Từ nhà Ninh Lạc đến khu chung cư Số đỏ mất hơn phút.
Khu nhà giàu và khu thường dân cách nhau khá xa.
Trên đường đi, Ninh Lạc thờ ơ nhìn ra cửa xe.
Tài xế Hùng vờ không cảm giác với khí lạnh đang bủa vây này.
Khi đến khu chung cư, chú Hùng thật sự muốn thở phào:
"Cậu chủ, tới rồi ạ!"
Ninh Lạc bước ra, bây giờ là : phút, hầu hết người trong khu chung cư đều đã vào nhà, Ninh Lạc ung dung như cậu đang đi vào lãnh thổ của mình vậy.
Ninh Lạc lúc này mặc chiếc áo thun tay dài, cổ rộng, chiếc quần jeans làm từ vải mềm tới cổ chân, đôi dép quai ngang.
Tuy đơn giản nhưng lại đẹp đến loá mắt.
Ting ting ting ting ting ting ting ting ting
Tiếng chuông nối tiếp nhau, Tử Đằng đang chuẩn bị đi tắm phải nhanh ra mở cửa, cậu sợ cái chuông bị nhấn lủng mất, trước đó phải xem là ai cái đã, gấp như vậy có khi nào là Hạ Đông Quân cho người đến trả thù không?
Gương mặt xinh đẹp cùng chiếc áo cổ rộng làm lộ cả xương quai xanh tinh tế đập vào mắt cậu.
Ninh Lạc???
Thụ chính đến nhà cậu chi vậy? Không cho vào! Chỉ cần nhớ đến lần trước mở cửa cho Ninh Lạc cũng đủ khiến cậu ám ảnh.
Tử Đằng nhấc bộ đàm, dự định đuổi khéo người đi:
"Giờ này cậu-"
"Mở cửa"
Gương mặt đẹp kinh diễm kia đang cực kỳ nghiêm túc.
Tử Đằng dự cảm có điềm xấu! Và dự cảm thì lúc nào cũng đúng.
Thấy người kia vẫn chưa mở cửa, Ninh Lạc phẫn nộ:
Rầm rầm
"Nhanh"
Cánh cửa bị Ninh Lạc đập vài phát, tuy không tổn hại gì nhưng nhìn qua cũng đủ hiểu cậu tức giận như thế nào.
Vài người ăn tối về đi ngang qua bị doạ cho giật cả mình!
Tử Đằng thầm hoang mang trong lòng, lo người ngoài sẽ đón đại đón mò nên hết cách, mở cửa cho Ninh Lạc.
Vèoo
Tử Đằng ngớ người.
Cạchh
Ninh Lạc nhào đến ôm chầm lấy cậu, còn không quên luồng tay ra sau đóng cửa.
Tử Đằng bất ngờ đến quên cả kéo người kia ra.
Ninh Lạc vùi mặt vào vai Tử Đằng, hương thơm dầu xả vải an nhẹ vươn trên mũi.
Nó sẽ rất tuyệt vời nếu không có mùi tinh tức tố kinh tởm đang dính đầy trên người cậu, Ninh Lạc nhìn chăm chú bàn tay trái của Tử Đằng.
Chộpp
Ninh Lạc dùng một tay ôm eo Tử Đằng, tay còn lại nắm chặt cổ tay trái của cậu, ánh mắt trở nên tối sầm:
"Tay của cậu có phải bị omega khác chạm vào?"
Không giật mình là nói dối.
Tử Đằng cậu thấy hơi sợ thụ chính rồi nha! Vô thức mà giải thích:
"Cậu omega đó chỉ kéo tay tôi một chút"
Tử Đằng cậu không biết, trong căn hộ của cậu hiện tại lúc này chỉ toàn là hương hoa thụy dương, Ninh Lạc điên cuồng muốn che lấp cái tinh tức tố kinh tởm đang bám vào cơ thể người thương.
"Cậu cho nó nắm?"
"...!không"
Haa.
Ninh Lạc cười như không cười:
"Nếu cậu là của tôi thì đã không bị mấy con ruồi bu vào rồi"
Tử Đằng có phần lạnh sống lưng.
Ninh Lạc nhìn chằm chằm vào bàn tay của Tử Đằng, sau đó đan tay mình vào tay của cậu, tay Ninh Lạc nhỏ hơn tay Tử Đằng một chút nên trông như người kia đang nắm trọn lấy tay cậu vậy, Ninh Lạc thỏa mãn cười híp mắt.
Tử Đằng thấy Ninh Lạc lạ quá, vội rút tay lại nhưng đã bị đối phương siết chặt.
Ninh Lạc ngửa mặt uất ức:
"Kẻ khác nắm tay cậu được còn tôi thì không?"
Tử Đằng ngoảnh mặt sang chỗ khác, cậu cứ có cảm giác như bị bắt gian vậy:
"Cậu có thấy cái tư thế này kỳ quặc?"
Tâm trí Tử Đằng bảo không ổn nhưng cơ thể lại có phần thích.
Ninh Lạc như nguồn lửa ấm áp có phần thân thuộc vậy, rất thoải mái.
Suy cho cùng lý trí luôn là phe chiến thắng.
Tử Đằng đẩy Ninh Lạc ra, nhưng Ninh Lạc như keo dính bám chặt vào người Tử Đằng, hai tay khư khư ôm eo cậu.
Tử Đằng hết cách, thở dài:
"Này, Ninh Lạc, cậu có biết bản thân là omega còn tôi là alpha không?"
Ninh Lạc áp mặt vào vai của Tử Đằng, chậm rãi tận hưởng:
"Tôi ôm người tôi thích thì có gì sai?"
"Đó chỉ là lòng hiếu kì thôi"
Hiếu kỳ trước người không phát điên bởi tinh tức tố của mình.