Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?

chương 51: cảm giác bất thường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mỗi ngày tới trường của cô đều là những ngày chẳng mấy hay ho, cuộc sống vẫn tràn ngập màu xám và bộ mặt cứng nhắc mà cô phải đeo khi gặp mặt mọi người.

Tiết học này rồi tới tiết học khác, những tiếng xì xầm bàn tán xung quanh cô chưa bao giờ ngớt, thậm chí còn ngày một tăng lên khi trong các bài kiểm tra cô thường xuyên đạt điểm tói đa và gần như soán ngôi của nữ thần “phù thủy” của bọn họ - Trương Tuyết Hà.

Trên bảng xếp hạng khối mười một ban A, Hứa Anh Minh và cô bằng điểm, cả hai người chỉ kém Trương Tuyết Hà không phẩy mười lăm điểm, nhưng như vậy cũng chưa đủ để khiến Trương Tuyết Hà mảy may để ý, cô ta vẫn giữ vững tinh thần và phong thái vốn có, hất tung những người muốn soán ngôi vị của cô ta ra khỏi top năm, và Ngọc Ân, Rau Cải, còn cả lớp trưởng xinh đẹp Tạ Huyền Nhi cũng bị đá bay ra khỏi vòng loại, hiện giờ top năm bao gồm, Trương Tuyết Hà đầu bảng, Hứa Anh Minh và cô giữ vị trí thứ hai, nhưng do thực lực đầu năm lớp mười một của cô không bằng cậu ta, cho nên bị đẩy lùi xuống vị trĩ thứ ba, hai vị trí còn lại thuộc về một bạn nam mập mạp và một bạn nữ mảnh mai trong lớp, điểm chung của hai người này chính là gia thé vững chãi và mắt kính siêu độ!

Lục Chi nhìn bảng kết quả hiện tại được công bố, sự không can tâm và hiếu chiến trỗi dậy. Lời nói của Lâm Huy vang bên tai như chiếc đinh chọc vào lỗ tai, nhói khôn tả.

“Nếu như muốn lấy lại mọi thứ, trước tiên phải đánh bại được tôi.”

Đánh bại Lâm Huy!!

Giờ phút này, cô còn chưa đánh bại được Tuyết Hà, thì đánh bại Lâm Huy bằng nửa con mắt lác sao?!

Không được! Nhất định phải dìm Trương Tuyết Hà xuống dưới đáy, nếu không cô thật không xứng đáng với cái tên Lục Chi mà bố mẹ đặt!!

Đó là về kết quả học tập sau những phấn đấu không ngừng nghỉ dưới sự “dìu dắt” của tên ác ma Dương Lâm Huy, còn cuộc sống trong trường, vẫn nhàn nhạt trôi qua chẳng có chút màu sắc.

Những người duy nhất đối xử với cô như một con người, có lẽ là Hứa Anh Minh, còn có Rau Cải.

Còn Ngọc Ân, dạo này thái độ của cô ấy vô cùng kì lạ, khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô ấy liền né tránh, thậm chí có lần còn coi cô vô hình mà lướt qua…

Lục Chi mông lung khó hiểu.

Chẳng lẽ vì hôm trước Rau Cải có mời cô đi ăn sinh nhật bù, sau đó bắt gặp Ngọc Ân ngang qua đường…có khi nào cô ấy ghen?

Không đúng… Với tính cách nóng như lửa của Ngọc Ân, cô ấy ghen cũng sẽ ghen không giống người bình thường, mà sẽ tìm đủ điểm yếu của người đó, tấn công tới tấp bằng ngôn từ văn minh lịch sự hoặc gián tiếp hại đời con gái nhà người ta.

Thế nhưng…

Yên tĩnh!

Cô ấy chẳng thèm đả động gì tới cô, điều đó chứng tỏ rằng Ngọc Ân không hề ghen, mà lí do là một điều gì đó…mờ ám…

Chưa hết, vẫn còn một người nữa có thái độ vô cùng kì lạ đối với cô.

Vũ Hương Ly!

Kiêng dè, ít nói chuyện, tránh mặt và cận trọng!

Đó chính là ánh mắt và thái độ của Vũ Hương Ly đối với cô. Không hề giống cô ta của trước đây một chút nào, hơn nữa có một lần, cô bắt gặp cô ta ở nhà vệ sinh nữ, cô ta cùng một đám bạn đang nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, cười còn to hơn cả loa phát thanh những năm bảy mươi. Thế nhưng sau khi nhìn thấy cô, cô ta liền im lặng và mặt mày nghiêm túc hơn bao giờ hết, xua đám bạn của cô ta đi, sau đó cô ta cũng chuồn mất cùng bọn họ…

Chuyện này thật khó hiểu.

Về Hứa Anh Minh, cậu ta vẫn là một chàng trai ấm áp nhưng vẫn có sự bí ẩn trong đôi mắt của cậu ta mỗi khi nhìn cô, Lục Chi có hơn sáu mươi phần trăm nghĩ rằng Hứa Anh Minh đã biết được bộ mặt ẩn sau lớp mặt nạ giả tạo này của mình, nhưng điều đó cũng không quan trọng lắm, nếu như cậu ta đã biết được bộ mặt của cô, cũng sẽ chẳng biết cô là Vương lục Chi, hơn nữa cô cũng đã từng hỏi thư kí Nga về nhà họ Hứa, cô ấy nói vẻn vẹn một câu:

“Nhà họ Hứa không liên quan tới tổ chức này, cháu yên tâm.”

Một câu nói là đủ, điều đó chứng tỏ cậu ta không biết độ nguy hiểm của cái tên Vương Lục Chi và cũng cho hay, cô vẫn còn an toàn.

Hứa Anh Minh không phải là mối nguy hiểm nên cô cũng không cần phải dè phòng cậu ta, hơn nữa, cậu ta có vô số lần khiến cô cảm động.

Khác với Lâm Huy như khối băng lạnh lẽo và địa ngục tăm tối, Hứa Anh Minh là một cái tên mà khi cô bất chợt nghĩ tới, sẽ thấy ánh mặt trời hiện lên và một thiên đàng tràn ngập ánh sáng.

Cậu ta luôn ở bên cô mỗi khi nhìn thấy tâm trạng của cô thay đổi, đôi khi ngay cả điều ấy bản thân cô còn không nhận ra, nhưng cậu ấy vẫn có thể tìm thấy điều đó. Có những lúc đám học sinh “sơ ý” hắt nguyên tô cơm hay thứ gì đó bẩn thỉu đại loại nước tiểu vào người cô, cậu ta là người đầu tiên ra mặt, vì cô mà hứng một nửa số “sơ ý” đó. Liên tiếp, cô cảm nhận được một thứ gì đó bên cạnh mình, chí ít thì, chẳng còn cô đơn nữa…

Có khi, cô nghĩ có thể đưa cậu ta vào list bạn thân của mình, nhưng ngẫm lại, dường như không phải, một cảm giác gì đó nảy nở khi nghĩ tới khuôn mặt của cậu ấy…

Khuôn mặt đó…

Ôi…

Cô không nên như vậy…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio