“Đây là tư tàng của tổ tông ta, là cùng một ít y thuật các thứ được lưu truyền xuống dưới. . . Năm đó, chúng nó bởi vì đặt ở trong mật thất, bởi vậy mới tránh được kiếp nạn…” Lãnh Diệu Liên thản nhiên ở trong đống sách tìm kiếm ,“Ta mới trước đây trong lúc vô tình xem qua, nhưng mà tự thể phía trên thật sự làm cho người ta khó hiểu, cho nên không có để ý…” Cuối cùng, hắn dừng lại ở trên một quyển tràn đầy tro bụi:“Ngươi vì sao lại biết nó? Nó có ích lợi gì?”
“Cứu người.” Ánh mắt Tư Đồ Hoàng Vũ sắc sảo cầm lấy quyển sách đó, phủi tro bụi trên bề mặt, sau đó mở ra bìa sách, những tự thể xinh đẹp ánh vào mi mắt, trong lòng dâng lên một trận mừng như điên, thật đúng là thứ này, vật nhỏ khẳng định sẽ vui vẻ mà nhảy dựng lên.
“Ta phải đi rồi.”, Tư Đồ Hoàng Vũ nói, sau đó xoay người liền bay đi.
Đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, quay đầu lại,“Ta còn muốn hướng ngươi muốn một thứ nữa.”
Lãnh Diệu Liên nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
“Ta muốn Bích Dao giải dược.” Hắn vốn là nghĩ Hạ Cẩm Thần thay nàng giải trừ, cũng thật không ngờ cái đầu chết bầm kia kéo dài tới hiện tại, cuối cùng vẫn là một cái bộ dáng cũ.
Vô luận thế nào, Bích Dao là vì thay thế vật nhỏ chịu khổ, lại là bởi vì ân oán của hắn mà bị Tư Đồ sương lợi dụng. Nếu là biết chết mà không cứu, lại để cho vật nhỏ biết, hắn phiền toái liền lớn.
“Cái đó không phải là ta hạ cổ…” Tuy rằng là hắn làm cho người ta hạ, con mắt Lãnh Diệu Liên híp lại, nhìn về phía một chỗ mà nói:“Hơn nữa, giải dược không ở trên người ta”
Tư Đồ Hoàng Vũ từ trong tầm mắt nhìn qua, sau đó bỗng dưng, khóe miệng cong lên, thiên tàm ti trong ngón tay khẽ nhúc nhích, nhanh chóng đem cái người đang trốn ở góc phòng lôi ra.
“Đã lâu không gặp.” Cửu Linh pha trò, vừa rồi bởi vì hình ảnh mỗ ta ảo tưởng quá mức kịch liệt, mà không có chú ý tới sợi tơ bay tới. Hiện tại hắn muốn thi triển thiên hạ đệ nhất trốn công của hắn cũng không có khả năng, bởi vì chỉ cần nhẹ nhàng động đậy, sợi tơ này lập tức sẽ khảm vào trong da thịt hắn, làm cho hắn đau đến chết.
“Giải dược.” Tư Đồ Hoàng Vũ đi qua, nguy hiểm híp mắt. Lần trước nam nhân này thế mà lại hôn tóc hắn, làm cho hắn cả người không thoải mái hết một tháng. . . Tư Đồ Hoàng Vũ hiện tại chỉ muốn trước tiên đem cái miệng đáng ghét kia cắt bỏ đi.
“Giải dược, ha ha, giải, dược…” Cửu Linh nhìn thoáng qua Lãnh Diệu Liên, kết quả lại được ánh mắt “vứt bỏ” vô tình.
Vì thế chỉ có thực bi thảm cúi đầu, rõ ràng là vì thiếu chủ mới hạ cổ, vì sao hiện tại lại bị thiếu chủ bán đứng chứ?
“Giải dược kỳ thật rất đơn giản, nàng chỉ cần hoàn thành xong mệnh lệnh của ta, cổ độc tự nhiên sẽ được giải trừ.” Cửu Linh ‘thật chân thành’ mà nói.
“Nghe nói, còn có một biện pháp có vẻ ngu ngốc, đó là rút hết máu của người hạ cổ, cho người trúng cổ uống xong, cũng có thể giải” Tư Đồ Hoàng Vũ tuy không cho là đúng nhưng sợi dây trong tay liền được lôi ra, “Vậy phiền ngươi hiến thân một chút ”
“Chờ, chờ một chútt!!” Cửu Linh cuống quít kêu ngừng tay, cái phương pháp ngu ngốc kia cũng không phải rút hết máu, rõ ràng chỉ cần khoảng chừng một cái chén là đủ rồi!
“Ta đưa! Ta đưa còn không được sao?” Hắn ngượng ngùng nói, mạng nhỏ ở ở trong tay người khác, vẫn là kẻ thức thời trang tuấn kiệt, huống hồ thiếu chủ cũng không có phản đối, vậy thì thuận theo nhân tình, nói không chừng thế nào một ngày còn có thể đổi lấy mĩ nam lấy thân báo đáp.. .
Hắn theo trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ, thân thiết phóng tới trong tay Tư Đồ Hoàng Vũ, vốn định thừa cơ kiểm tra nước da trơn bóng kia, lại bị né tránh mà không để lại dấu vết, thuận tiện còn được đổi lấy một ánh mắt giết người.
“Chỉ cần để cho cô nương kia ăn vào, liền có thể giải được.” Cửu Linh cười gượng hai tiếng, giống như vừa rồi hành vi kia cũng không là hắn bình thường vẫn làm.
Tư Đồ Hoàng Vũ dừng một chút, chỉ dùng khóe mắt lạnh lùng liếc nhìn hắn.
Chỉ liếc mắt một cái, liền làm cho Cửu Linh ngậm miệng. Tuy rằng hắn là muốn “Câu nhân” đến mức ánh mắt kích động không thôi, nhưng mà như vậy cũng sẽ làm cho chính mình trực tiếp bị mất mạng.
. . . Thôi, vẫn là chỉ cần ở trong lòng ngẫm lại cũng được.
“Ta đi rồi.”
Tư Đồ Hoàng Vũ đối với Lãnh Diệu Liên nói.
Có lẽ, nếu bọn họ trong lúc đó, không phải bị ngăn cách bởi nhiều ân oán như vậy, bọn họ thật sự có thể làm bằng hữu.
Chính là những thứ ràng buộc rất nhiều, bọn họ đều có lý do đấu tranh cho từng người.
Có thể có cơ hội ở chung tốt đẹp như vậy, có lẽ chỉ có hiện tại.
Lần sau tái kiến, có thể sẽ là địch nhân.
Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên xoay người, ở trong ánh mắt quyến luyến cùng háo sắc nhìn chăm chú của Cửu Linh, hắn giống một mị ảnh màu trắng, biến mất ở trong không khí
Lãnh Diệu Liên nhìn bóng dáng kia biến mất, cũng đi thong thả bước chân hướng ra phía ngoài mà đi.
“Thiếu chủ, vì sao lại đem giải dược cho hắn? Hạ Cẩm Thần còn chưa chết, toàn bộ cừu gia, trừ bỏ thương vân, cũng chỉ thừa một mình hắn” Cửu Linh phải sạch sẽ tro bụi trên người, thu hồi lại biểu hiện đau khổ vừa rồi, lại biến trở về một nam nhân suất khí.
“Còn có a, ngươi vì cái gì sao lại muốn đem quyển sách kia cho hắn? Rõ ràng chính là phụ thân ngươi ngàn lần dặn dò không thể tùy tiện đưa cái đó cho người ta sao? Giấu ở nơi này, cũng đều chỉ là vì che dấu tai mắt không phải sao?”
“Hơn nữa, ngươi … A a, thiếu chủ, ngươi đừng đi a . . . ta tò mò lắm a, ngươi nói cho ta biết đi không thể…”
hoa lệ lệ giọt phân cách tuyến
“Vô Ảnh, đem quyển sách này mang đến cho Vương phi.” Tư Đồ Hoàng Vũ xuyên qua rừng rậm, hướng về phía Bích Dao mà đi.
“Nhưng mà điện hạ, Vô Ảnh không thể rời khỏi ngài nửa bước, bên cạnh ngài đã không còn ảnh vệ khác.” Toàn bộ ảnh vệ có được đều dùng để đi bảo hộ Vương phi, nếu chính mình lại rời đi, vậy thì điện hạ chỉ còn lại một mình.
“Vô Ảnh, đây là mệnh lệnh.” Tư Đồ Hoàng Vũ đem cuốn sách được bọc trong miếng vải bố quăng vào trong lòng hắn,“Ta có chút chuyện, nhanh chóng xử lý xong sẽ trở về.”
“. . . Dạ.” Vô Ảnh lo lắng nhìn điện hạ hắn liếc mắt một cái, sau đó lập tức hướng Lưu Ly sơn mà bay tới. Hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất đem thứ này đến trong tay Vương phi, rồi lại trở lại bên người điện hạ bảo hộ hắn!!