Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

chương 177: 177: để anh chăm sóc cho em

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Tôi đã ngủ qua nửa tháng hả?"

Tôi không tin hỏi ra tiếng, vừa ôm cái đầu vẫn còn ê ẩm của mình.

"Ừm, chị bị sốc nặng máu dồn vào tim.

Tim đã ngừng đập một lần rồi, nếu mà chị còn là một con người thì chắc chắn đã chết ở Thấm Hải."

Nhạc Đình nói xong rút kim truyền dịch trên cánh tay tôi ra, rồi bưng một ly nước đưa cho tôi:

"Nếu chị đã tỉnh rồi, chị hãy uống chút nước đi, tôi đi lấy chút đồ ăn cho chị."

Nhạc Đình vừa nói vừa bước ra ngoài, tôi nhanh chóng nhớ lại cảnh tượng trước khi tôi hôn mê, và chợt nhớ ra bốn chữ: Đồng quy vu tận! (Nghĩa là ôm nhau chết chung bằng cá chết lưới rách)

"Thiên Ngạo.."

Tôi hét lên, nhấc chăn và xuống giường, tôi chắc chắn mình nhớ không lầm, Vưu Tích đã nói rằng Thiên Ngạo và Hàng Thi đã đồng quy vu tận.

Tôi không tin!

Tôi mặc quần áo vào và chạy ra ngoài, nhưng vì lâu quá không ăn uống gì nên tôi không còn sức lực, vừa bước được hai bước thì đầu tôi choáng váng một trận, cũng may mà tôi giữ được khung cửa mới miễn cưỡng ổn định lại người.

Nhạc Đình bước vào với thức ăn trên tay thấy tôi thế thì vội vàng mắng:

"Mộng Mộng, chị định làm gì vậy hả.

Bây giờ chị còn chưa thể xuống giường được đâu!"

"Không, tôi muốn đi tìm Thiên Ngạo!"

"Chị có đi cũng không giúp được cái gì, Nhiếp Tranh đưa chị trở về rồi lập tức đi Thấm Hải, ở đó còn có cả Ngoan Mậu và Tề Quân, họ vẫn đang tìm kiếm, chị nên an tâm ở lại đây chờ tin tức đi."

Nhạc đình vừa dứt lời, nước mắt tôi lập tức tràn mi.

"Đã nửa tháng rồi, bên kia có tin tức gì chưa?"

"Chưa..

chưa có.."

Mặt Nhạc Đình tái mét, nhưng cô ấy không đành lòng nói dối tôi.

Đã nửa tháng rồi mà không có tin tức gì, tôi còn có thể ở lại đây sao?

Tôi cầm chiếc bánh mì trong tay Nhạc Đình cắn một miếng lớn:

"Đừng cản tôi, tôi phải đi tìm Thiên Ngạo!"

"Dù chị có muốn đi thì trước khi đi cũng nên ăn và uống chút gì đó đã, không thì rủ Vưu Tích đi cùng.

Anh ta cũng vừa mới tỉnh vào mấy ngày trước, mấy ngày nay ngày nào cũng đến thăm chị.

Nếu chị cứ thế mà đi, anh ta đến thăm chị mà không thấy người đâu lại đòi người ở chỗ tôi thì tính sao?"

Nhạc Đình kiên quyết đẩy tôi trở vào phòng, tôi cũng ăn một ít cho có, dù sao thì muốn làm gì thì cũng phải có sức mới làm được.

"Cô nói anh ba tỉnh rồi?"

"Ừm."

"Còn anh hai thì sao?"

Tôi vừa nhai vừa hỏi.

"Anh ta.."

"Anh ấy đã chết rồi."

Nhạc Đình không biết phải mở lời như thế nào.

Một giọng nói khác ở ngoài cửa vang lên xen vào, tôi nhìn về hướng cửa, chỉ thấy Vưu Tích đứng ở cửa trong bộ quân phục, với mái tóc chải ngược trông rất đẹp trai, cái mũ kẹp ở dưới cánh tay, giống như một sĩ quan.

"Anh nói gì vậy hả? Anh hai chết rồi sao?"

Tôi suýt nữa tự làm mình sặc.

"Sao anh hai có thể chết chứ? Tại sao các người không đánh thức tôi dậy, để tôi cứu anh hai hả? Nếu như tôi lại đưa anh ấy xuống ấm giới để chữa thương thì anh ấy nhất định sẽ không chết!"

Vưu Tích bất đắc dĩ hừ lạnh một tiếng, đi về phía tôi, đem sữa trong khay của Nhạc Đình đưa cho tôi:

"Cô nhìn bộ dáng hiện tại của cô xem, đứng cũng đứng không vững mà còn muốn cứu người khác sao, anh hai, anh ấy bị thương rất nặng, cho dù sư phụ cô còn sống đi nữa thì e rằng cũng không cứu được anh ấy!"

Tôi tiếp nhận sữa trong tay Vưu Tích, trong lúc vô tình đụng phải ngón tay anh ta, tôi cảm nhận được quỷ khí trong cơ thể anh ta đã ít đi đến đáng thương, tôi theo bản năng nâng tầm mắt lên nhìn, chỉ thấy sắc mặt anh ta tái nhợt giống như là người vừa mới qua khỏi một đợt bệnh nặng vậy, bây giờ chắc anh ta vẫn còn bị thương?

Anh ta nói rất nhiều, lúc ở Thấm Hải tôi cũng biết thương thế của anh hai, dù có làm cái gì thì cũng không thể cứu sống anh ta, nhưng tôi vẫn hy vọng anh ta có thể ra đi thanh thản.

Tôi ăn từng ngụm từng ngụm bánh mì mà không nói lời nào nữa, trong miệng cảm giác chua chát, khó chịu.

"Anh có tin tức gì về Thiên Ngạo không?"

Nghe tôi nhắc đến Thiên Ngạo, Vưu Tích sửng sốt:

"Vẫn chưa, Nhiếp Tranh vẫn đang miệt mài tìm kiếm, và bên tôi cũng lấy lý do diễn tập để lấy rất nhiều tàu ngầm, đang tìm kiếm ở biển Thấm Hải và vùng biển Đại Tây Dương, nhưng qua nhiều ngày như vậy rồi, hy vọng đó là rất nhỏ.."

"Không đâu, tôi tin rằng Thiên Ngạo sẽ không sao."

Nước mắt không cam lòng chảy ra, bánh mì trong miệng trở nên khô khốc và khó nuốt, tôi ném bánh mì xuống bàn.

"Câu nói cuối cùng của Thiên Ngạo là nhờ tôi chăm sóc cô thật tốt, nếu như chú ấy thật sự xảy ra chuyện gì, hãy để anh chăm sóc em cả đời."

"Không cần!"

Tôi lau mạnh đi nước mắt ở trên mặt rồi đứng lên:

"Tôi muốn đi Thấm Hải, tôi không tin Thiên Ngạo thật sự đồng quy vu tận với Hàng Thi, vì pháp thuật của anh ấy mạnh như vậy mà!"

Nhạc Đình muốn ngăn tôi lại, nhưng sự quật cường của tôi khiến cô ấy không thể ngăn cản, đành phải thỏa hiệp một bước và nói:

"Nếu chị thực sự muốn đi thì cũng cũng được thôi, hãy đến phòng thí nghiệm với tôi trước, tôi sẽ kiểm tra tất cả các chức năng trên cơ thể của chị.

Nếu chị không có bất kỳ vấn đề gì, thì tôi sẽ cho chị đi.."

"Được."

Tôi cũng nhượng bộ một bước.

Sau khi vào phòng thí nghiệm, tôi thấy có một người đàn ông trong phòng thí nghiệm, thường thì chỉ có một mình Nhạc Đình ở đây, người đàn ông ấy mặc áo blouse trắng vừa nhìn thấy tôi thì mỉm cười với tôi, rõ ràng là anh ta đã ở đây lâu rồi.

"Mộng Mộng, để tôi giới thiệu với chị, đây là chồng tôi Tiếu Diệc, anh ấy là bác sĩ di truyền học, anh ấy đã tỉnh được một tuần rồi."

Nhạc Đình vội vàng kéo Tiếu Diệc giới thiệu cho tôi, tôi không cẩn thận đụng vào dao phẫu thuật của Tiếu Diệc cắt trúng vào tay Nhạc Đình.

Tôi nhanh chóng cầm cồn trên bàn lên và muốn khử trùng cho cô ấy, nhưng cô ấy nhướng mày giơ ngón tay lên, miệng vết thương trên đó rất nhanh đã lành lặn trở lại:

"Đừng lo, bây giờ tôi cũng là thi quỷ như chị."

"Nhạc Đình, cô!"

Tôi kinh ngạc há to miệng.

"Ha ha, chị không phải nói không cho phép xuất hiện vắc-xin thứ ba sao? Nên tôi dứt khoát đem một lọ khác dùng ở trên người tôi, như vậy tôi cũng là thi quỷ, có thể cùng Tiếu Diệc, vĩnh viễn ở chung một chỗ, ngay cả tử vong cũng không thể tách rời chúng tôi ra!"

Trời ạ, không nghĩ tới Nhạc Đình lại lựa chọn như vậy, nhưng mà như vậy cũng tốt, đội ngũ của chúng tôi lại có thêm một thành viên mới rồi.

"Xem cô vui vẻ chưa kìa, mau kiểm tra cho tôi đi, cô cùng chồng song túc song tê [gắn kết bền chặt], còn tôi cũng phải đi tìm chồng tôi đó."

Tôi nói xong nằm xuống giường bệnh, lại không cẩn thận đối diện với tầm mắt của Vưu Tích, tầm mắt của anh ta rất không tốt, giống như là đang tức giận vậy.

Người này rốt cuộc đang giận cái gì vậy!

Rất ổn, thân thể của tôi đã không có vấn đề gì nữa, chỉ là trái tim không còn đập nữa, nhiệt độ cơ thể trên người tôi cũng không còn ấm áp của người sống giống khi trước nữa, mà là lạnh như băng như Nhiếp Tranh, là cơ thể của những thi quỷ.

Chờ tôi làm kiểm tra xong rồi đi ra khỏi phòng thí nghiệm mới phát hiện ra, căn cứ nơi này đã được cải tạo lại rồi, tất cả phòng nhỏ dùng để giam giữ thi quỷ khi trước đều đã đóng lại, đổi lại là nơi giam giữ tù nhân thật, những tù nhân kia vừa thấy tôi và Nhạc Đình liền bắt đầu không ngừng huýt sáo.

Thấy tôi nhíu mày, Nhạc Đình bật cười một tiếng:

"Trong lúc cô hôn mê đã xảy ra rất nhiều chuyện, đây không còn là căn cứ của chúng ta nữa, đã trở thành ngục giam thật rồi, Đặng Khải là quản ngục của nhà tù nơi này, còn những người đó đều là những phạm nhân mang trên mình tội nặng được chuyển từ khắp nơi trên đất nước về đây đó.."

"Đã bắt đầu mở cửa cho bên ngoài vào?"

"Xây dựng lâu như vậy nếu không đưa vào sử dụng sẽ khiến người ta hoài nghi, hơn nữa người trong danh sách đã bị xử lý rồi, mọi chuyện đều đã khôi phục bình thường, hiện tại Nhạc Đình là quân y nơi này."

Vưu Tích đột nhiên mở miệng.

Tôi nhớ rõ Đặng Khải lúc trước đã nói qua, Vưu Tích là cấp trên nhảy dù của anh ta, thảo nào anh ta lại mặc trên người là quân phục, chẳng lẽ anh ta cũng đã bắt đầu sống cuộc sống của người bình thường?

Đi ra bên ngoài càng làm cho tôi kinh ngạc và cảm thán, có rất nhiều xe quân dụng di chuyển tới tới lui lui, quân đội tuần tra không ngừng đi qua, tất cả mọi người đều có chức trách riêng, điểm chung duy nhất chính là, tất cả người bận rộn tới lui ở đây phần lớn đều là người thường.

"Những thi quỷ vốn đang giam giữ ở chỗ này đã đi đâu hết rồi?"

"Lúc phái bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ thì cũng thuận tiện xử tử hết, Đặng Khải và Tần Hách giữ lại hai người thông minh ở bên cạnh, hai người này là giữ lại cho em."

Vưu Tích nói xong nhìn về phía Nhạc Đình cùng Tiếu Diệc, tầm mắt lạnh như băng làm bọn họ sợ tới mức sững sờ.

Tôi vội vàng cười cười:

"Hai người này không phải giữ lại cho tôi, mà bọn họ là bạn bè của tôi.."

Nói xong tôi xoay người nói với Nhạc Đình:

"Tiễn đến đây được rồi, các người trở về trước đi.."

Thật ra tôi còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng lại vội vàng đi tìm Thiên Ngạo, cho nên đành ở trên đường hỏi Vưu Tích vậy.

Lên xe Vưu Tích, cậu lính đẹp trai lái xe liền quay đầu chào hỏi tôi, tôi vừa nhìn lại là nhận ra người này là thi quỷ khế ước trước kia của tôi, nếu là người của mình thì tôi cũng không che giấu, liền nói chuyện với Vưu Tích.

"Anh luôn đen mặt, là tôi đã đắc tội anh sao?"

"Đúng vậy."

Người này sao không có chút kiêng dè gì vậy, tôi cạn lời, liếc mắt xem thường anh ta:

"Đừng quên, là chúng tôi cứu anh ra khỏi biển rộng, anh cứ như vậy, cứ có thái độ vậy với ân nhân cứu mạng anh đấy à?"

"Tôi tình nguyện không để cô cứu tôi!"

"Anh nói cái gì vậy?"

Tôi không thể tin được, ngoáy ngoáy lỗ tai.

"Nói như vậy, em có phải sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ anh hay không, tựa như nhớ kỹ Thiên Ngạo vậy, không, sẽ không, em có thể sẽ quên anh giống như đã quên anh hai, tựa như hiện tại, chỉ qua giây lát sẽ quên ngay."

Vưu Tích không biết đang lẩm bẩm cái gì, nói rất nhỏ tôi không nghe rõ.

Thật sự là không biết lòng người tốt, người đàn ông này quái lạ thế, tôi lười để ý tới anh ta, nhưng mà tôi cũng biết trong bụng anh ta tốt.

"Anh ba, tôi muốn đi Thấm Hải, anh sai người sắp xếp cho tôi một chút đi."

Tôi dựa vào ghế sau và quay đầu nhìn anh ta.

Vưu Tích đột nhiên xoay người:

"Cũng tốt, em đi xem đi, Nhiếp Tranh ở bên kia không chịu trở về, nói cái gì mà vì tìm Thiên Ngạo, hắn không tiếc tán gia bại sản cũng muốn sang bằng Thấm Hải.."

"Anh nói cái gì?"

Trong lòng ta căng thẳng, sao Nhiếp Tranh lại làm..

"Nhưng mà lần diễn tập quân sự này mang lại cho hắn không ít tiền đâu, cũng coi như không có tổn thất gì."

Vưu Tích nói xong nhếch môi cười khẽ, nhưng nụ cười của anh ta luôn luôn làm cho người ta cảm giác nó chưa đạt tới đáy lòng.

"Anh ba, anh nói nhanh chút chứ, thật sự là muốn dọa chết tôi mà."

"Nhiếp Tranh cũng không biết tôi sẽ lựa chọn diễn tập quân sự ở Thấm Hải, tôi là nhìn hắn đáng thương, nếu như cô không cần tôi chăm sóc cho cô, vậy hãy để Nhiếp Tranh chăm sóc cô cũng được, tôi thấy Tề Quân cùng Ngoan Mậu rất thích hắn."

"Hả?"

Tôi xem như đã hiểu rõ, người này vẫn luôn tức giận với tôi là bởi vì lúc trước tôi nói không cần anh ta chăm sóc.

Xem ra tôi phải giải thích cho anh ta hiểu rõ một chút, tôi cắn cắn môi:

"Anh ba này, tôi tin tưởng Thiên Ngạo vẫn chưa chết, cho dù Thiên Ngạo thật sự chết, thì tôi cũng không có ý định để cho ai chăm sóc mình, tôi tin tưởng bằng năng lực của tôi cũng có thể nuôi nấng bọn nhỏ lớn lên."

"Em không cần cự tuyệt dứt khoát như vậy, bất kể là ba năm năm năm, hay là ba năm trăm năm, chỉ cần em mệt mỏi, lúc nào cũng có thể tìm đến anh."

[ngọt như mía lùi luôn, xin phép anh Ngạo em ship anh Tích vs chị ]

Lúc Vưu Tích nói ra lời này trông anh ta nghiêm túc lắm, anh ta không chớp mắt nhìn thẳng vào mắt tôi..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio