Takemichi sau khi trở về lớp vẫn không nói một lời nào, cậu vừa mở cửa bước vào đã bị hàng chục cặp mắt dồn về phía mình, cậu mặc kệ họ mà đi tới bên bàn nằm gục đầu xuống, đám Akkun nhìn ra vẻ bất thường của cậu mà đi tới hỏi thăm nhưng cậu chẳng đáp lời họ lấy một câu nào, cả đám nhìn nhau rồi cũng quay trở về chỗ ngồi để cậu có thể bình tĩnh hơn. Kousho sau khi nói chuyện với Kenji cũng quay trở lại lớp, y vừa bước vào đã lôi kéo sự chú ý của những bạn nữ từ cậu chuyển sang y, Kousho lắc đầu ngao ngán rồi tiến đến chỗ cậu, y kéo cái ghế của mình ra mà ngồi đối diện chọc chọc vào đầu cậu
“Mày ổn không vậy?”
Không một hồi âm nào từ cậu, Kousho tặc lưỡi một cái rồi ngồi ngay lại mà đối phó với những bạn nữ kia, không lâu sau đó ông thầy chủ nhiệm cùng con nhỏ Azami cũng quay lại lớp, ông ta cẩn thận dịu dàng mà đỡ cô ta trở lại chỗ ngồi còn thuận mắt mà liếc nhìn chàng trai đang gục đầu trên bàn kia, Kousho để ý thấy thái độ của ông ta liền ho gằn một tiếng, thật sự không hiểu ai mới là thầy ai là trò luôn ấy, ông ta từ nãy đã bị Kousho dọa sợ mà không dám hó hé lời nào, bây giờ thấy y ho gằn với mình cũng bất giác trở nên sợ hãi mà đi về bàn của mình. Những bạn nữ kia thấy Azami cả người tàn tạ mà không khỏi thích thú, những nam sinh thì lại vô cùng xót xa cho ả, ả ta cũng giả vờ mà quay sang cười bảo mình không sao với họ, đám Akkun nhìn hành động ấy liền cảm thấy có chút giả tạo còn Kousho thì ngồi gác chân này lên chân kia mà nói kháy ả ta
“Tưởng đâu được cha mẹ đưa lên xe sang mà bưng về nhà chăm sóc rồi chứ”
Azami nghe y nói vậy nụ cười trên môi ả liền vụt tắt, ả không dám nhìn sang y mà ngồi siết chặt tay mình. Từ lúc y xuất hiện mà bảo vệ cậu thì ả đã không khỏi khó chịu, nhìn chung thì Kousho cũng có thể gọi là hình mẫu lý tưởng của ả nhưng tên này lại không thuộc về ả, không bảo vệ ả mà lại bảo vệ cho cậu, Azami cay nghiến mà nghĩ thầm, bằng mọi giá ả sẽ cướp lấy Kousho từ cậu và bắt cậu chịu thêm nhiều đau khổ
Vụ việc vừa rồi cũng đã làm cho lớp trống tiết tận p, còn vài phút cuối ông thầy chủ nhiệm cố gắng hết mức mà giảng bài cho cả lớp, lâu lâu ông ta còn liếc xéo cậu nhưng mỗi lần làm vậy ông ta đều bị Kousho liếc lại. Tiếng chuông vang lên, Takemichi vẫn nằm gục đầu không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh, đám Akkun muốn giúp cho cậu cảm thấy tốt hơn nhưng họ lại chẳng biết phải làm sao, đột nhiên từ ngoài cửa có một cô gái chạy tới, là Hinata, khi nãy cô nghe trên loa trường gọi tên cậu xuống phòng giáo viên cô đã có một linh cảm không lành thế nên ngay khi vừa ra chơi cô đã chạy tới tìm cậu. Hinata đứng ở cửa mà liên tục thở dốc nhìn chàng trai nhỏ bé đang úp mặt lên bàn, Kousho để ý thấy sự xuất hiện của cô, ngay khi cô định bước vào thì y đã đi đến mà kéo cô ra trở bên ngoài lại làm cho những bạn nữ sinh trong lớp ghen tỵ vô cùng. Hinata bị kéo đi cũng không khỏi bất ngờ, cô còn tưởng y muốn làm gì mình liền đánh mạnh vào tay y nhưng y vẫn không thả cô ra mà trầm giọng nói
“ Tôi không có làm gì cô đâu, tôi chỉ muốn nói chuyện một tí về Takemichi thôi”
Hinata nghe Kousho muốn nói chuyện về cậu cũng bất giác ngưng lại hành động của mình mà thuận theo y bước đi, cả hai dừng chân ở một cầu thang vắng bóng người, Kousho thả tay cô ra rồi quay sang từ tốn nói
“Tôi biết hết chuyện của Takemichi và cô rồi, từ việc cậu ta bị đối xử tồi tệ đến việc các người quay về đây”
Hinata to mắt mà nghe từng lời Kousho nói, cô thoáng trở nên kinh ngạc nhưng rồi lại thôi, Kousho nhìn phản ứng của Hinata không như y mong đợi là phải hoảng cả lên vì y biết mọi chuyện liền cảm thấy có chút thích thú, y đứng dựa vào lan can cầu thang rồi bắt đầu kể lại mọi chuyện khi nãy cho cô nghe, Hinata nắm bắt thông tin qua lời kể của Kousho mà không khỏi tức giận, cô đấm vào bức tường một cái khiến Kousho có chút sợ hãi mà nuốt nước bọt, y sẽ không dám đụng tới cô gái này đâu. Kousho ho gằn một tiếng rồi quay sang nói tiếp
“Ta vẫn chưa quen biết nhau quá lâu nhưng tôi thấy cậu ta khá là vui vẻ với cô nên tôi nghĩ hai người khá thân nhau, nếu thật vậy thì tôi nói luôn, tôi ở đây là để giúp cho cậu ta, nếu như cô cũng có ý định giống tôi thì mong là sau này cả hai có thể hợp tác với nhau”
Kousho vừa nói vừa chìa tay ra với cô, Hinata thấy vậy cô liền đứng suy nghĩ ít lâu rồi cũng vui vẻ bắt tay với Kousho, lúc này Kousho lại nở một nụ cười với cô rồi nói lời tạm biệt mà quay người bước đi, tiếng chuông vào học cũng đã vang lên, Hinata cũng nhanh chóng trở lại lớp học của mình. Kousho vừa trở về vẫn thấy cậu không thay đổi gì mà nằm dài trên bàn, bên cạnh Yamagishi và Takuya vẫn đang quỳ nói gì đó với cậu nhưng dường như cậu chẳng hề trả lời họ, Kousho đi tới trước mặt bọn họ, cả đám thấy vậy cũng đứng dậy mà nhường chỗ lại cho y, Kousho lấy lon nước ngọt mát lạnh mà áp vào bên tai cậu, cảm nhận được cái cảm giác lành lạnh, Takemichi lúc này mới ngẩng đầu lên mà nhìn Kousho bằng đôi mắt vô hồn kia, y thở dài rồi đưa lon nước ấy cho cậu, Takemichi thấy vậy cũng đưa tay nhận lấy mà khẽ nói lời cảm ơn, Kousho và nhóm Akkun thấy cậu cuối cùng cũng chịu lên tiếng cũng cảm thấy bớt lo lắng hơn, Azami thấy y đưa lon nước cho cậu liền giả vờ mà quay xuống nói
“Sao cậu lại mua cho Takemichi mà không mua cho tớ? Tớ bị cậu ấy kêu người đánh mà cậu còn quan tâm lo lắng cho cậu ấy sao?”bg-ssp-{height:px}
Kousho thật sự không thể nuốt trôi lời nói của cô ta, y lấy tay ngoáy ngoáy tai mình rồi gằn giọng mà quát ả
“Đã bảo là đếch hiểu tiếng chó rồi mà cứ sủa gì hoài vậy hả?!”
Azami bị thái độ gay gắt ấy của Kousho dọa sợ mà không dám hó hé lời nào nữa, những người bạn trong lớp còn đang dòm ngó về phía cậu sau khi nghe ả nói cậu kêu người đánh ả cũng bị cái khí thế ấy của Kousho làm cho sợ hãi mà không dám nhìn nữa, Takemichi tất nhiên biết được bọn họ nãy giờ nhìn cậu nhưng cậu cũng chẳng nói gì mà ngồi đấy siết chặt lon nước, xung quanh lớp bắt đầu xì xầm về cậu, Makoto nghe vậy liền không khỏi khó chịu mà đập bàn quát bọn họ im lặng, những nam học sinh còn đang định bật lại cậu ta thì đã bị Kousho làm cho cụp đuôi. Một lúc sau giáo viên cũng bước vào mà bắt đầu tiết học, đây đã là tiết cuối rồi, hết tiết nay thôi cậu có thể ra khỏi nơi đây rồi
Thế nhưng tiết học này có vẻ trôi qua chậm hơn mọi khi, phải đợi mãi thì tiếng chuông tan học mới vang lên, vừa nghe tiếng chuông cậu đã tức tốc cầm lấy cặp mà chạy vọt ra ngoài mặc cho giáo viên vẫn còn đang dặn dò gì đó với lớp, bọn Akkun muốn đuổi theo cậu nhưng Kousho từ trên lại nói xuống ngăn cản họ
“Đừng đuổi theo, để cậu ta một mình đi như vậy sẽ tốt hơn”
Đám Akkun nghe lời nói của Kousho cũng hợp lý nên liền từ bỏ ý định ấy. Cả lớp đứng nghiêm chào giáo viên rồi lần lượt ra về, Kousho cũng đứng dậy xách cái thây mình về, riêng ả Azami thì lại ở lại đến cuối cùng. Khi thấy mọi người đã về hết ả mới bắt đầu lấy ra một miếng khăn giấy lau “vết máu” rồi mới ra về nhưng ả vừa bước ra tới cửa đã bị một người giơ chân lên chặn lại. Kousho đứng dựa cửa mà quay đầu nhìn ả khiến ả có hơi bất ngờ mà lên tiếng
“C-cậu đợi tớ sao?”
Kousho không trả lời câu hỏi ấy mà đứng đối diện ả nghiêng đầu ánh mắt lạnh tanh nhìn ả, Azami cũng vì thế mà bất giác lùi về sau một bước, Kousho liếc nhìn ả một lượt rồi nói một câu khiến ả đơ người sau đấy cũng bỏ ra về
“Lần sau nếu có dùng siro thì nhớ kiếm loại nào bớt hăng mùi một tí, khi nãy mùi dâu có hơi nồng đấy”
________________________
Hmmm, để tui nói mn nghe, cái này mới là giông thôi chứ chưa có phải là bão đâu, cái biến chính đầu tiên chưa có diễn ra đâu, và hết cái biến đầu này rồi thì thêm một cái biến nữa mới ngược công nhaaa