Trans: Thanh Long
Phó Yến Phi đã xem video thử vai của cô, ông rất hài lòng với phần biểu diễn của cô.
Bản thân ông là một người cuồng diễn, người đối diễn cũng xuất sắc giống ông, cái kiểu cảm giác thoả thích say sưa đó càng khiến cho ông muốn ngừng mà không thể ngừng được.
Thế nên ông căn bản không thể đợi được đến lúc khai máy mà đã muốn thử diễn với Khương Đào trước.
Chỉ là không ngờ rằng, vừa mới gặp mặt, bản thân thế mà đã thoát vai?!
Ngược lại ông chưa từng nghĩ đến vấn đề là ở Khương Đào, chỉ cảm thấy là do bản thân lâu rồi không diễn, năng lực đã xuống dốc rồi.
Thẩm Chi Diễn thấy Phó Yến Phi sắp hoài nghi cuộc đời rồi, chỉ có thể đi ra thay đổi đề tài: “Thầy phó, có phải thầy mệt rồi không, hay là hôm nay nghỉ ngơi trước đã, đằng nào thì ngày mai mới khai máy mà, sau này cơ hội diễn với nhau còn rất nhiều.”
Phó Yến Phi tỉnh táo lại: “Cậu nói rất đúng, tôi quay về đọc kịch bản tiếp, nghiền ngẫm tâm lý nhân vật…..”
Ông nói xong, đến chào tạm biệt cũng không nói, cùng với trợ lý của mình rời khỏi phim trường.
Thẩm Chi Diễn tỏ vẻ xin lỗi nói: “Tính cách của thầy Phó chính là như vậy, phim chính là trời, hai người đừng để ý.”
Khương Đào vừa ăn no tất nhiên sẽ không để ý.
Thẩm Chi Diễn thấy biểu cảm thỏa mãn của cô, đáy mắt lộ ra vui vẻ: “Hôm nay tôi tìm được một chỗ ăn canh cá, có muốn đi không?”
Khương Đào lập tức nói: “Muốn!”
Mấy người họ đến chỗ đó một cách nhanh chóng.
Đây là một trang trại cá mở ở bên sông, cá đều là vừa mới đánh lên, được làm tại chỗ, phi lê thịt cá, chiên qua một chút, lại dùng đầu cá và xương cá hầm canh, hầm cho đến khi ra nước màu trắng sữa thì cho cá đã chiên qua vào.
Canh cá thanh ngọt, thịt cá bên ngoài xốp giòn bên trong mềm, quả thực là hưởng thụ đến tận đầu lưỡi.
Khương Đào ăn đến mức đầu mũi lấm tấm mồ hôi, hạnh phúc đến mắt cũng híp lại.
Kéo theo cả khẩu vị của Thẩm Chi Diễn cũng nhiều lên, dưới ánh mắt không thể tin được của cô lại múc thêm một thìa canh nữa.
Không biết vì sao, những thứ cướp được từ miệng Khương Đào anh đều cảm thấy càng ngon hơn.
Khương Đào an ủi bản thân, không được tức giận, suy cho cùng cũng là Thẩm Chi Diễn mời khách, Đồng Đồng nói rồi, phải kính trọng kim chủ baba một chút.
Mãi cho đến khi cô nhìn thấy Thẩm Chi Diễn gắp viên tôm cuối cùng vào trong bát.
Khương Đào: “!!!”
Thẩm Chi Diễn hình như nhớ ra điều gì, nói với trợ lý: “Đồ ăn của nhà này rất ngon, cậu đi gọi thêm nữa đi.”
Đôi đũa đang vươn ra của Khương Đào lại chậm rãi co rụt trở về.
Thẩm Chi Diễn không nhịn cười nổi, cẩn thận ăn viên tôm này xong mới lau miệng nói: “Người hôm nay là thầy Phó Yến Phi diễn vai Chu Hoài Bình, chắc là Khương Khương biết nhỉ?”
Trong lòng Khương Đào chỉ có món ăn sắp được mang lên, qua quýt gật đầu.
Thẩm Chi Diễn tiếp tục nói: “Thầy Phó là một diễn viên vô cùng xuất sắc, chỉ là khó khăn lớn nhất đối với một diễn viên phái thực lực như ông ấy chính là không thể thoát vai, nếu như không phải bởi vì vậy, lúc đầu ông ấy cũng không tiếc nuối giải nghệ, tuy rằng tôi mời ông ấy xuống núi nhưng cũng lo lắng chuyện về sau ông ấy không thể thoát vai, nếu như thế thì tôi quá có lỗi….”
Đồng Đồng ở bên cạnh nôn nóng, vội vàng hỏi: “Thế thì phải làm sao? Như vậy sẽ không hại đến cơ thể của thầy Phó chứ?”
“Nếu như không thể thoát vai, đối với tinh thần của thầy Phó ít nhiều cũng sẽ có tổn hại”, Thẩm Chi Diễn nửa thật nửa giả nói: “Nhưng mà tôi bảo đoàn làm phim mời bác sĩ tâm lý tốt nhất, một khi thầy Phó có cái gì đó không đúng thì lập tức bảo bác sĩ vào trị liệu, chỉ là tiến độ quay sợ rằng không có cách nào đảm bảo…..”
Đồng Đồng lộ ra biểu cảm khó xử, một mặt cô ấy đương nhiên hy vọng nam thần thời nhỏ của mình mạnh khỏe nhưng một mặt khác thì rốt cuộc đây cũng là bộ phim đầu tiên Khương Đào đóng chính, cô ấy cũng hy vọng có thể thuận lợi quay xong công chiếu.
Cuối cùng thì Khương Đào cũng rời lực chú ý từ món ăn lên lời nói của bọn họ.
Điều này rất đơn giản.
Sau khi diễn xong cô ăn sạch cảm xúc của Phó Yến Phi, như vậy vừa giúp đỡ được ông ấy và bản thân cũng có thể ăn no.
Một công đôi việc!
Chỉ là cô còn chưa vui vẻ được một giây lại nghi ngờ nhìn Thẩm Chi Diễn.
Tuy rằng biểu hiện của anh không lộ ra chút manh mối gì nhưng cô vẫn cảm thấy anh cố ý nói ra điều này.
Chẳng lẽ anh đã phát hiện ra được chuyện cô ăn được cảm xúc?
Thẩm Chi Diễn giả vờ không nhìn thấy vẻ hoài nghi trong mắt cô nói: “Tôi lập tức cũng phải vào đoàn làm phim, sau này đoán rằng không có cơ hội đến bên này, nhưng tôi đã tìm xong đầu bếp rồi, đảm bảo cơm hộp sẽ không kém như “Lăng Tiêu Ký”.”
Khương Đào: (^-^)
Nháy mắt đã quên mất chuyện nghi ngờ anh.
Thẩm Chi Diễn nâng cốc lên: “Thế thì tôi lấy trà thay rượu, chúc Khương Khương quay thuận lợi, ăn no uống ngon.”
Bốn từ cuối cùng, anh thả chậm tốc độ một chút, dường như mang theo ý khác.
Ngày hôm sau chính là khai máy.
Sau khi lễ khai máy được tổ chức xong, chính là bắt đầu quay.
Nội dung quay ngày đầu tiên chủ yếu là cảnh Chu Tưởng quay về tìm Chu Hoài Bình.
Mấy cảnh đầu tiên đều khá là đơn giản, vô cùng thuận lợi vượt qua.
Nhưng cảnh hai cha con trên bàn ăn, Chu Tưởng khó khăn mở lời nhờ Chu Hoài Bình giúp đỡ chuyện này, dưới sự áp lực lại bắt đầu ăn uống điên cuồng, Chu Hoài Bình ý thức được điều gì đó không đúng, hỏi cô thì cô lại không định nói, cuối cùng Chu Hoài Bình trực tiếp dùng thủ đoạn khi thẩm vấn trước đây để lừa gạt cô nói ra sự thật.
Diễn cảnh này độ khó cực cao.
Cũng là một trong những điểm mấu chốt trong cả bộ phim.
Vì để không làm gián đoạn phản ứng cảm xúc của hai người, Bạch Khấu quyết định quay từ đầu đến cuối trước, sau đó sẽ bổ sung cận cảnh và các góc độ khác sau.
“, , , action!”
Hai người im lặng ngồi đối diện nhau trên bàn cơm.
Đồ ăn trên bàn rất phong phú.
Ánh mắt của Khương Đào rơi vào món sườn heo chiên tỏi ở trước mặt, gần như không kìm nén nổi bản thân, tốc độ ăn càng lúc càng nhanh.
“Chu Tưởng!”
Một giọng nói dường như thức tỉnh cô.
Ngay sau đó đũa của cô bị giữ lại.
Ánh mắt của Phó Yến Phi như chim ưng: “Hôm nay con làm sao vậy?”
Lúc này Khương Đào mới phản ứng lại, cô hiện tại đang quay phim, chột dạ rời ánh mắt đi: “Không, không có gì, con chỉ là hơi đói.”
Đối phương không nói gì.
Cô lại nhìn hai miếng sườn còn lại, thực sự không nhịn nổi nữa thế là thò đũa ra tiếp tục gắp.
Không ngờ rằng đĩa sườn heo đó lại trực tiếp bị Phó Yến Phi bưng đi!!!
Khương Đào tức giận ngẩng đầu.
Nhưng lại lập tức nói với bản thân đây là đang diễn, bắt buộc phải nhẫn nhịn.
Chỉ là mùi hương tỏi luôn thu hút cô, cô chỉ có thể nôn nóng dùng móng tay cào lên trên mặt bàn.
Phó Yến Phi dựa theo kịch bản nói lời thoại.
Tâm tư của Khương Đào đều đang đặt lên món sườn heo chiên tỏi nhưng cũng không quên đọc thoại, chỉ là hơi không tập trung.
Khó khăn lắm cảnh này mới diễn xong.
Bạch Khấu vừa nói “Cut”.
Cô lập tức đứng dậy chạy về phía sườn heo chiên tỏi.
Cuối cùng cũng thoải mái rồi.
Phó Yến Phi vẫn còn đang cố gắng bình ổn lại nhịp thở.
Sự tức giận và lo lắng của Chu Hoài Bình vẫn còn đang xung đột trong đầu ông, xung đột….
Sau đó “vèo” một cái.
Hết rồi.
Phó Yến Phi:???
Ông ta mở mắt lại chỉ nhìn thấy Khương Đào đang ôm lấy đĩa sườn heo chiên tỏi.
Một bên khác Bạch Khấu đang nhìn vào máy quay, trong giọng nói không kìm được sự kích động.
“Thầy Phó, tiểu Khương, hai người thực sự diễn quá tốt rồi!”
Phó Yến Phi lập tức gạt bỏ chút nghi ngờ đó sang một bên, đi về hướng Bạch Khấu.
Trong lúc diễn ông không hề cảm nhận được nhưng vào lúc này đứng ở phía góc độ của người xem, ông mới phát hiện ra các chi tiết nhỏ được Khương Đào xử lý vô cùng tốt.
Cho dù là cô chột dạ lo lắng bị cha phát hiện ra chứng bệnh cuồng ăn của mình hay là tâm trạng lo lắng không yên khi phát bệnh, thậm chí là biểu hiện mất tập trung, lực chú ý bị chuyển đi sau đó.
Cả quá trình cô đều chìm trong trạng thái bệnh cuồng ăn của nhân vật, ở mỗi một tình tiết cô đều làm đến vô cùng xuất sắc!
Phó Yến Phi vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Diễn viên trẻ hiện tại có thể đủ bình tĩnh khắc họa ra một nhân vật như vậy quả thực là không dễ dàng gì.
Phó Yến Phi đang muốn khen Khương Đào.
Lại đột nhiên cảm thấy, ánh mắt của cô nhìn mình…..
Giống như nhìn một cây kem cỡ lớn???