Trans: Thanh Long
Dưới sự chống đỡ thêm của thịt bò khô, đội khách mời thuận lợi thắng được cuộc thi máy đấm bốc.
Đội MC biểu cảm đau khổ: “Đội chúng tôi trực tiếp nhận thua không được sao?”
“Vì sao phải tự mình làm tội mình?”
Hàng Tư Tề tuy rằng vừa mới thua nhưng vẫn tích cực cổ vũ tinh thần đồng đội: “Không sao, ván tiếp theo là máy chơi bóng rổ, chỉ dựa vào sức mạnh không thì không thể nào thắng chúng ta được!”
Bên này đội khách mời cũng ý thức được vấn đề này, Hoàng Hạo nhìn đồng đội: “Mọi người đã ai từng chơi bóng rổ chưa?”
Triệu Ôn Ngôn lắc đầu, Quý Tương Huy vuốt cái bụng to của bản thân cười xấu hổ.
Hoàng Hạo nhìn sang hy vọng cuối cùng: “Chị Khương thì sao?”
Khương Đào: “Bóng rổ là cái gì, có thể ăn không?”
Hoàng Hạo: “...”
Toang rồi, toang rồi.
Bản thân cậu ta cũng là gà mờ, xem ra ván này không thắng nổi rồi.
Quy tắc của ván này là mỗi đội cử ra hai thành viên một nam một nữ, trong thời gian quy định ném được càng nhiều bóng vào rổ thì càng được điểm cao.
Đội MC, Hàng Tư Tề và Mạn Mạn vô cùng tự tin đi ra.
Đội khách mời, Hoàng Hạo do dự dao động một vòng qua lại giữa Triệu Ôn Ngôn và Khương Đào, cuối cùng nhìn về hướng Khương Đào: “Nếu không vẫn là chị Khương ra thi đấu nhé!”
Khương Đào không ý kiến gì, đi ra cùng cậu ta.
Trước khi cuộc thi bắt đầu, đội MC còn rất phong độ cho bọn họ thử trước.
Hoàng Hạo thử ném mấy cái, tỷ lệ ném trúng không đến %, anh ta lại nhìn Khương Đào: “Chị, chị cũng thử xem?”
Khương Đào cầm bóng rổ trong tay ước lượng sau đó nhẹ nhàng ném một cái.
Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, một quả bóng rổ theo đường parabol tuyệt đẹp đập thẳng vào hậu trường.
Hoàng Hạo: “...”
Hàng Tư Tề nhịn cười: “Khương Khương, cái này cần dùng đến sự khéo léo, không thể chỉ dựa vào sức lực không.”
Khương Đào trầm ngâm suy nghĩ.
Hoàng Hạo hít một hơi.
Đội MC cổ vũ cậu ta: “Tiểu Hạo, đừng bỏ cuộc!”
Hoàng Hạo nắm thành quyền: “Được! Tôi sẽ cố gắng một chút!”
Sau đó cậu ta quay đầu nhìn Khương Đào: “Chị, thực ra trong túi của em còn có một lon Hoàng Đào, nếu không…”
Ánh mắt của Khương Đào lập tức thay đổi.
Đội MC: “???”
[Hahahaha, anh Hạo đủ rồi đó!]
[Cố gắng của anh chỉ là dùng đồ ăn để dụ dỗ chị Khương saooooo]
[Tôi chỉ là tò mò, vì sao trong túi của Hoàng Hạo lại có nhiều đồ ăn vặt như vậy?]
[Watson! Bạn đã phát hiện ra điểm mù rồi!]
[] Đây là câu nói của Sherlock Holmes nói với bác sĩ Watson ở trong truyện thám tử Sherlock Holmes, câu này được dân mạng Trung Quốc dùng có ý là bạn đã phát hiện ra điều khác biệt mà người khác không phát hiện ra.
Hậu trường, người quản lý của Hoàng Hạo nghiến răng nghiến lợi: “Thằng nhóc thối tha! Cậu thế mà lại dám giấu mấy loại đồ ăn có calo cao này ở trong cặp! Cậu xong rồi!”
Người quản lý của Triệu Ôn Ngôn ở bên cạnh khuyên anh ta: “Haizz, Hạo Hạo suy cho cùng vẫn là cậu nhóc trong thời kỳ trưởng thành, tham ăn là điều rất bình thường, không giống như Ôn Ngôn nhà tôi, chính là quá nghiêm khắc với bản thân, đến cả ăn cơm cũng phải rửa sạch dầu trên đồ ăn thì mới ăn, căn bản không khiến tôi phải lo lắng.”
Quản lý của Hoàng Hạo: “...”
Cô quá tầm thường rồi!!
Hàng Tư Tề và Mạn Mạn thay nhau cổ vũ: “Không sao, bọn họ cũng chưa hẳn sẽ giỏi ném bóng!”
“Đúng vậy, chúng ta cố gắng làm tốt việc của bản thân là tốt rồi!”
Hai bên lần lượt đứng ở trước hai máy ném bóng.
MC đảm nhiệm chức vụ trọng tài hô bắt đầu.
Hàng Tư Tề và Mạn Mạn tập trung tinh thần, hợp tác ăn ý, một người một bóng, nhanh chóng qua được cửa đầu tiên của máy ném bóng.
Hai người nhẹ thở một hơi, trước khi bước vào cửa thứ hai có năm giây để nghỉ ngơi, hai người đều không hẹn mà nhìn sang hướng bên cạnh.
Lập tức ngây ngốc.
Đứng ở trước máy ném bóng chỉ có một mình Khương Đào, cô giống như là trở nên có ma thuật, một tay chạm vào bóng, một tay ném vào rổ, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Hoàng Hạo ở bên cạnh bắt đầu bật chế độ nhặt bóng đầy ở sân.
Nhưng cẩn thận nhìn, thực ra Khương Đào đang không ngừng điều chỉnh cách thức ném bóng.
Dần dần, bóng rớt ra ngoài càng lúc càng ít, Hoàng Hạo khoanh tay đứng ở bên cạnh nhìn Khương Đào biểu diễn.
[Máy ném bóng còn có thể chơi như vậy sao?!]
[Đột nhiên cảm thấy máy ném bóng lúc trước tôi chơi đều là giả!]
[Đáng thương cho anh Hàng và Mạn Mạn, không phải do hai người không cố gắng, là do đối phương quá biến thái!]
[Hoàng Hạo: Lon Hoàng Đào khiến tôi nằm cũng thắng]
Cuộc thi kết thúc.
Không ngoài dự đoán đội khách mời lại lần nữa đạt được thắng lợi.
Bên này đội MC sắp muốn hoài nghi cuộc đời rồi.
Hàng Tư Tề cố gắng chống đỡ sự lạc quan cuối cùng: “Mọi người tích cực lên một chút! Tuy thua nhưng chúng ta cũng có thể rút ra được bài học, nghĩ xem chúng ta thua ở chỗ nào…”
Phía sau, Mạn Mạn yếu ớt nói: “Chúng ta thua ở chỗ thịt bò khô và lon Hoàng Đào!”
Hàng Tư Tề: “...”
[Hahahaha, con người của Mạn Mạn rất tỉnh táo!]
[Hahaha cười chết mất, nhưng hễ trong túi của các người để nhiều đồ ăn vặt một chút, có thể kết quả sẽ không hoàn toàn như vậy]
Hàng Tư Tề lại lần nữa nâng cao tinh thần chiến đấu: “Lượt cuối cùng là gắp thú bông, là dựa vào may mắn và khéo tay, chúng ta làm người phải có khí phách, thua cũng phải thua có tôn nghiêm!”
Ba người khác dùng sức gật đầu, kết hợp với ánh mắt quyết đấu đến cùng cùng nhìn sang đội khách mời.
Sau đó nhìn thấy Hoàng Hạo đang nịnh nọt vỗ vai Khương Đào: “Chị Khương vất vả rồi!”
Đội MC: “...”
[Hahahaha]
[Hạo Hạo anh…Fan đều không thể nhìn nổi nữa, ôm đứa con trai ngốc nghếch của chúng ta đi đi]
[Hahaha, Hoàng Hạo bên ngoài có tính cách như vậy sao! Buồn cười quá, trở thành fan rồi, trở thành fan rồi]
Triệu Ôn Ngôn biểu cảm phức tạp nhìn Khương Đào.
Nhìn thấy cảnh này, cô ta cảm thấy bản thân có thể đã hiểu nhầm Khương Đào rồi.
Cái gì mà cướp ống kính, biểu hiện tốt, Khương Đào đều không có, cô ấy chỉ cẩn thận làm tốt chuyện của bản thân.
Đồng đội phạm sai lầm cô ấy cũng không nói, chỉ im lặng tìm cách bù đắp lại, cũng không nghĩ đến việc khoe thành tích của bản thân.
Rất nhiều chuyện, cô ấy đều sẽ không chủ động ra mặt nhưng chỉ cần đồng đội gọi cô ấy, cô ấy cũng không hề từ chối.
Biểu hiện của cô ấy đích thực là rất xuất sắc.
Nhưng chẳng lẽ biểu hiện tốt cũng sai sao?!
Cũng có thể là cô ta thực sự đã trách sai Khương Đào rồi.
Triệu Ôn Ngôn trầm mặc suy nghĩ lại về bản thân.
Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân không đúng, đi đến trước mặt Khương Đào: “Khương Khương, trong túi của tôi còn một túi que cay, tiết mục tiếp theo tôi sẽ cho cô.”
Người quản lý của Triệu Ôn Ngôn: “?!!!”
Người quản lý của Hoàng Hạo cũng coi như tìm lại được cân bằng, cười trên nỗi đau khổ của người khác: “Ôn Ngôn của nhà các cô dạ dày vẫn tốt nhỉ, không giống như Hạo Hạo nhà chúng tôi, ăn cay một phát là bị tiêu chảy, thế nên trước giờ không chạm vào mấy thứ đồ cay này…”
Quản lý của Triệu Ôn Ngôn: “...”
Triệu Ôn Ngôn! Sau khi ghi hình kết thúc chúng ta nhất định phải nói chuyện!
Triệu Ôn Ngôn còn chưa biết sau khi chương trình kết thúc bản thân sẽ phải đối mặt với ác quỷ gì.
Chỉ là nhìn thấy ánh mắt phát sáng của Khương Đào, cô ta cảm thấy trong lòng cũng coi như dễ chịu một chút.
Máy gắp thú bông của vòng ba nhanh chóng được chuẩn bị xong.
Hoàng Hạo đề nghị: “Vòng này thầy Quý và Ôn Ngôn lên trước đi, đằng nào thì chúng ta cũng đã thắng rồi, mọi người cứ chơi thoải mái, không có gánh nặng gì.”
Quý Tương Huy cười híp mắt: “Cái này tốt, thoải mái.”
Triệu Ôn Ngôn trong lòng hạ quyết tâm, tuy rằng không quan trọng thắng thua, nhưng bản thân vẫn luôn kéo đồng đội tụt lùi, vòng này nhất định phải biểu hiện cho tốt.
Hiện trường có một máy gắp thú bông.
Hai đội lần lượt đi gắp, đội nào gắp được thì coi như thắng.
Hai đội oẳn tù tì để xác định thứ tự trước sau, đội khách mời gắp trước.
Triệu Ôn Ngôn tràn đầy tự tin đi lên phía trước, gắp được một con thú bông, nhưng nhanh chóng bị rơi mất.
Ngay sau đó lại đổi sang đội MC.
Cứ lần lượt như vậy mấy lần, Triệu Ôn Ngôn đã bắt đầu nôn nóng.
Mà lúc này, Hàng Tư Tề đã thành công gắp được một con thú bông.
Tiếng hoan hô kích động nổ ra từ bên phía đội MC.
Hàng Tư Tề từ cửa bên dưới lấy ra con thú bông khó khăn lắm mới kẹp được, bốn người lần lượt truyền nhau, vui vẻ không nói nên lời, còn vui vẻ hơn so với giành giải thưởng.
Triệu Ôn Ngôn ngưỡng mộ nhìn bọn họ.
Không ngờ rằng bản thân vẫn thất bại rồi.
Cô ta cắn cắn môi, tâm tình vô cùng ủ rũ.
Quý Tương Huy vỗ vỗ bả vai cô ta, im lặng an ủi cô ta.
Khương Đào đột nhiên hỏi: “Cô muốn lấy con thú bông đó?”
Triệu Ôn Ngôn sững sờ chút, ấp úng nói: “Có…Có chút.”
Khương Đào nhớ đến gói que cay, cảm thấy bản thân cũng cần phải có quà đáp lại, thế là nói: “Cô đợi một lúc.”
Cô nói rồi liền đi về phía máy gắp thú bông.
Đội MC vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui khi gắp được thú bông, thấy Khương Đào đi qua cho rằng cô cũng muốn đến chơi.
Hàng Tư Tề thắng được một trận, tâm trạng khá là vui vẻ, chủ động nói: “Khương Khương nếu muốn chơi, tôi có thể dạy cô một vài kỹ năng, ví dụ…”
“Hả?”
Khương Đào một bên ôm máy gắp thú bông lắc lắc, một bên quay đầu nhìn Hàng Tư Tề.
[???]
[!!!]
Hàng Tư Tề: “...”
Xin lỗi đã làm phiền rồi!!!
Khương Khương lấy từng con thú bông ra, lại ôm lấy đi đến trước mặt Triệu Ôn Ngôn: “Cô chọn lấy một con đi!”
[!!!!]
[Huhuhu!! Khương Khương là bạn trai lực sĩ tuyệt thế gì vậy!!! Tôi chết rồi, tôi chết rồi, tôi chết rồi!!]
[Tôi nói trước, tôi là cô gái super soi, sau khi Ngôn Ngôn thất bại, vẫn luôn lén nhìn con thú bông trong tay đám anh Hàng đó, chắc là rất muốn có, nhưng cô ấy không muốn tạo gánh nặng cho đồi đội, vẫn luôn không nói.
Chỉ có Khương Khương chú ý đến, hỏi cô ấy có phải muốn hay không, Ngôn Ngôn xấu hổ nói có chút muốn. Sau đó người tài giỏi đến rồi!
Tôi cho rằng chị Khương sẽ trực tiếp gắp thú bông cho cô ấy, không ngờ rằng chị Khương trực tiếp ôm lấy máy gắp thú lắc ra, ôm một đống thú bông để Ngôn Ngôn chọn trước!
Cái gì gọi là “thú bông tôi cho bạn so với bạn tưởng tượng còn nhiều hơn” đây là cặp đôi thần tiên gì vậy! Tôi đập đầu ngưỡng mộ trước!]
[Tôi đã tưởng tượng ra mười nghìn chữ trong tiểu thuyết rồi]
[Chị em! Bút đưa cho bạn! Viết mau!!]
[Huhuhu, một giây trước tôi vẫn còn đang trong cặp đôi Hoàng Đào, thế mà nhanh như vậy đã kết thúc buồn rồi sao!]
[Hoàng Đào là cặp đôi chân cua gì, xu hướng chung của Khương Khương rõ ràng là CP Giang Hà và CP Khương Đường!!!]
[CP Nham Tương vừa mới đóng góp một màn xuất sắc như vậy chẳng lẽ không xứng sao?!]
[Đậu! Mới một lúc như vậy đến cả tên của CP cũng ra rồi à?!]
Triệu Ôn Ngôn cầm lấy thú bông, cả người đều sững sờ.
Tâm tình vốn dĩ sa sút lập tức bị sự ấm áp lấp đầy.
Cô ta quả nhiên là trách lầm Khương Đào rồi.
Một cô bé dịu dàng như vậy, sao có thể là cô gái mưu mô trong lời của Tô Anh Tuyết được.
Cô ta cảm động nhìn Khương Đào: “Khương Khương, cảm ơn cô.”
“Không cần khách sáo”, Khương Đào cười cười: “Tôi cũng cảm ơn gói que cay của cô.”
Triệu Ôn Ngôn: Huhuhu, cô ấy quả nhiên là vô cùng dịu dàng!
Hoàng Hạo và Quý Tương Huy ở một bên, cuối cùng cũng từ trong kinh ngạc mà tỉnh táo lại.
Hoàng Hạo nhìn con thú bông trong tay Triệu Ôn Ngôn, vô cùng đố kỵ, nửa thật nửa giả nói: “Chị Khương, em cũng cho chị thịt bò khô và lon nước Hoàng Đào, sao em lại không có con thú bông nào!”
Khương Đào nhét mấy con thú bông còn thừa vào trong tay của Hoàng Hạo: “Đều cho cậu.”
Hoàng Hạo: “...”
Đây đều là cái Triệu Ôn Ngôn chọn còn thừa lại!!!
[Hahaha, Hạo Hạo tủi thân, nhưng Hạo Hạo không nói]
[Lúc trước còn có tài khoản marketing nói mối quan hệ của diễn viên trong “Thiên Trù” không êm ấm, cái này không hòa thuận chỗ nào chứ!]
[Đúng vậy, Khương Khương thuần ngọt sủng đi!]
[Đừng nghe tài khoản marketing nói linh tinh, rõ ràng đoàn làm phim “Thiên Trù” rất êm ấm, không có chuyện giống như đoàn làm phim khác loạn xị tranh giành vị trí, chí ít trái tim của các diễn viên đều đặt lên diễn xuất, chắc sẽ không tệ, đợi đến khi công chiếu sẽ ra rạp ủng hộ]
[Nói có lý, thực sự đã chịu đủ mấy tin tức kiểu tranh giành vị trí rồi, hiếm khi gặp phải đoàn làm phim đơn thuần không có làm màu như vậy, nhất định phải ủng hộ!]
“Thiên Trù” bởi vì mối quan hệ giữa các diễn viên hòa thuận mà lại hot lên một đợt.
Góc độ siêu vẹo kiểu này, đến cả bên tuyên truyền cũng quả thực không nghĩ đến.
Cư dân mạng thực sự là thay đổi chóng mặt, quá khó để đoán.
Đồng Đồng rất để tâm đến việc tuyên truyền của “Thiên Trù”.
Tuy nói lần này Khương Đào chỉ diễn một vai phụ nhỏ, nhưng nhân vật này vô cùng vượt trội, vừa hay có thể tẩy sạch ấn tượng kỹ thuật diễn không tốt trước kia của Khương Đào.
Thế nên, cô ấy không chỉ cùng Khương Đào đến quay “Gặp nhau cuối tuần”, còn đặc biệt làm kế hoạch quan hệ công chúng, nghĩ hết một lượt tất cả chuyện có thể xảy ra.
Nhưng cô ấy không thể nào ngờ đến.
Bản thân chỉ là đi vệ sinh mà thôi, sự việc đã đi đến một chiều hướng mà cô ấy không thể ngờ đến, cuồn cuộn mà đi.
Cô ấy nhìn comment CP Nham Tương trên màn hình giống như măng mọc sau mưa, vẻ mặt cứng ngắc.
Chị của cô lại làm cái gì vậy?!
Đến thời gian quảng cáo, cô ấy lập tức đi lên hỏi Khương Đào.
Khương Đào vừa ăn que cay vừa nghi ngờ hỏi lại: “Không phải em nói với chị, có qua có lại sao? Chị chỉ là đáp lại thú bông thôi, còn không mất tiền của chị! Không phải rất giỏi sao?”
Đồng Đồng: “...”
Cô ấy đột nhiên không biết nên nói Khương Đào quá ngây thơ hay là cư dân mạng tưởng tượng quá nhiều rồi.
Thời gian quảng cáo qua đi, ngay sau đó là vòng thi cuối cùng.
— Cuộc chiến gối bông cầu khỉ.
Hai đội phải ngồi trên một khúc gỗ lớn hình trụ hoạt động, sau đó cầm cái gối trong tay tấn công đối phương, đánh rơi được vũ khí của đối phương hoặc là đánh rơi quả bóng trên đầu đối phương xuống thì coi như chiến thắng.
Nghe xong quy tắc, Hàng Tư Tề là người giơ tay phản đối: “Không được, bọn họ bên kia có Khương Đào! Đối với chúng tôi không công bằng!’’
Hoàng Hạo nhíu mày: “Thế các người muốn như thế nào?”
Hàng Tư Tề: “Bên này của các người không thể cử Khương Đào ra ứng chiến, nhưng các người cũng có thể lựa chọn để một người của bên tôi không thể ra ứng chiến, chúng ta công bằng một chút.”
Hoàng Hạo quay đầu thương lượng cùng đồng đội.
“Được, chúng tôi đồng ý.”
Hàng Tư Tề đi qua, biểu cảm nghiêm túc vươn tay ra: "Để chúng ta đi tiến hành một trận đấu công bằng."
Hoàng Hạo nắm tay anh ta lắc lắc: "Chúng tôi cam kết, sẽ không dùng Khương Khương đầu tiên."
Khương Đào: "???"
[Hahaha, coi Khương Khương làm vũ khí hạt nhân, anh Hạo anh có phải ngứa da rồi không!]
[Cười chết tôi mất, đây là một nhóm hài hước gì vậy!!]