan. Biết chưa?”
Lúc này xem như nàng đã hiểu được cái gì gọi là ‘vật họp theo loài’, đầu tiên Quân Nho lừa biến nàng thành con mồi, hiện tại thì Phong Thiển Ảnh âm thầm làm chuyện xấu, còn gã Tô Diễn kia cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Mà cái kẻ trước mắt này thì ác đến tận xương tủy, chẳng phải nàng đã thành một con thỏ trắng nhỏ ngây thơ bị rơi vào hang sói rồi sao?
Lý Minh Kỳ tức giận không thèm để ý đến hắn nữa, tự mặc quần áo, chân vừa đặt xuống đất, eo lưng liền bủn rủn, ngã dúi về phía trước. Trầm Ngạn Khanh nhanh tay lẹ mắt đưa tay đỡ, ẩn chứa ý cười, ôm lấy eo nàng.“Cẩn thận, khó chịu ở đâu sao?”
Lý Minh Kỳ tức giận hận không thể cắn răng nhổ vào mặt hắn, tên khốn kiếp, biết rõ còn cố hỏi. Nàng khó chịu không muốn đáp lại, cũng không chống lại việc hắn đỡ nàng, đi từng bước nhỏ về phía trước, khi ra đến bên ngoài, Lý Minh Kỳ đã đẫm mồ hôi.
Phượng Nhã và Phượng Ngọc bưng khay đứng yên một bên nhìn không chớp mắt, “Các ngươi đều lui xuống đi, hôm nay không cần hầu hạ.”
Lý Minh Kỳ vừa nghe lời này, liền nhận ra có điều không ổn, lập tức để muỗng trong tay xuống, hai mắt trợn lên, có chút tức giận trừng mắt nhìn hắn, môi anh đào mím chặt.
“Sao vậy? Vẫn còn tức giận?” Trong mắt hắn tràn đầy ý cười, múc một muỗng canh đưa tới bên miệng nàng, “Ta xin lỗi được không? Tức giận tổn hại thân thể, ta sẽ đau lòng.”
Nắng ấm xuyên qua cửa sổ mở rộng chiếu nghiêng lên người hắn, tựa như phủ thêm cho hắn một lớp vàng, nghe hắn mềm giọng dịu dàng, ánh mắt Lý Minh Kỳ có chút cay cay, rốt cuộc không kháng cự sự ân cần của hắn.
Ý cười trên mặt Trầm Ngạn Khanh càng đậm, “Buổi chiều ta không bận, cùng nàng ra ngoài dạo một chút, cũng để giải sầu.”
Lý Minh Kỳ khóc không ra nước mắt, mắt đỏ hồng đáng thương nhìn hắn, “Chúng ta đi đâu?”
Đêm qua Trầm Ngạn Khanh đã nếm được ngọt ngào, mãnh thú ở đáy lòng chẳng những không thỏa mãn ngược lại lòng tham không đáy còn tăng thêm, “Không phải nàng muốn chạy thoát ra ngoài sao? Hôm nay ta sẽ đưa nàng đi cho thông thuộc đường xá, không tốt sao?”
Mặt Lý Minh Kỳ lập tức trắng bệch, cuống quít lắc đầu, “Nhưng mà... Trầm Ngạn Khanh, hôm nay ta không muốn ra ngoài.”
“Vậy là nàng muốn ở trên giường với ta? Nhưng Thiển Ảnh nói nên đi lại nhiều một chút, sẽ giúp thuốc phát huy tác dụng.” Trầm Ngạn Khanh nói nghiêm trang, không chút ngượng ngùng.
“Lưu manh, ngươi chỉ muốn thấy ta xấu mặt, đúng không?” Lý Minh Kỳ tức đến đỏ mặt, tức đến chẳng nuốt trôi, vốn định dỗi không ăn, ngặc nỗi người nào đó hoàn toàn không buông tha, “Ngoan, thương nàng còn không kịp đây này. Nàng nói xem, chúng ta ăn xong rồi đi hay nàng muốn đi ngay?”
Lý Minh Kỳ đành chịu thiệt, cầm đũa lên lần nữa, ăn từ tốn, thật hy vọng bữa cơm này có thể ăn mãi mãi.
Trầm Ngạn Khanh tựa lưng vào ghế, vô cùng kiên nhẫn chờ nàng ăn xong, vừa đợi liền đợi hơn nửa canh giờ, nữ nhân nhỏ nhắn trước mặt đã ăn hơn hai chén cơm, hắn dịu dàng hỏi: “Kỳ Kỳ, có muốn ăn thêm một chén nữa không?”
Lý Minh Kỳ buông chén đũa, bất nhã ợ một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng. Vịn bàn đứng lên, cam chịu nói: “Không ăn, đi thôi.” Chết sớm, đầu thai sớm.