Âm Hôn

chương 22

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Vũ

Beta: Vũ Yên

Tôi trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu.

“Xin lỗi.”

Ngoài cửa sổ ánh sáng nhạt dần, sinh nhật tuổi cứ như vậy trôi qua. Tôi như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài. Trương Khởi Linh đã cắt đứt tín hiệu điện thoại, nguyên một ngày một đêm tôi không liên lạc được với ai.

Tôi cử động thân thể, cố gẵng giãy thoát khỏi vòng tay của anh.

“Buông ra ” tôi dùng chút khí lực còn lại nói “Buông, tôi không trở về nhà nữa.”

Cánh tay có chút buông lỏng nhưng vẫn không chịu buông ra, khoé miệng tôi kéo lên một nụ cười giễu cợt, tôi lật người nằm ngửa ra, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Tôi tự cười nhạo “Anh nghĩ tôi còn khả năng đụng tới phụ nữ nữa sao…”

Nghe vậy, cái tay kia rốt cục hoàn toàn buông, nhưng cũng không có rời đi.

Tôi đứng dậy, từ bao thuốc trên tủ bàn rút ra một điếu, châm lửa, dựa lưng vào đầu giường từng hơi từng hơi hút. Tôi không nhìn thấy anh nhưng tôi biết anh đang ở một góc nào đó nhìn tôi. Hút được mấy hơi tôi bỗng nhiên bật cười, quả là khôi hài, tôi tự nhiên lại đang ngồi hút thuốc trước mặt hồn ma của Trương Khởi Linh.

Chậm rãi sắp xếp lại mớ lộn xộn trong đầu cho thông suốt, nếu tôi không đáp ứng, anh sẽ theo tôi cả đời sao? Anh không vào luân hồi, không chịu đi đầu thai sao? Không được, tuyệt đối không được, điều này đối với tôi và anh đều không có lợi. Tôi biết nếu muốn anh rời đi thì thoả hiệp là điều không tránh khỏi.

Không bao lâu, tàn thuốc trong gạt tàn đã chất thành một núi nhỏ, tôi rút tiếp một điếu đang định châm lửa liền thấy đầu ngón tay bị một lực mạnh mẽ giữ lấy, chưa đầy một khắc điếu thuốc bị bóp nát ném vào gạt tàn, tôi há miệng không nói lên lời nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mặt, thẳng tới khi trong phòng lại tối đen như mực.

Trong phút chốc lúc Trương Khởi Linh ôm chặt lấy tôi, cả người tôi như bị rơi xuống hầm băng.

“Lạnh quá.” Tôi muốn tránh ra lại càng bị anh ôm chặt. Lúc này trời đã sang thu, thời tiết có chút lạnh, tôi vốn không chịu nổi lạnh, bị cái tử lạnh thiên nhiên ôm chặt cả người đã muốn cứng lại, tôi muốn giãy ra, Trương Khởi Linh lại như vô cảm càng ôm tôi chặt hơn.

Cho đến khi thấy tôi ngày càng run rẩu lợi hại Trương Khởi Linh mới buông tôi ra, tôi thấy anh không dán sát vào tôi như cũ nữa bởi khối khí lạnh kia duy trì cách tôi một khoảng.bg-ssp-{height:px}

Tôi kéo chăn muốn trùm kín người, bỗng nhiên nhớ tới lời Trương Thiên Sư đã từng nói “Bọn họ” đều là vô tri vô giác. Trương Khởi Linh vốn không biết được cơ thể anh đã mất đi độ ấm chỉ còn là băng lạnh….

Trong lòng có chút chua xót, tôi lắcl đầu, tay kéo nhanh cái chăn trùm kín lên người.

Ngoài trời bỗng đổ mưa, từng hạt mưa gõ lên mặt kính lộp bộp, thế giới bên ngoài càng thêm u ám.

“Những người đó, là do anh giết.” Tôi nhìn chằm chằm vào khe hở giữa hai tấm rèm nơi cửa sổ, nơi đó lộ ra một chút màu lam của bầu trời, mông lung thăm thẳm.

Trên nền trời u ám loé lên chút ánh sáng. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, không khí ngưng đọng phảng phất như muốn cười nhạo câu hỏi ngu ngốc của tôi. Tay tôi giấu trong chăn nắm chặt thành quyền, mắt trừng trừng nhìn bầu trời lộ ra qua khe rèm, phản chiếu trong mắt tôi ngoại trừ một mảnh đen kịt còn có vô số những vì sao lấp lánh, nắng sớm mỏng manh yếu ớt xuyên qua rèm cửa.

“Bọn họ và tôi còn chẳng có gì, anh đã xuống tay nặng như vậy?” Tôi lại tiếp tục lên tiếng, cố gắng quên đi những lời trợ lý đã nói.

Không ai đáp lại, tôi một mình tự biên tự diễn như một bệnh nhân tâm thần tự lầm bầm.

Tôi bật cười “Quả nhiên…”

Đúng là kể điên.

Cười xong tôi bỗng nhiên ngây người không biết phải làm gì nữa. Gây sự cũng đã gây sự, hận cũng đã hận rồi, sợ cũng đã sợ, chửi cũng chửi, phản kháng cũng đã phản kháng, bỏ trốn cũng đã bỏ trốn nhưng tất cả đều vô dụng. Người đàn ông này cứ như một núi đá kiên cố, tôi không có biện pháp đối phó.

Tôi lúc này cảm thấy thật bi ai, hối hận cùng áy náy, bởi vì thủ phạm thật sự đằng sau những thảm án kia chính là tôi.

Tâm tôi hoang mang hỗn loạn. Giống như một mình tôi đứng giữa một vùng mênh mông bát ngát không bờ bến, trên đầu mây đen vần vũ, gió lốc ào ào thổi tới, không nhìn thấy đường đi, không biết hướng nào để đi.

Theo anh, anh sẽ đưa tôi thoát khỏi đó.

Đây chính là lựa chọn người đàn ông này muốn tôi theo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio