An An chống cằm, hiếm khi thấy cô trầm mặc thế này. Bình Tử Thần cũng ở một bên âm trầm không nói. Hai người đều có tâm sự ngồi ở bàn ăn, thức ăn ngon lành cũng không gợi được cảm giác thèm ăn.
Bình Tử Thần thì chọc cho bát cơm muốn hư còn An An thì không động lấy một đũa.
"Chu Tiến tại sao có thể như vậy, thật là quá đáng."
An An giống như không nghe thấy, như đang đi vào cõi thần tiên.
"Anh ta sao có thể bán đứng cậu như vậy, cậu nhất định không được đồng ý. Đây là vấn đề nguyên tắc, chúng ta không thể vì tiền mà bán đi linh hồn cao thượng thuần khiết."
An An vẫn như cũ chống cằm, lang thang trong thế giới của mình.
"Người đàn ông kia rốt cuộc có lai lịch gì, khiến ngay cả Chu Tiến cũng không dám cự tuyệt, aaaaa… , Chu Tiến chính là đồ đàn ông cặn bã."
An An tiếp tục lang thang trong thế giới của mình.
Bình Tử Thần chọc bát cơm, sau đó lại chọc đũa dính đầy cơm vào mâm thức ăn.
An An vẫn mơ màng.
Bình Tử Thần ngậm miệng, An An chắc là tâm tình không tốt cho nên cô vẫn nên thức thời một chút thì hơn.
Trong lòng An An hiếm khi bình tĩnh như vậy, cô nhận mệnh, tuy nói tâm tình khi bị bán đứng không hề dễ chịu.
Công việc đầu tiên của cô là một diễn viên hạng ba đã bị người khác phá hư; thật vất vả mới tìm được công việc làm tiếp viên hàng không thì lại lần nữa bị phá. Giờ mới làm nhân viên môi giới nhà đất được hơn tháng cũng tiêu tùng. Có lẽ trời sinh cô đã có mệnh bị người phản bội nên cực kỳ bình tĩnh. Mẹ nó trên đời nơi nơi đều là bẫy rập, khắp nơi đều là quy tắc ngầm.
An An kết thúc mười phút lơ đãng, rốt cuộc phục hồi tinh thần lại chuẩn bị ăn cơm. Kết quả vừa cúi đầu, mâm thức ăn của cô vốn ngon lành thơm nức giờ nát bấy, mà kẻ gây họa kia vẫn còn để nguyên tang vật là đôi đũa dính đầy cơm trong mâm của cô.
" Bình Tử Thần, cậu muốn chết hả." An An nổi giận, gầm nhẹ một tiếng, làm Bình Tử Thần sợ hãi giật thót.
"Éc. . . . . ."
"Éc cái gì mà éc, cậu chọc cái gì thế hả."
"Tớ cứ nghĩ là, nghĩ là cậu ăn không vô nên tớ ... tớ coi nó là cái tên mặt than biến thái kia thay cậu hả giận chứ sao." Bình Tử Thần rụt cổ, cô bình thường sợ nhất là An An.
Hai người cùng nộp đơn vào công ty, cùng nhận huấn luyện rồi đi làm. Quản lý nghiêm khắc, thỉnh thoảng cũng hay nổi giận một tí; tổ trưởng tính tình ôn hòa nhưng mà không gây khó dễ cho người mới là chuyện không thể nào, các đồng nghiệp khác tuy cũng có vài người không quá thân thiện nhưng cũng không tiếp xúc nhiều. So ra, An An bình thường hay la hét, tính tình hơi nóng nảy nhưng là người đối với cô tốt nhất.
Tuy nói An An thường thể hiện là một sư tử hà đông nhưng cô rất thích cô ấy. Thật ra thì, An An cho dù la hét, cũng là mắng cô không có tiền đồ, đầu óc chậm tiêu. Nhưng cô quả thật không biết mình đầu óc chậm, chỉ là cô ấy thường nói như vậy mà thôi.
Thế mà hôm nay, sáng ngày ra An An mới vừa thay xong đồng phục liền bị quản lý kêu đi. Chuyện là thế này. Quản lý treo lên vẻ mặt hiền lành áy náy với nụ cười giả lả bắt đầu:
"An An, vị khách hôm qua chúng ta không đắc tội nổi, nếu người ta đã có lời, cô nên ra sức phục vụ đi."
"Cô cũng biết, dạng người nào mới có thể mua mấy căn nhà như vậy, người ta đã chỉ đích danh cô rồi nên cô tự mình cẩn thận suy tính mà làm."
( suy tính cái đầu ông – An An nghĩ thầm. . . . . . )
Thấy An An ngơ ngác không nói gì, quản lý nhìn nét mặt cô . . . . .cũng không biết nói thêm gì. Cuối cùng chỉ có thể vỗ bả vai cô an ủi: "Thật ra thì, khụ khụ, người kia mà không mặc quân phục, điều kiện thật rất không tệ."
"Có thể làm ông xã mà sai bảo sao?" người nào đó vẫn đang mơ màng bỗng hơi híp mắt lại thốt ra một câu khiến Chu Tiến run lên. Tiếp đến liền nghe An An không mặn không nhạt nói một câu: "Muốn bán tôi, cái giá không phải nhỏ đâu." Rất lâu về sau, Chu Tiến mới biết vị cô nãi nãi này làm sao dồn anh ta vào góc chết mà trả thù.
Một tuần sau, Chu Tiến cầm hợp đồng bán nhà đưa cho An An đang liếc mắt lườm anh ta. An An bất động, Bình Tử Thần liền nhận lấy: "Tiền lương tháng này của cô có thể đạt đến con số đấy." Chu Tiến nhìn người vẫn không cho mình sắc mặt tốt nịnh nọt.
"An An, mình muốn hai thứ ở Thế Mậu (trung tâm mậu dịch quốc tế)." Bình Tử Thần lấy lòng, lại tự động bưng trà rót nước.
An An nghe mấy chữ này, đáy lòng oán thầm, sáu con số, sáu con số là mười vạn trở lên, một tháng mười vạn, chẳng trách kẻ buôn bán đối với quy tắc ngầm, với con số này ai mà không động tâm chứ. Đến cả người không đặt nặng tiền bạc như cô cũng động lòng đây này.
Quăng tư liệu cho Bình Tử Thần, vui vẻ đứng lên vỗ vỗ vai cô ấy cười nói: "Giúp mình chỉnh lý hồ sơ, khi nào xong việc sẽ có ba thứ đồ trong Thế Mậu."
"Oa, An An, mình yêu cậu chết mất." Bình Tử Thần hai mắt tỏa sáng, ôm cổ An An hôn lên mặt cô chùn chụt.
An An vội vàng dùng tay ngăn lại, đẩy cái người đang dính như sam trên người mình ra ghét bỏ nói : "Chết xa một chút cho mình."
Bình Tử Thần cười hắc hắc, duyên dáng ngồi xuống mở hợp đồng ra, khi thấy tên tuổi bên trên thì sửng sốt một chút, sau đó cũng không suy nghĩ nhiều liền lo chỉnh lý.
An An tháng này nhận được hai hợp đồng lớn, ba hợp đồng nhỏ, nếu trước kia chỉ có thành tích trung bình thì giờ đã xếp đầu bảng. Bởi vì được đại nhân vật ưu ái cộng thêm năng lực của cô, Chu Tiến chạy chân chó lấy lòng xung quanh cô, chỉ sợ cô không tình nguyện, đại thần trả phòng thì anh ta chỉ có nước mà ăn rau.
Mà An An tự nhiên coi anh ta như không tồn tại. Cô bây giờ chính là ngôi sao may mắn của bộ phận tiêu thụ bọn họ, nghề bán nhà đất này quả thật không dễ, cả tháng trước mới bán được có căn, sau khi cô đến đã một mình bán được căn, có thể thấy được hơi hướm tài thần trên người cô mạnh cỡ nào.
Bình Tử Thần chạy đến ngồi bên cạnh An An, tay bưng má vẻ mặt sung bái tò mò : "An An, tới giờ vẫn chưa thấy ông xã của cậu lộ diện nhỉ."
"Anh ấy không ở Bắc Kinh, mình đã nói rồi mà."
"Hiện tại lối sống văn phòng cũng không được tốt lắm, anh ấy không sợ cậu bị người ta lừa mất à ?"
An An bất đắc dĩ gật đầu: "Không sợ, mình cũng có một thân bản lĩnh, không sợ chút nào."
"Cậu sắp bị lừa rồi đấy." Bình Tử Thần bật cười khì khì tiếp tục nói.
"Mình thấy tên mặt than biến thái hôm ấy thật đẹp trai nha, lại còn là thủ trưởng, chi bằng cậu quăng chồng theo anh ta đi."
"Tại sao?" An An quay đầu, bắt gặp Bình Tử Thần đang làm vẻ mặt hoa si .
"Khí phách, lạnh lùng, tà ác, sắc bén, nhiệt liệt, lạnh nhạt. . . . . ."
"Dừng lại, cậu chính là một hoa si, chắc xem tiểu thuyết nhiều quá, thích nam chủ lạnh lùng đúng không." An An rốt cuộc hiểu rõ, nha đầu này muốn nam nhân.
"Không phải đâu, mình chỉ cảm thấy loại khí thế đó, tư thái bễ nghễ thiên hạ đó ánh mắt, thâm thúy sắc bén. . . . . ."
Hoa si tới cực điểm, An An ‘ chát ’ một cái đánh lên đầu Bình Tử Thần: "Cậu đúng là đã xem quá nhiều tiểu thuyết rồi."
"Ai u, không nên đánh đầu người ta." Bình Tử Thần vội vàng tránh né nữ cường nhân, xoa đầu kháng nghị.
"Không đánh không ra trộm." An An tức giận nói.
Bình Tử Thần đứng dậy ngồi xuống bên cạnh An An nói: "Mình mà có vợ như cậu khẳng định lúc nào cũng lo lắng cậu bị người ta lừa đi bán mất."
Nổi giận, nổi giận, trên đầu An An sắp xì khói: "Bán em cậu ấy."
Bình Tử Thần cười đến nghẹn, bả vai run lên, sau đó An An cảm giác bên cạnh có người, vừa quay đầu lại, thấy Chu Tiến đang đứng ở phía sau, vẻ mặt cùng Bình Tử Thần một dạng.
"Cười, cười cái rắm."
Người bị chửi càng cười to,An An nổi giận, bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài. Lấy điện thoại trong túi ra gửi đi một tin nhắn:
"Ông xã, bại hoại, khốn kiếp."
Rất nhanh, khoảng giây sau có tin nhắn trả lời: "Bà xã, bảo bối, anh yêu em."
"Yêu em anh ấy."
"Em là em yêu của anh."
。。。。。
"Bà xã, anh yêu em."
"Ông xã, em cũng yêu anh."
Ánh mắt trong suốt sáng ngời của An An dâng lên một tầng nước mỏng, một lòng nghĩ đến ông xã yêu của mình.
Buổi trưa ba hôm sau, Triệu Dư xuất hiện tại cửa tòa nhà quản lý tiêu thụ dự án, An An nhận lệnh lúng túng cầm chìa khóa đưa ‘ Thượng Đế ’ đi xem nhà. Triệu Dư lại tỏ ra hết sức thản nhiên, chỉ nhìn An An với ánh mắt khó hiểu. Cho nên, đã lúng túng lại càng lúng túng.
Bởi vì căn nhà đang được sửa lại nên lúc đi ra trên người An An bám đầy bụi, cô theo thói quen đứng vỗ vỗ bụi, có một chỗ bàn tay cô với không tới thế là Triệu Dư tự nhiên vươn tay giúp cô phủi đi.
An An vội vàng lui về sau nửa bước, nhưng vừa quay đầu lại liền thấy chiếc Audi A lọt vào mắt, cửa sổ xe đã hạ xuống, người chủ của nó vẫn như cũ không nhìn ra biểu hiện gì.
Trong phòng, Mậu Ninh vòng tay dựa vào quầy rượu hỏi: "Mấy cậu nói xem An An được vị ‘ gia ’ nào chấm?"
"Triệu tiểu gia có hy vọng." đồng nghiệp Lê Tử biểu hiện đang xem trò vui đánh giá An An đang ở bên ngoài dấn thân vào nước sôi lửa bỏng.
"Tôi thấy vị ‘ gia ’ kia có hy vọng hơn." Mậu Ninh nói.
Bình Tử Thần nhìn tình hình bên ngoài vô cùng tiếc nuối lắc đầu: "An An có ông xã rồi, bọn họ chẳng có trò gì đâu."
"Cái gì?" Trăm miệng một lời, ba âm thanh, hai nữ một nam.
"An An nói, cô ấy kết hôn rồi."
"Thôi đi, ai mà tin." Lê Tử xùy một tiếng bày tỏ không đồng ý, sau đó Mậu Ninh và Chu Tiến cũng hùa vào. Mấy người đều không tin, Bình Tử Thần vội vàng nói: "Chồng cô ấy ở nơi khác, hơn nữa, tôi từng nghe bọn họ nói chuyện qua điện thoại vô cùng ngọt ngào ân ái nha." Sau đó thở dài, hoa si nói: "Mặc dù tôi rất hi vọng cô ấy có thể cùng vị ‘ gia ’ kia a!"
Lê Tử nhìn nét mặt Bình Tử Thần, sau đó cô học chấp tay trước ngực làm bộ dạng sùng bái kêu lên: "Ôi Tứ gia của ta."
"Cậu thích hợp với hoàng a mã hơn đấy?" Bình Tử Thần dội lại.
Mậu Ninh mặc kệ hai kẻ hoa si này, xoay người nhìn Chu Tiến đang nghi hoặc một bên, tay trái vuốt cái cằm trơn nhẵn suy tư.
"Cái cậu này đang nghĩ vẩn vơ gì thế?"
"À, đang nghĩ hồng hạnh có vì quá tịch mịch chịu không nổi mà xuất tường không."
Mậu Ninh vỗ trán, xoay người chạy khỏi trung tâm bàn tán không dám quay đầu lại. Cô muốn làm cho đầu óc thanh tịnh, nếu không sẽ biến thành ‘ không bình thường ’ như họ mất.
Tác giả có lời muốn nói: khụ khụ, mọi người đoán, An An có thể bị vị ‘ gia ’ kia. . . . . . hay không.