Âm Duyên Kết

thi thể biến mất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương – Thi thể biến mất

Trời âm u, giờ Ngọ đã qua, mây đen phủ kín. Chốc lát sau đã mưa. Mưa miền Nam lúc bắt đầu chỉ là mưa bụi, nhưng rất nhanh đã nặng hạt. Ngoại trừ các hộ vệ của Kỷ phủ đứng canh gác ngoài cổng, ngoài đường hầu như là không có ai qua lại. Và tuy là ban ngày nhưng vì mưa nên tối, như buổi chiều.

Tại linh đường, những ngọn nến lay lắt trước gió, đại nha hoàn túc trực ở đó thấy vậy nên đóng cửa sổ lại. Thời tiết thế này, hẳn là không ai tới. Đại nha hoàn nghĩ.

"Ài!" Đại nha hoàn đóng cửa xong quay lại thì nghe được tiếng thở dài cách đó không xa.

"Gì vậy?" Đại nha hoàn hỏi tiểu nha hoàn bên cạnh đang túc trực với mình.

"Nến tắt rồi." Tiểu nha hoàn hơn mười tuổi đáp. Và đồ tang cũng không thể che đậy được sức sống của tuổi trẻ của nàng. Nàng cau mũi, chỉ vào cây nến trắng trên dàn tế và nói, "Gió lớn quá mà." Rồi nàng cúi người châm nến lại.

Đại nha hoàn đi đóng cửa mới bước được vài bước thì cửa sổ sau lưng lại bị mở ra. Nàng dừng bước và cau mày rồi quay lại đóng cửa.

"Thời tiết quỷ quái này!" Đại nha hoàn bực mình nói.

Nhưng không biết sao cửa chưa đóng được bao lâu lại mở ra tiếp. Lúc này cũng không biết có phải tại gió hay không mà nó bung ra rất mạnh rồi sầm vào tường gây ra tiếng động lớn làm hai nha hoàn giật mình.

"Cái cửa này làm sao vậy ta..." Đại nha hoàn lầu bầu, song cũng bước đến xem xét, và thấy không có gì khác thường thì hơi bực mình. Nàng nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài mưa vẫn lớn, mịt mù trời đất, không thấy được ai ngay lúc này. Và bây giờ đại nha hoàn mới phát hiện hộ vệ thường canh giữ ở đây sao lại không thấy bóng ai. Đang trầm tư, tự nhiên như có ai vỗ vai, đại nha hoàn buột miệng thét lên cùng với cái mặt trắng bệch. Đại nha hoàn quay phắt đầu lại, mới thấy một con mèo không biết khi nào thì xông tới.

"Con... con mèo này, ở đâu ra vậy?" Đại nha hoàn vừa bưng ngực vừa run run nói. Rồi nàng nhìn lại phía cửa sổ, thấy cửa sổ lại mở...

Meo meo...

Đại nha hoàn quay lại nhìn con mèo. Con mèo này màu đen với đôi mắt kì lạ là, bên trái màu xanh bên phải màu lục. Nó đứng trước quan tài và ngẩng đầu nhìn nàng. Trong lòng nàng đột nhiên lộp bộp, rồi nàng bắt đầu nổi da gà.

Meo meo... Con mèo không biết sự bất an của người khác, nó nhẹ nhàng nhảy, và nó sẽ nhảy thẳng đến dàn tế.

Ở dàn tế, tiểu nha hoàn ở đó cũng không ngờ được, nàng vô thức lui lại... đến khi kịp phản ứng thì chỉ phải đứng nhìn con mèo nhảy lên dàn tế, và ngọn nến trắng mới vừa đốt bị đụng ngã lăn ra.

"Này này!" Trong tình huống khẩn cấp, vẫn là đại nha hoàn phản ứng trước; nàng chạy nhanh đến dàn tế dựng cây nến lên.

"Con mèo đen đó ở đâu ra vậy? Mắt của nó..." Tiểu nha hoàn đứng cạnh dàn tế kinh hồn bát đảm, vừa nhìn con mèo đen vừa nói. "Điềm xấu, đó là điềm rất xấu..."

"Nói gở cái gì!? Chỉ là một con mèo mà thôi. Đuổi nó ra mau là được. Để người khác nhìn thấy chúng ta sẽ bị trách phạt."

Đại nha hoàn lấy lại can đảm, xoay người và sẽ bắt con mèo ấy... song còn chưa đụng được lông con mèo, con mèo chỉ lạnh lùng liếc nàng và nhảy một cái, hướng tới quan tài.

"Này!" Đại nha hoàn cả kinh.

Bất quá con mèo đã vững vàng đứng cạnh quan tài, rồi nó nhẹ nhàng bước vài bước, cúi đầu nhìn thi thể lặng im nằm trong quan tài.

"Đừng mè nheo nữa, mau tới hỗ trợ nào!" Đại nha hoàn quay đầu lại bảo đang sợ hãi.

Tiểu nha hoàn nghe vậy phục hồi tinh thần lại, thấy con mèo đứng trên quan tài cũng bất chấp sự sợ hãi của mình, nàng cũng đến giúp đại nha hoàn bắt mèo.

Con mèo đen vẫy đuôi, nó hồn nhiên không đem hai người để vào mắt. Nó đi dọc theo quan tài đi tới, và nhìn thi thể được phủ hoa trong quan tài. Rồi khi hai con người thừa lúc nhào tới từ phía sau, nó nhảy qua bên kia quan tài.

"Châu tỷ tỷ, con mèo này hơi tà môn ấy?" Công cuộc bắt mèo thất bại, tiểu nha hoàn quay đầu oán giận và sự bất an cũng song song đi theo. "Ta nghe nói giống mèo đen có thể thông linh, nếu có nó xuất hiện gần thi thể là không phải chuyện tốt. Hơn nữa... chúng ta không được để cho mèo đen nhảy qua, nếu không..."

"Im đi nào. Đừng tự dọa mình như vậy." Đại nha hoàn ngắt lời. "Ngũ tiểu thư sẽ được đưa tang ngay thôi, nhiều ngày nay có gì xảy ra đâu, chỉ một con mèo mà đã dọa ngươi tới vậy?"

Tiểu nha hoàn nghe vậy thì cúi đầu liếc mắt qua nhìn thi thể trong quan tài. Bởi vì giữ gìn tốt, khuôn mặt của Kỷ Tây Vũ vẫn sống động, vẫn đẹp. Và càng nhìn càng có cảm giác nàng sẽ mở mắt ra nhìn. Tiểu nha hoàn bị giật mình vì suy nghĩ ấy, nàng thu hồi tầm mắt và ngập ngừng nói:

"Ta chỉ là lo lắng thôi. Nhiều ngày nay trong phủ cũng có tin đồn Ngũ tiểu thư chết không minh bạch, mà như vậy thì lại..."

Bỗng trong phòng vang lên tiếng vỡ làm hai người cả kinh. Cửa lại bị gió thổi mở tung ra. Hai người quay đầu lại nhìn theo tiếng động đã phát ra. Bình hoa đặt trong linh đường gần cửa sổ đã vỡ nát; hoa nằm lung tung dưới dất; và nước bắn tung tóe.

"Phù, làm ta sợ muốn chết..." Tiểu nha hoàn sắc mặt trắng bệch nhìn bình hoa vô duyên vô cớ lật ngã vỡ nát, lại nhìn cửa phòng rộng mở, "C-con mèo... con mèo ấy, chúng ta tìm hộ... vệ tới bắt được không?"

Đại nha hoàn trầm mặc một lúc rồi gật đầu, "Vừa rồi ta đã kiểm tra, không có hộ vệ nào đang ở đây cả. Có thể bọn họ có việc nên tạm thời rời đi. Giờ, ta sẽ đi tìm bọn họ, ngươi ở đây canh chừng."

"Ta??" Tiểu nha hoàn nóng nảy nói, song thấy mình đã quá thất thố, vội hạ giọng, "... Một, một mình ra sao?"

Đại nha hoàn gật đầu, "Ở đây chỉ có ta và ngươi, đương nhiên phải có một người ở lại. Ta sẽ trở về nhanh, ngươi kiên nhẫn một chút là được. Ban ngày ban mặt thế này sẽ không sao đâu."

Không đợi tiểu nha hoàn phản đối, đại nha hoàn đã đi ra ngoài.

Tiểu nha hoàn còn muốn nói thêm nhưng cũng chỉ ngập ngừng rồi không nói gì nữa. Bối phận nàng thấp, nàng không thể bảo Châu Nhi tỷ tỷ ở lại đây coi chừng và chờ đợi được. Nghĩ vậy, tiểu nha hoàn cũng biết mình nên nhận mệnh; nàng lui lại, cách xa con mèo đen ra.

Meo meo... Linh đường vắng vẻ, tiếng mèo kêu trong làn mưa gợi lên sự thê lương. Tiểu nha hoàn rụt cổ lại, khom người với quan tài mà khấn vái: "Tiểu thư chớ trách, tiểu thư chớ trách." Xong nàng xoay người lại dọn dẹp bình hoa, vừa làm vừa dòm chừng con mèo.

Dọn dẹp xong, tiểu nha hoàn đứng dậy, mà còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì lại nghe cửa phòng phát ra tiếng vang lớn – nó lại đập vào tường. Con mèo đen cũng bị kinh hách mà nhảy dựng lên, rồi chạy thẳng ra ngoài.

Tiểu nha hoàn mặt mày trắng bạch, nàng nhìn ra ngoài, thấy mưa cũng không lớn và gió tuy lạnh nhưng cũng vậy, không có lớn. Tiểu nha hoàn sợ hãi, suy nghĩ một lúc vẫn là quyết định đi tới cài then cửa, Châu Nhi trở về thì mở ra, nếu không con mèo lại quay lại thì nguy to. Xong, nàng thở phào, quay đầu lại nhìn quan tài. Song nàng như bị sét đánh. Tiểu nha hoàn mở to hai mắt, sững sờ tại chỗ, không thể tin vào mắt mình.

Thi thể đã biến mất!

Cốc cốc cốc... Bỗng có tiếng gõ cửa, hai chân tiểu nha hoàn mềm nhũn, gần như muốn té xuống. Song không đợi nàng mở miệng, ngoài cửa đã truyền đến giọng Châu Nhi.

"Khóa cửa làm gì vậy?"

Tiểu nha hoàn như tìm được người cứu mạng, run rẩy tháo then cửa.

Ngoài cửa, Châu Nhi sẽ mở miệng mà thấy tiểu nha hoàn mặt mày trắng bệch và run cầm cập, lời sẽ nói nhất thời nghẹn lại. Nàng nheo mắt, dự cảm bất hảo ập đến.

"Chuyện gì vậy? Sắc mặt ngươi rất tệ." Châu Nhi kéo tay tiểu nha hoàn hỏi.

"Ngũ... Ngũ tiểu thư..." Tiểu nha hoàn lắp bắp, chỉ vào quan tài.

"Ngũ tiểu thư làm sao?"

Sắc mặt Châu nhi biến đổi, không đợi tiểu nha hoàn trả lời đã đi vào, bước nhanh đến quan tài.

Khi Châu Nhi nhìn thấy cảnh tượng quan tài trống rỗng, cước bộ của nàng khựng lại, nàng cũng không dám tin mà nhìn chằm chằm vào quan tài cho đến khi tiểu nha hoàn khóc nức nở nói "Thi thể Ngũ tiểu thư... mất rồi..."

Một khắc sau.

Trong thư phòng, Kỷ Thế Nam cau mày nhìn hai nha hoàn quỳ dưới đất. Kỷ quản gia - Kỷ Bá trầm mặc đứng bên cạnh.

"... Lão gia, việc này e là có người giở trò. Hai ngày nữa tiểu thư hạ táng rồi mà bây thi thể của người lại không thấy, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Kỷ Bá hỏi.

"Ngươi đi phái người giữ nghiêm các cửa Kỷ phủ, một con ruồi cũng không được lọt. Và cho người lùng sục toàn phủ cho ta. Trong khoảng thời gian ngắn thi thể chưa ra khỏi đây được." Kỷ Thế Nam nhìn hai nha hoàn đang run rẩy, trầm giọng nói.

"... Nhớ cho kỹ, việc này không được lộ ra. Linh đường, ngươi phái người phong tỏa, trừ ta ra bất kì ai cũng không được bước vào."

Kỷ Bá đi theo Kỷ Thế Nam đã lâu, ông cũng không kinh ngạc gì với quyết định này. Kỷ phủ bây giờ có rất nhiều khách đến bái tế, chuyện của tiểu thư vốn đã không bình thường rồi mà cộng thêm việc này nếu truyền ra ngoài... Kỷ phủ sẽ trở thành tiêu điểm bị bàn tán.

"Chuyện lục soát..." Kỷ Bá hỏi.

Kỷ Thế Nam nhíu mày, "Nói đạo tặc xông vào Kỷ phủ trộm mất đồ gì đó."

"Vâng."

Kỷ bá biết chuyện khẩn cấp, ông cũng không trì hoãn mà lĩnh mệnh đi ra ngoài. Khi đóng cửa lại, Kỷ Bá lo lắng nghĩ: Thi thể tiểu thư vô cớ biến mất rõ ràng là có người chủ mưu. Bọn chúng sẽ để bọn họ ém nhẹm sự tình sao? Mục đích thực sự của chúng, là gì?

Hai nha hoàn biết sự tình nghiêm trọng, lỗi bọn họ thất trách gây ra đại họa, không dám đứng dậy. Mồ hôi lạnh ướt đẫm người và cúi đầu thật sâu. Hai hộ vệ được nhờ đến bắt mèo cũng quỳ ở đó, thầm nghĩ mình cũng sẽ bị phạt.

Trong phòng, nhất thời lâm vào yên tĩnh của áp lực.

"Bốn người các ngươi, " sau một lúc lâu, Kỷ Thế Nam mới từ từ nói làm đầu của bốn người cúi thấp hơn nữa, "tiếp tục canh giữ linh đường cho ta, một bước cũng không được rời khỏi. Nếu việc này bại lộ, dù chỉ là phong thanh..." Kỷ Thế Nam chỉ lạnh lùng nhìn bốn người chứ không có nói tiếp. Mà bốn người đó nào dám phản kháng? Bọn họ chỉ liên tục gật đầu. Thấy thế, Kỷ Thế Nam mới dời mắt đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio