Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

chương 149: 149: tìm được đường sống trong chỗ chết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Lúc trước chính là vì em không trực tiếp diệt trừ gã, hiện giờ lại thả gã, không chừng, sau này gã còn có thể đâm sau lưng chúng ta!"

Lãnh Thiên Ngạo cầm Cửu Hoàn Đại Đao lên đi về phía Lãnh Triết Lăng.

Tôi vội vàng nhào tới ôm lấy anh ta, "Thiên Ngạo, anh đừng làm tổn thương anh ta, em cam đoan sẽ tiễn anh ta đi, em đưa anh ta đi đầu thai!"

Nghe vậy, Lãnh Thiên Ngạo ngẩn người ra, còn muốn nói cái gì thì bị tôi ôm chặt lấy, anh ta không có biện pháp nào nên đành phải thỏa hiệp với tôi, "Có thể đưa gã đi đầu thai.

Nhưng anh sẽ cùng em đưa gã đi đầu thai."

"Được, pháp khí đều ở căn cứ, chúng ta cùng nhau trở về rồi đưa anh ta đi đầu thai, nhưng Thiên Ngạo, anh đi xuống trước, chờ em có được không? Em còn vài lời muốn nói riêng với anh ta, để cho anh ta được an tâm lên đường."

Tầm mắt lạnh như băng của Thiên Ngạo đảo lên người Lãnh Triết Lăng, sau đó rơi xuống trên mặt tôi, thấy ánh mắt của tôi không hề nhượng bộ chút nào, một lúc lâu mới nói, "Mộng Mộng, đây là có hội cuối cùng cho gã."

Nói xong không đợi tôi trả lời, anh ta trực tiếp nhảy xuống từ tầng cao nhất của khách sạn.

Tôi quay đầu nhìn Lãnh Triết Lăng, qua thời gian vừa rồi.

Tay phải của anh ta đã hoàn toàn khôi phục lại như cũ, chỉ là chân tướng vừa rồi có chút đả thương người, làm anh ta vẫn còn đắm chìm trong đau khổ.

"Triết Lăng, anh nghe tôi, mau trở về âm giới và đầu thai đi, anh bây giờ chính là linh hồn bỏ trốn khỏi âm phủ, nếu bị bắt về hậu quả đó anh không tưởng tượng được đâu." Tôi đi tới trước mặt Triết Lăng ngồi xổm xuống.

"Mộng Mộng, em nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì? Tại sao cha tôi lại trở thành tội phạm giết người?"

"Chuyện này nếu mà nói thì rất dài dòng, đều là ân oán của thế hệ trước, cha anh yêu thương anh là thật.

Chẳng qua ông ta không hề nhân từ như vậy đối với những người khác, mà lần này anh trở về Liễu Sương Sương rốt cuộc đã nói với anh những gì?”

"Cô ta nói em liên kết với ác quỷ kia đoạt lấy mạng tôi, còn cướp đi công ty của cha tôi.

Đưa ông ấy đến Nam Phi, là cô ta đã cứu cha tôi, ngay cả cha tôi cũng nói như vậy..."

"Tôi làm sao có thể hại anh hả?!!?"

Tôi không khống chế được biện minh cho mình, nhưng mà, "Chuyện anh sắp chết tôi có biết, bởi vì từ nhỏ tôi đã có thể nhìn thấy quỷ hồn, bên cạnh anh luôn xuất hiện một ít đồ vật không sạch sẽ, chỉ là, tôi không có năng lực cứu anh.”

Khó trách lúc Lãnh Triết Lăng gặp tôi hoàn toàn giống như là biến thành một người khác, thì ra anh ta nhận định là tôi giở trò sau lưng.

"Các người mỗi người đều chấp nhất là cho bản thân đúng, tôi thật sự không biết nên tin tưởng ai, nhưng Mộng Mộng em có thể không đưa tôi đi đầu thai hay không, tôi muốn trở lại chỗ Liễu Sương Sương và âm thầm điều tra, nếu sự việc thật sự giống như các người đã nói, tôi nhất định sẽ tự tay diệt trừ cô ta."

"Không được, Liễu Sương Sương quá nguy hiểm."

"Tôi không sợ, cô ta đối xử tốt với tôi, thật không giấu diếm, cô ta còn muốn gả cho tôi..." Nói đến đây, khóe miệng Lãnh Triết Lăng nhếch lên một nụ cười mỉa mai, anh ta nhất định là vạn phần không muốn.

Triết Lăng nói rất có đạo lý, hiện tại chúng tôi đích thật là thiếu người mai phục bên trong Hàng Thi, nhưng làm nội ứng gì đó, nếu bị phát hiện, đó chính là chết không toàn thây đó.

Tôi vẫn lắc đầu, "Anh vẫn nên an tâm trở về âm giới đi, ở chỗ này kéo dài quá lâu đối với anh là bất lợi.”

Nói xong tôi trực tiếp đỡ anh ta dậy, kéo anh ta về văn phòng tổng giám đốc, nhưng lúc tôi định nhảy lầu, anh ta giữ tôi lại, "Mộng Mộng, tôi biết em đang lo lắng cho tôi, nhưng tôi không sợ, từ giây phút quyết định đi theo anh ta ra ngoài, tôi đã sớm từ bỏ sống chết, đối với tôi mà nói, chân tướng mới là quan trọng nhất, tôi không muốn mình đi mà không rõ ràng, hay là nói, em đang sợ hãi sao? Sợ tôi tìm ra điều gì về em?”

"Ngay thẳng không sợ bóng nghiêng, anh đừng dùng kế khích tướng với tôi, anh trở về là nên trở về, nếu như anh không trở về, tôi liền mạnh mẽ ép anh đưa trở về!"

Tôi đã hứa Thiên Ngạo, tôi không thể nuốt lời, trực tiếp dùng tơ tằm trói anh ta lại, dẫn anh ta trở lại văn phòng tổng giám đốc.

Thiên Ngạo ngồi trên sô pha, giữa ngón tay kẹp xì gà, với năng lực của anh ta thì vừa rồi khẳng định nghe thấy tôi và Lãnh Triết Lăng nói chuyện.

"Đã nói tốt chưa? Vậy thì đi thôi.”

"Ừm."

Tôi gật gật đầu với Thiên Ngạo, anh ta trực tiếp đi ra ngoài xử lý đám cảnh sát kia trước.

Thiên Ngạo ra tay rất đơn giản, thủ thuật che mắt mà quỷ hồn dùng đơn giản như món ăn vặt vậy, tôi và Lãnh Triết Lăng thuận lợi tiến vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, trong thang máy này có camera, tôi giả vờ phủi phủi bệnh trên vai anh ta, nhỏ giọng ở bên tai anh ta cảnh cáo, "Đừng nói chuyện lung tung, bằng không tôi sẽ dùng những sợi tơ này cắt thân thể anh thành mấy đoạn!”

Lãnh Triết Lăng không nói gì, chỉ nhìn đèn thang máy sáng lên, chờ thang máy xuống lầu một cửa thang máy mở ra, tôi lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.

Thiên Ngạo đang bị một đám người ăn mặc bộ dáng hòa thượng, đạo sĩ vây quanh trong trận thất tinh, không chỉ là trận thất tinh, còn thêm kim tuyến mặc đấu, vừa nhìn những người đó chính là có chuẩn bị mà đến, tôi vội vàng đưa theo Lãnh Triết Lăng đứng ở bên cạnh, thắt chặt sợi tơ hỏi, "Đây là như thế nào?"

"Tôi cũng không biết, chỉ sợ là Liễu Sương Sương tự tiện an bài, vừa lúc mượn cơ hội này em cho tôi trở lại bên người Liễu Sương Sương, tôi nhất định phải đem chuyện em nói đi đều điều tra rõ ràng!"

"A----"

Thiên Ngạo đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết, xông vào trận pháp bị đẩy ra.

Khẩu quyết chú ngữ của những đạo sĩ kia giống như là ma âm quán nhĩ làm cho anh đau đến không sống nổi, vừa nhìn tôi đã biết những đạo sĩ kia không phải người thường, nếu không phải là chủ trì tu hành cực cao ở trong chùa chiền, thì cũng là cao nhân ẩn thế. Nhưng những người đó làm sao có thể nghe Liễu Sương Sương điều khiển?

"Không có thời gian cho em suy nghĩ đâu, Liễu Sương Sương khẳng định cũng ở một chỗ nào đó nhìn thấy, em dùng tôi uy hiếp cô ta, để cho cô ta thả Lãnh Thiên Ngạo đi, cô ta nhất định sẽ đáp ứng."

"Cô ta sẽ không đáp ứng, vì cô ta biết tôi sẽ làm anh bị thương!"

"Vậy em liền làm cho cô ta xem, không cần bận tâm đến tôi, tôi chính là thi quỷ, chết không được!" Lãnh Triết Lăng nói xong liền nhìn phía trên cao ốc, rống lên, "Sương Sương, cứu anh!!”

Tình cảnh này không cho phép tôi do dự nữa, cứu Thiên Ngạo quan trọng hơn nên tôi vội vàng phối hợp với Lãnh Triết Lăng quát to, "Không được lộn xộn, bằng không tôi giết anh! Liễu Sương Sương, cô đi ra đây cho tôi, những đạo sĩ kia nếu còn không dừng tay, tôi liền cắt bỏ tay chân của anh ta!”

"Sương sương cứu anh a!!!" Lãnh Triết Lăng giả bộ hoảng loạn, ánh mắt ngó nghiêng tra xung quanh, lập tức phát hiện góc áo màu đỏ ẩn nấp ở lầu hai, "Cô ta đang ở lầu hai, coi bộ đã buông lỏng, em chém một tay của tôi đi.”

"Xin lỗi!"

Nói xong, tôi giơ tam lăng toa lên cắm vào cánh tay Lãnh Triết Lăng, lại gọt một cái, một cánh tay của anh ta đã bị tôi chém xuống, rơi xuống đất lăn hai vòng, trên mặt đất tất cả đều là vết máu.

"A ---- a ----"

Lãnh Triết Lăng đau đớn ngã trên mặt đất co giật, tôi thuận thế nắm lấy mắt cá chân của anh ta, giơ tay lên làm bộ muốn chém xuống, "Liễu Sương Sương, nếu cô còn không đi ra, tôi sẽ không khách sáo!”

Lúc trước những người đó không nhìn thấy Lãnh Thiên Ngạo nên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ tất cả đều tận mắt nhìn thấy tôi làm Lãnh Triết Lăng bị thương, cả đám đều sợ tới mức hét lên thất thanh rất chói tai, nhiều nhân viên quèn liền chạy ra ngoài từ cửa lớn.

Tôi cũng nhìn thấy góc áo màu đỏ ẩn nấp phía sau cây cột ở trên lầu hai, vì cô ta do dự nên cơ thể đong đưa, không thể chờ thêm nữa, vì cảnh sát tầng cao nhất sắp từ thang máy vừa rồi đi xuống.

Nếu họ nhìn thấy cảnh tượng hiện tại, thì họ chắc chắn sẽ nổ súng.

"Nếu cô không quan tâm Lãnh Triết Lăng, vậy tôi sẽ không khách sáo!"

Tôi giơ tam lăng toa lên định chém xuống Lãnh Triết Lăng, đột nhiên từ lầu hai có một bóng đỏ nhảy xuống, "Dừng tay! ”

"Cô rốt cuộc cũng chịu đi ra, nhanh chóng kêu những đạo sĩ kia dừng tay, bằng không tôi trực tiếp chọc vào đầu anh ta." Tôi nói xong đem tam lăng toa nhắm ngay mi tâm của Lãnh Triết Lăng.

Đau nhức đã làm cho sắc mặt Lãnh Triết Lăng tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi bằng hạt đậu, vừa nhìn thấy Liễu Sương Sương liền vươn tay về phía cô ta, "Sương Sương..."

Tôi dùng một tay nắm phía sau lưng anh ta, cảnh tượng như vậy làm cho tôi nhớ tới cảnh Pháp Hải chia rẽ Hứa Tiên cùng Bạch Nương Tử.

"Cho cô thời gian ba giây để suy nghĩ, cô là muốn đối phó chúng tôi, hay là muốn người đàn ông mà cô thích!"

Nói xong tôi liền bắt đầu đếm, "Một! ”

"Hai!"

"Tôi đồng ý với cô!! Dừng lại cho tôi!”

Liễu Sương Sương vội vàng giơ tay ý bảo những đạo sĩ kia đình chỉ, trong đó có một ít người đã đình chỉ niệm chú ngay lập tức, nhưng vẫn có hai đạo sĩ có thể là có chính nghĩa cực mạnh, biết Thiên Ngạo là quỷ lệ, nên cũng không có trực tiếp chấm dứt, mà là tiếp tục thi pháp.

Tuy là vậy nhưng đã mất đi lực lượng đoàn đội, bọn họ căn bản không có khả năng ngăn chặn Thiên Ngạo, Thiên Ngạo hai mắt đỏ hoe nhìn những đạo sĩ kia một cái, gào thét một tiếng phóng thích ra khí tức lớn mạnh ở quanh thân, giống như là bom nguyên tử nổ tung, đem những đạo sĩ kia đánh bay hết.

Liễu Sương Sương cũng không thèm liếc mắt nhìn những đạo sĩ kia một cái, chỉ hung tợn nhìn chằm chằm tôi, "Lưu Mộng Mộng, mau thả Triết Lăng ra!"

"Cô tránh cho tôi, chờ sau khi chúng tôi an toàn rời đi, tôi tự nhiên sẽ thả anh ta ra!"

Không muốn cùng cô ta dây dưa, mà Liễu Sương Sương cũng sợ kéo dài tiếp thì tôi sẽ thay đổi ý nên nhanh chóng lui sang một bên.

Thiên Ngạo bị thương cũng không quá nghiêm trọng, lập tức lái xe đến trước cửa, tôi bắt cóc Lãnh Triết Lăng lên xe, tại khoảnh khắc đóng cửa xe thì đẩy mạnh Lãnh Triết Lăng vào lòng Liễu Sương Sương, một khắc đó, tôi nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Lãnh Triết Lăng.

Thôi kệ vậy, Liễu Sương Sương hôm nay lại vì anh ta mà làm đến nông nỗi này, coi như là lòng dạ sắt đá đi thì anh ta cũng sẽ cảm động, nếu như hôm nay thành thả hổ về rừng, tôi cũng chịu.

Ô tô vừa mới lao ra, những cảnh sát kia liền chạy tới, nổ súng vào phía sau thân xe của chúng ta, thật không thể tin được vừa rồi nếu bị bọn họ chặn ở trong đại sảnh sẽ gây ra bao nhiêu chấn động.

"Chiếc xe này không thể lái được nữa, đợi lát nữa đi qua cầu vượt, chúng ta trực tiếp chạy trốn từ trên nóc nhà đi."

Lãnh Thiên Ngạo đánh vô lăng hướng vô lăng trái ngược đường về căn cứ đi lên cầu vượt, mui trần mở ra, chúng ta có thể thừa dịp anh ta sử dụng thủ thuật che mắt, trong nháy mắt đó liền nhảy lên nóc nhà.

"Ngoan Mậu, không đi theo sao?" Chết tiệt, làm thế nào tôi lại quên mất Ngoan Mậu đi theo cùng chúng tôi chứ.

"Lúc anh nhảy xuống lầu cảm giác được có gì đó không thích hợp, nên anh phân phó nó trở về bệnh viện Mary giúp anh lấy đồ, đợi lát nữa nó sẽ trực tiếp trở về căn cứ."

Tôi rốt cục thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi tình huống nguy cấp, tôi hoàn toàn không chú ý tới những điểm này, lần sau không thể để chuyện như thế này xảy nữa.

"Chuẩn bị xong chưa?"

Anh ta vừa dứt lời, nóc xe thể thao mở ra, Thiên Ngạo nắm lấy tay tôi nhẹ nhúng mũi chân nhảy lên tòa nhà bên cạnh.

Mà chiếc xe bị chúng tôi vứt bỏ kia, trực tiếp đâm vào lan can bảo hộ rồi phá lan can rơi xuống con đường lớn phía dưới, oanh một tiếng liền nổ mạnh, thoáng chốc khói dày đặc cuồn cuộn lên, càng che dấu tốt bóng dáng chúng tôi chạy trốn..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio