Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

chương 114

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau, Kiều Trạch đến trường của Lộ Miểu kiểm tra bản ghi chép chuyên cần trong bốn năm đại học của cô, cùng với ghi chép làm thuê trong mấy năm qua nữa, cố gắng thông qua hiểu biết hơn về hành tung và cuộc sống mấy năm qua của cô để gạt bỏ nghi ngờ nơi đáy lòng.

Bản ghi chép chuyên cần trường học tương đối dễ tìm, nhưng hành tung trong kì nghỉ hè và nghỉ đông lại không dễ như thế.

Cô làm thêm ở nhiều nơi, gặp gỡ rất nhiều người, hơn nữa đã nhiều năm rồi, điều tra khá mất thời gian.

Ở trường ngoài việc tìm giáo viên hướng dẫn của cô để biết rõ hơn, thì Kiều Trạch cũng đi tìm Diêu Linh Linh.

Diêu Linh Linh và Lộ Miểu ở cùng ký túc xá, khá thân quen với hành tung và tính tình của Lộ Miểu.

Lộ Miểu trong miêu tả của cô chính là Lộ Miểu mà anh quen, ngốc nghếch, toàn rễ cây, cố chấp, không có tâm nhãn, im lặng lanh lợi, không có xung đột gì với người khác.

Mấy năm đại học đó, mỗi ngày của cô ngoài đi học thì bán thời gian trong trường, văn phòng sinh viên, canteen, thư viện, căn bản là chỗ nào có thể làm việc ngoài giờ thì cô sẽ đi, bốn năm như một, cuộc sống đơn điệu tẻ nhạt, quan hệ với người khác cũng đơn giản.

Ban ngày cuối tuần nếu có thể ra ngoài, thì cô sẽ ở ngoài nhận ít việc làm thêm khác, nghỉ đông với nghỉ hè cũng thế, cơ bản đều làm thêm, làm đủ việc, cũng tiếp xúc với khá nhiều người.

Điều kiện gia đình của Diêu Linh Linh khá đầy đủ, cô ấy không cần phải giống Lộ Miểu chen chúc làm việc kiếm tiền sinh hoạt, cô ấy không biết gì về làm thêm, nhưng làm bạn với Lộ Miểu nhiều năm như thế, chưa từng thấy có người nào không đàng hoàng tìm cô, ngay cả Từ Gia Diên cũng rất ít đến trường gặp cô, cũng hiếm khi thấy cô gọi điện hay trò chuyện QQ Wechat, thỉnh thoảng có điện thoại thì đều là của bạn học trong trường hoặc chuyện làm ăn.

Một cô gái bài vở chất đống, không ngừng chăm chỉ học tập còn liều mạng tranh thủ làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, Kiều Trạch cảm thấy, nghi ngờ của anh với Lộ Miểu là rất vô lí, nhưng toàn bộ manh mối với dấu hiệu, dường như lại có quan hệ không ít với cô.

Từ ngày đầu tiên anh quen Lộ Miểu, bằng trực giác của mình, anh đã cảm thấy cô gái này có vấn đề, lúc đó quả thật anh cũng đã điều tra cô, nhưng sau khi sống chung với nhau, những gì cô bộc lộ ra đã từ từ loại bỏ nghi ngờ trong anh, chỉ là gần đây bởi vì đủ dấu hiệu mà khiến cảm giác đó lại rõ ràng lần nữa.

Kiều Trạch không phải không nghĩ đến chuyện Hoàng Thường cố ý làm nhiễu phán đoán của anh, Từ Gia Thiên vì không thích Lộ Miểu nên mới cố ý phỉ báng cô ấy, Trương Khởi cũng chẳng qua là vì thấy cô lúc ấy tuyệt vọng phản kháng nên mới có ấn tượng như thế, nhưng phân tích những điểm này rồi, vẫn còn đó một ít chuyện anh không giải thích được, đè lên ngực anh nặng trịch.

Anh nhớ lại lời giải thích như bông đùa của bác sĩ trưởng về chuyện anh có thể nghe thấy tiếng Lộ Miểu, lúc anh hôn mê có thể xảy ra chuyện gì đó vô cùng quan trọng, khiến tiềm thức của anh không thể quên đi chuyện này, đúng lúc âm thanh của cô xuất hiện trong nháy mắt kia, cũng xem như một điểm đoạn ký ức đặc biệt tồn tại trong trung khu hệ thống thính giác, thế nên khi cô xuất hiện lại lần nữa, đã làm sống dậy cả hệ thần kinh thính giác.

Nghe có vẻ khó hiểu, nhưng cũng cung cấp một khả năng, lúc ấy Lộ Miểu có xuất hiện ở hiện trường xảy ra sự việc.

Kiều Trạch không thể không hướng đến suy đoán này, lúc xảy ra chuyện là vào đầu năm, là giai đoạn nghỉ đông, cô có thời cơ đó.

Lộ Bảo chưa từng gặp cô, nhưng trong lần gặp mặt đầu tiên lại có biểu hiện khác hẳn trạng thái thích bình thường với cô, mà cũng như thế khi lần đầu gặp Từ Gia Diên, nó lại biểu hiện tính công kích khác thường.

Lộ Bảo chính là chú chó nghiệp vụ hồi trước tham gia lục soát cứu anh với Cao Viễn.

Sau khi anh hôn mê đã xảy ra chuyện gì, Kiều Trạch khó giải thích nổi.

Toàn bộ lời giải thích đều nằm trong đoạn video mà Hoàng Thường chưa chiếu hết, có thể có, mà cũng có thể không.

Sau khi cảnh sát bắt được Hoàng Thường thì tiến hành lục soát biệt thự nhà họ Hoàng, Kiều Trạch đặc biệt dặn dò phải tìm được đoạn băng kia, nhưng tìm không thấy đâu, trong ổ lưu trữ máy tính điện thoại trong nhà ông ta cũng không có đoạn video đó.

Vì Hoàng Thường và A Tuấn thất thủ bị bắt mà cả nhà họ Hoàng rơi vào hỗn loạn, Thương Kỳ vốn nhân cơ hội này tiếp quản thế lực dưới Hoàng Thường, không ngờ Kiều Trạch lại đi trước một bước, mượn nhân mạch ban đầu anh tập hợp được dưới tay Hoàng Thường, cùng với trong tay Hoàng Giai Ngâm, chia rẽ nhà họ Hoàng để tiếp quản.

Kiều Trạch vẫn liên lạc với Hoàng Giai Ngâm, vào ngày thứ ba sau khi Hoàng Thường bị bắt, Kiều Trạch liền liên lạc với cô ta.

Bình thường Hoàng Giai Ngâm là một người khá ngang ngược, nhưng có lẽ là do chưa gặp qua chuyện nào lớn như thê,s Hoàng Thường vừa xảy ra chuyện lập tức luống cuống hoảng hốt.

Kiều Trạch đích thân đi vào biệt thự nhà họ Hoàng.

Hoàng Giai Ngâm ngồi trong phòng khách, không hề có tinh thần chút nào.

Kiều Trạch tự mình đến cửa mới khiến trên mặt cô khôi phục chút thần thái, nhưng ánh mắt nhìn anh tràn đầy căm huận và ai oán, còn mang theo chút tủi thân, nhưng không hề thốt lên một câu, bước lên định ôm Kiều Trạch nhưng anh lại nghiêng mình né đi, đưa cho cô một bản hợp đồng, là một bản giao dịch, để cô lựa chọn, để mặc Thương Kỳ ngầm chiếm lấy của cải nhà họ Hoàng, hoàn toàn tiếp quản thế lực của Hoàng Thường, hay do anh nắm giữ, giúp cô đối phó với Thương Kỳ, báo thù cho Hoàng Thường.

Chuyện của Hứa tiên sinh luôn do Thương Kỳ dẫn dắt, Hoàng Giai Ngâm cũng biết chuyện này, cho đến khi Hoàng Thường bị bắt thì Hoàng Giai Ngâm mới giật mình biết Hoàng Thường đã trúng bẫy của Thương Kỳ. Luôn chịu sự chèn ép của nhà họ Hoàng, Ngô Man Man luôn phải nén giận trước mặt Hoàng Giai Ngâm mấy hôm nay khó có được cơ hội mở mày mở mặt, vất đi vỏ bọc hèn mọn trước kia, hôm qua còn đặc biệt đến đây nhục mạ cô một hồi, hoàn toàn không e dè mà nói mình sắp chiếm được toàn bộ nhà họ Hoàng.

Giữa kẻ thù và người đàn ông mình thích, đương nhiên Hoàng Giai Ngâm chọn Kiều Trạch, nhưng thêm vào một điều kiện, đó là Kiều Trạch phải cưới cô ta.

Kiều Trạch lập tức lấy lại hợp đồng bỏ đi.

Hoàng Giai Ngâm cản anh lại, gương mặt đầy phẫn uất và không cam lòng: Vì sao anh không chịu cho em thứ gì mà muốn tay không tiếp quản của cải của bố em, dựa vào cái gì? Rốt cuộc em thua cô ta cái gì, lấy em thì toàn bộ sản nghiệp của bố đều là đồ cưới tặng anh, cô ta thì có thể cho anh cái gì chứ?

Cô Hoàng. Kiều Trạch bình tĩnh nhìn cô, Có thể cô đã lầm lẫn giữa chính và phụ rồi. Bây giờ là Thương Kỳ muốn nuốt trôi sản nghiệp nhà cô, bố cô xảy ra chuyện, khẳng định Hoắc tổng cũng sẽ nhân cơ hội lấy lại toàn bộ vụ làm ăn, giao cho Thương Kỳ hoặc vào tay người khác. Tôi tới đât là để cứu cô, chứ không phải cầu xin cô. Tôi giúp cô ổn định giang sơn của bố mình, cho cô cơ hội báo thù, nhưng sau chuyện này tôi muốn trả công bằng hai phần ba cổ phần công ty.

Hoàng Giai Ngâm: Nói thì quang minh chính đại như thế, còn không phải cũng nhắm trúng tài sản của bố em ư.

Kiều Trạch gật đầu: Nên tôi mới nói tôi cần trả thù lao, hai phần ba cổ phần công ty.

Tôi vào đó là để hợp tác, cùng làm việc, không phải độc chiếm.

Cùng làm việc, nghĩa là sớm chiều bên nhau.

Hoàng Giai Ngâm bị ba chữ này làm cho cảm động, bình tĩnh nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng gật đầu: Được.

Khi Kiều Trạch và Hoàng Giai Ngâm đã bàn hợp đồng xong xuôi, anh chính thức tiếp quản các vụ buôn bán của Hoàng Thường thì Thương Kỳ mới phát hiện mình bị Kiều Trạch chơi xỏ, tức giận xông vào văn phòng Kiều Trạch tìm anh lý luận.

Lúc anh ta tới thì Kiều Trạch đang gọi điện.

Thương Kỳ nhìn anh cúp điện thoại mới đi đến trước bàn làm việc của Kiều Trạch, bất thình lình kéo caravat của Kiều Trạch muốn lôi anh đứng dậy: Mẹ kiếp mày đùa tao đấy à?

Kiều Trạch nắm lấy tay anh ta, từng ngón từng ngón, không nhanh không chậm tách ra, bình tĩnh nhìn anh ta: Tổng giám đốc Thương, đã xong một Hoàng Thường, nhưng vẫn còn một Hoàng Giai Ngâm. Hoàng Giai Ngâm không chịu ra danh sách làm ăn, anh xác định anh có thể thuận lợi nắm hết các vụ làm ăn của Hoàng Thường ư? Sẽ không sợ Hoàng Giai Ngâm ngọc đá cùng nát ư?

Thương Kỳ nhìn anh không nói, trong mắt vẫn là vẻ hung tàn như trước.

Kiều Trạch gỡ tay anh ta xuống, chắp tay chống lên bàn, nghiêng người nhìn anh ta, từ bị động thành chủ động: Ai cho các người kéo đến cửa diễu võ dương oai? Tự mình kém cỏi còn trách ai?

Anh chỉ chuyện Ngô Man Man đi tìm Hoàng Giai Ngâm.

Về sau Thương Kỳ mới biết được chuyện này, lạnh mặt không nói gì, trong lòng mơ hồ hiểu được lời Kiều Trạch nói, anh ta ở trước xông pha chiến đấu, Kiều Trạch ở sau ngư ông đắc lợi.

Anh ta nhớ đến chuyện Hoàng Giai Ngâm đặt bẫy ép Lộ Miểu hít ma túy, Kiều Trạch hận Hoàng Giai Ngâm, mà Kiều Trạch cũng luôn tạo cảm giác đó cho anh ta. Anh ta và anh hợp tác chỉ là vì muốn mượn tay anh xử lý Hoàng Thường và Hoàng Giai Ngâm, mà Thương Kỳ anh ta cũng có thể nhân cơ hội này chiếm lấy đường làm ăn của Hoàng Thường, Kiều Trạch và anh ta chính là lợi dụng lẫn nhau để nhổ cái đinh trong mắt, loại bỏ đi chướng ngại Hoàng Thường, để Sách Phi và anh ta càng hợp tác thuận lợi, nhưng anh ta không hề nghĩ đến việc mục đích của Hoàng Thường là làm ăn của Hoàng Thường, cũng không ngờ rằng, anh sẽ liên thủ với Hoàng Giai Ngâm, anh ta cứ ngỡ Kiều Trạch hận Hoàng Giai Ngâm.

Nhưng cuối cùng loáng thoáng đoán được vấn đề trong đó, bây giờ Thương Kỳ không có cách nào khác, vốn làm ăn của Hoàng Thường đã hoàn toàn rơi vào tay Kiều Trạch, tương đương với việc anh thay vị trí của Hoàng Thường, bắt chẹt bên trong bọn họ, chiếm lấy các mối vận chuyển chế tạo ma túy, cắt trọn một mắt xích ra nắm chặt trên tay mình.

Vì để suôn sẻ dọn dẹp Hoàng Thường mà toàn bộ giao dịch với Hoàng Thường anh ta đều giấu Hoắc tổng, bí mật sắp xếp. Trước khi Hoàng Thường xảy ra chuyện, Hoắc tổng cũng không biết đến sự tồn tại của Hứa tiên sinh, tất cả đều theo kế hoạch, nhưng anh ta lại không lường được bên Kiều Trạch lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Đến mấy ngày nay, đối mặt với tra khảo của Hoắc tổng, anh ta gần như đứng trên áp lức. Vốn Hoắc tổng đã có ân oán với bên Hoàng Thường, dù anh ta có bất ngờ với chuyện Hoàng Thường bị bắt nhưng không hề biểu hiện phẫn nộ gì quá, hơn nữa khi anh thề thốt sẽ sắp xếp thỏa đáng, nhanh chóng lấy lại mấy vụ làm ăn của Hoàng Thường về, anh cứ nghĩ chuyện sẽ dễ dàng, không ngờ lại bị Kiều Trạch giành trước một bước.

Thứ Hoắc tổng muốn đã rơi vào tay Kiều Trạch, Thương Kỳ như bị chèn ép ở tấc thứ bảy, không dám trở mặt rõ ràng với Kiều Trạch, sau một lúc lạnh mặt nhìn Kiều Trạch, cuối cùng ép mình phải nặn ra nụ cười, nói với Kiều Trạch: Tổng giám đốc Kiều vất vả rồi.

(Có câu đánh rắn đánh ở bảy tấc, ở đây ví von với việc Thương Kỳ khổ sở không sống nổi.)

Kiều Trạch cũng đáp lại anh ta bằng một nụ cười: Hẳn thế.

Lại nói tiếp: Còn đồ của tổng giám đốc Thương, tất nhiên tôi không thể lấy. Nhưng tổng giám đốc Thương anh cũng phải biết, Hoàng Giai Ngâm khó đối phó, vẫn nên ổn định người trước đã.

Tổng giám đốc Kiều nói rất đúng. Thương Kỳ cười, Đợt trước nghe nói Lộ Miểu bị thương, giờ đỡ nhiều rồi chứ?

Vẫn còn bị thương. Kiều Trạch lắc đầu, Bị thương ở chân, bây giờ vẫn phải nghỉ ngơi điều dưỡng, sợ là trong thời gian tới không có cách nào đi làm được.

Một câu này đã chặn lại đề nghị muốn Lộ Miểu về đi làm lại của Thương Kỳ.

————

Sau khi Lộ Miểu trở về liền một mực ở nhà dưỡng thương, cô bị thương không nặng, nửa tháng ở bệnh viện đã khá lên nhiều rồi, dù hôm đó cố ý đụng đến vết thương nhưng không đến mức nghiêm trọng, nghỉ ngơi hai ngày liền đỡ lên.

Vụ án vẫn chưa chấm dứt, vốn cô vẫn phải quay về bên chỗ Thương Kỳ với Ngô Man Man, nhưng Kiều Trạch lại để cô nghỉ ngơi, không cho cô sang đó, chuyện về vụ án cũng không còn thảo luận với cô nữa, cô không biết bây giờ rốt cuộc đã tiến triển đến mức nào rồi.

Gần đây Kiều Trạch đều rất bận, vô cùng bận, ngày ngày đi sớm về trể, cô chưa dậy anh đã ra ngoài, cô đi ngủ thì anh mới về.

Nhiều khi cô chỉ ngủ mơ màng mới mơ hồ cảm nhận được anh ở bên, anh quen ôm cô đi ngủ, cô cũng quen với lồng ngực của anh, nhưng đã vài ngày không thể nói rõ một câu, cô buồn đến mức khó chịu, cô nghĩ mình che giấu rất khá, nhưng vẫn bị lộ trước mặt Từ Gia Diên.

Anh hẹn cô đi ăn.

Ngày đó trên du thuyền cô cố ý làm chân bị đau, anh sốt ruột đưa cô đi bệnh viện, đưa cô rời khỏi thị phi, không ảnh hưởng đến hành động sau đó của Kiều Trạch, Lộ Miểu rất cám ơn anh, hơn nữa anh là anh trai cô, thế nên khi anh hẹn cô đi ăn, cô liền gọi cho Kiều Trạch, nói với anh là Từ Gia Diên hẹn cô ăn cơm, cô muốn ra ngoài.

Cô không có ý gì khác, chẳng qua sợ anh hiểu lầm nên mới báo lại với anh.

Ở đầu dây, Kiều Trạch im lặng một lúc, sau đó chỉ nói với cô hai chữ: Đi đi.

Dặn dò cô chú ý an toàn, đi sớm về sớm, rồi không nói gì thêm.

Cô có chút mất mát, không biết có phải do mình ảo giác hay không, mà từ sau khi bắt được Hoàng Thường, Kiều Trạch có vẻ lạnh lùng với cô.

Vì chút mất mát này mà cô không thể che giấu tốt trước mặt Từ Gia Diên, Từ Gia Diên nhìn một cái đã nhận ra có vấn đề, trực tiếp hỏi cô có phải xảy ra chuyện gì với Kiều Trạch hay không.

Lộ Miểu lắc đầu không chịu nói, chỉ nói là không có việc gì.

Từ Gia Diên thấy cô lúc nào cũng nói giúp Kiều Trạch, cơn giận liền ập đến, đặt ly rượu xuống bàn cái cạch: Trước đó Kiều Trạch đi tìm anh.

Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn anh, cô không biết chuyện này.

Em có biết anh ta nói thế nào không? Từ Gia Diên hỏi.

Lộ Miểu lắc đầu: Anh ấy nói thế nào?

Anh ta nói em và anh ta chỉ là hai bên cùng lợi. Từ Gia Diên bình tĩnh nhìn cô, Là như thế này phải không, Miểu Miểu?

Lộ Miểu không biết tình hình khi Kiều Trạch nói ra câu đó là như thế nào, không biết phải đáp là phải hay là không phải, cô không tỏ thái độ gì, chỉ mím môi không nói, im lặng cầm ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ.

Từ Gia Diên bó tay trước thái độ tiêu cực không nói chuyện này của cô, cô không muốn nói thì anh không ép được cô thốt ra nửa chữ, cũng không ép được cô phải tỏ thái độ.

Anh ta nhắm hai mắt, đè cơn giận xuống, xách lấy chai rượu rót đầy cho mình, Em có biết gần đây anh ta rất thân với Hoàng Giai Ngâm, luôn cùng vào cùng ra không?

Lộ Miểu ngước mắt nhìn anh.

Không biết phải không? Từ Gia Diên đặt ly rượu xuống, Rốt cuộc em nhìn trúng anh ta cái gì?

Cô rũ mắt: Em thích anh ấy.

Từ Gia Diên nhếch môi: Vậy em có biết anh ta đang điều tra em không?

Mắt cô dừng trên mặt anh, mang theo tia kinh ngạc.

Anh ta tìm anh, tìm Thiên Thiên, tìm Trương Khởi... Thậm chí còn nhiều người hơn nữa, để tìm hiểu lai lịch của em. Em có biết không? Anh ta hỏi.

Lộ Miểu mù mờ lắc đầu, cô không biết vì sao anh phải điều tra cô, cô có chuyện gì đều nói với anh.

Miểu Miểu, nếu anh ta là người đàn ông đáng để phó thác, thì em ở với anh ta, anh chúc mừng em.

Nhưng anh ta như bây giờ, em còn muốn khăng khăng đi theo anh ta nữa không?

Lộ Miểu không có cách nào trả lời anh, bây giờ cô chẳng hiểu rõ gì, tất cả đều là lời nói một phía từ Từ Gia Diên, cho dù Kiều Trạch thật sự thân thiết với Hoàng Giai Ngâm, cô càng có khuynh hướng tin rằng anh là vì công việc hơn. Cô biết anh không phải người như thế, điều cô để ý chính là, Kiều Trạch lại điều tra cô, cô không biết vì sao anh phải điều tra cô, nhưng trước khi biết rõ cô sẽ không bình luận lung tung gì.

Em sẽ suy nghĩ kĩ. Sau một hồi im lặng, cô chỉ có thể cho anh ta một đáp án lấp lửng, Anh, em sẽ tự chăm sóc tốt bản thân, anh không cần lo cho em đâu.

Câu nói mềm mại khiến Từ Gia Diên bất lực, anh ta biết rõ tính tình của cô, quả thật không thể ép cô làm gì.

Suy nghĩ kĩ rồi cho anh đáp án. Anh nói.

Lộ Miểu gật đầu, ăn một bữa cơm lại thật buồn chán vô vị.

Sau khi về đến nhà cô liền gọi cho Diêu Linh Linh, hỏi cô ấy có phải gần đây Kiều Trạch cô ấy hàn huyên về chuyện của cô không, Diêu Linh Linh nói phải.

Lộ Miểu lại gọi cho vài thầy cô bạn học trước đây, nói bóng nói gió hỏi gần đây có phải có người hỏi thăm cô không, đáp án đều là có.

Đúng là Kiều Trạch đang âm thầm điều tra cô.

Sau khi cúp máy, Lộ Miểu thấy lạnh hai tay, trong lòng nặng trĩu, như bị thứ gì đó đè lên gây cảm giác khó chịu. Cô không biết vì sao Kiều Trạch lại phải điều tra cô, không biết anh nghi ngờ cô việc gì, cô nhớ lại hai lần gặp Lộ Tiểu Thành, nhớ tới gần đây anh luôn để cô ở nhà dưỡng thương, nhưng rõ ràng vết thương của cô đã lành rồi.

Cô cảm thấy vô cùng khó chịu, Kiều Trạch không tin cô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio