Trans: Thanh Long
Giữa một rừng phim bom tấn, doanh thu phòng vé trước khi công chiếu ngày đầu tiên có thể vượt qua mười triệu, đã là một thành tích vô cùng kinh người rồi.
Đến ngày công chiếu, gần như các thành viên trong ê kíp làm phim “Thiên Trù” đều đến.
Ở chỗ công chiếu còn có rất nhiều phóng viên và bình luận phim.
Lộ Thành Vân là một trong những nhà phê bình phim nổi tiếng trong giới giải trí, trong tay quản lý một tài khoản đánh giá phim với ba triệu fan, cho dù ngày nay thiết bị điện tử vô cùng thông dụng, ông ta vẫn có thói quen trong lúc xem phim, dùng bút giấy ghi lại những từ then chốt, lại chỉnh lý thành bản thảo.
Ông ta vừa đến, có không ít đồng nghiệp chào hỏi, ông ta điềm tĩnh gật đầu.
Nhưng ngay sau đó, một giọng nói lớn từ phía sau ông ta vọng đến: “Thầy Lộ đến thật sớm!”
Lộ Thành Vân cau mày, quay người, nhìn thấy một người đàn ông nhuộm tóc xanh lá cây, mặc áo hoa lá chim cò đi đến.
Anh ta tên là Phương Khải Việt, là người làm video ngắn kiểu phun tào, giống như Lộ Thành Vân lăn lộn ở trong giới giải trí nhiều năm, Phương Khải Việt vẫn chỉ là sinh viên năm ba chuyên ngành truyền ngành thông, năm đó anh ta dựa vào việc phun tào mấy người đánh giá phim chuyên nghiệp này để thu tiền đánh giá phim, nhờ đó anh ta mới ở trong một đống video ngắn đột phá vòng vây, có được lượng fan như ngày hôm này.
Phun tào: Chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận. Trong này chắc ý chỉ Phương Khải Việt làm video reaction.
Hai bên cũng chính vì như vậy mà kết thành thù oán với nhau.
Thế nên Lộ Vân Thành không lựa chọn hai bộ phim bom tấn Hollywood và phim đoạt giải của các đạo diễn nổi tiếng, mà ông ta đến buổi công chiếu của “Thiên Trù” chính là vì xem trọng trình độ của Đường Hải Sinh, cảm thấy đây là một con ngựa đen.
Ông ta vốn cho rằng bản thân là người tinh mắt hiểu biết, không ngờ rằng Phương Khải Việt thế mà cũng đến.
Ông ta không để ý đến Phương Khải Việt, ngồi ở vị trí của mình đã được sắp xếp, sau đó lấy giấy bút ra.
Phương KHải Việt “chậc” một tiếng, cũng ngồi vào vị trí của mình.
Anh ta lựa chọn “Thiên Trù” không phải bởi vì coi trọng nó, mà là gần đây “Thiên Trù” quá hot, đủ các loại hotsearch kỳ lạ liên tiếp lên, đến fan của anh ta cũng phải nhắn tin riêng với anh ta, muốn anh ta đi xem.
Theo như kinh nghiệm của Phương Khải Việt, phim mà giai đoạn tuyên truyền càng rầm rộ, lúc công chiếu lại càng không hay.
Hơn nữa nam chính Hoàng Hạo là nam diễn viên mới tuyến ba, nữ chính là Triệu Ôn Ngôn là thành viên nhóm nhạc nữ trước kia giờ chuyển qua làm diễn viên, còn có Khương Đào dựa vào lượng fan của show truyền hình, cho dù người đẹp sườn xám đẹp đến đâu, đó cũng chỉ là đoạn trailer chưa đến một phút, còn chưa hoàn toàn lộ hết mặt, ai biết là đến khi thực sự diễn sẽ ra cái kiểu gì, nếu chỉ thuần là bình hoa thì còn tốt, nếu như vai diễn rất quan trọng, thế thì tai họa.
Cái loại chuyện này, anh ta không biết đã thấy bao nhiêu lần rồi, tuy rằng Dư Ấu Tương ở trong trailer cũng khiến anh ta kinh ngạc, nhưng anh ta không cho rằng cô sẽ là ngoại lệ đó.
Thêm nữa, đề tài còn là về trung hoa dân quốc, một đề tài mà đạo diễn Đường Hải Sinh chưa từng quay bao giờ, có thể nói là tập trung đầy đủ các yếu tố của một bộ phim tệ.
Chính là phim dở bị đóng dấu dưới điểm ở trên tiktok.
Làm video phun tào, nói tốt về phim thì sẽ không có đông người chú ý, chỉ có phun tào phim dở mới kiếm được nhiều tiền.
Bởi vì vậy, anh ta mới đến xem buổi ra mắt phim của “Thiên Trù”, khai thác tư liệu phun tào đầu tay.
Đợi đến lúc công chiếu, đạo diễn Đường Hải Sinh đứng trên sân khấu, ngắn gọn nói vài câu về ý định ban đầu của tác phẩm, sau đó công bố chính thức chiếu phim.
Mọi người ngừng việc rầm rì nói chuyện, ồn ào ngồi vào chỗ.
Đèn trong phòng chiếu phim từ từ tối lại.
Sau đoạn tiêu đề, mở màn là một bến tàu nườm nượp tấp nập.
Nam chính Tống Thừa Trú do Hoàng Hạo đóng giả vờ làm người có tiền, cà lơ phất phơ nhảy từ trên thuyền xuống, sau khi bị phát hiện anh ta chạy qua hai con phố, mới dừng lại thở gấp.
Lộ Thành Vân viết trên sổ: “Mở đầu không có gì đặc biệt, có vẻ lỗi thời.”
Phương Khải Việt lại nhướng mày: Kỹ thuật diễn của Hoàng Hạo tốt hơn so với anh ta tưởng! Đoạn mở đầu này không kém như là anh ta nghĩ.
Sau khi Tống Thừa Trú tháo chạy, dựa theo địa chỉ ở trên thư, tìm đến ông chú họ hàng xa của mình.
Chú lúc nhỏ bởi vì nghèo, bị thin đưa vào trong cung làm thái giám, sau này học hỏi được tay nghề của đầu bếp của ngự thiện phòng, sau khi đến thời dân quốc thì mở một nhà hàng.
Tống Thừa Trú đến nhờ vả chú mình, nhưng lại ham ăn lười làm, còn tự cao, tuy rằng có tài nấu ăn nhưng lại không chịu cố gắng. Mỗi ngày chỉ nghĩ đến làm cách nào có thể lười biếng, lừa gạt chú, nếu không thì là đi Paramount nhảy nhót.
Tiết tấu đoạn này nhanh gọn, ngày thường của hai chú cháu Tống Thừa Trú có rất nhiều chuyện cười, ở trong phòng chiếu phim thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười.
Lộ Thành Vân tiếp tục viết: Đoạn đầu tiên tiết tấu nắm bắt được rất tốt, chỗ gây cười phù hợp có thể tăng trải nghiệm của người xem, lấy trình độ của đạo diễn Đường Hải Sinh mà nói, chỉ có thể coi là đạt yêu cầu, không thể coi là xuất sắc.
Phương Khải Việt lại đổi tư thế ngồi, anh ta thấy, đoạn đầu tiên đến đoạn thứ hai hơi chậm, khán giả bây giờ thích tiết tấu nhanh, nếu như đoạn thứ hai không đủ hấp dẫn người ta, bộ phim này sợ rằng chỉ có thể tầm thường không có gì lạ ở trong giai đoạn hoàng kim ngày -, doanh thu phòng vé trước khi chiếu chính là điểm sáng duy nhất của nó.
Tuy rằng hai người cảm nhận không giống nhau, nhưng đều đồng loạt cho rằng đoạn thứ hai phải tạo kích thích cho khán giả.
Tống Thừa Trú thông qua nữ chính Mạnh Nhã quen biết được mấy người tai to, vì vậy anh ta đã xúi giục chú của mình ở chỗ phồn hoa nhất của Thượng Hải mở một nhà hàng, còn đăng quảng cáo lên báo, mời đủ các nhân vật ở các giới và các chuyên gia ẩm thực đến thưởng thức.
Hôm nhà hàng khai trương đó, đông như trẩy hội, xe cộ đông đúc.
Lộ Thành Vân nhìn đồng hồ trên tay: “Sắp đến giữa phim rồi, chắc là sắp đến cao trào.”
Ông ta lật sang trang, chuẩn bị viết cẩn thận đoạn này.
Lúc này, một chiếc xe dừng ở trước cửa nhà hàng.
Cửa xe mở ra, là cảnh đã chiếu trong đoạn trailer.
Trong phòng chiếu đột nhiên có chút ồn ào.
Phương Khải Việt cũng thẳng người lên.
Đến rồi, đến rồi.
Rốt cuộc là bình hoa hay là tai họa là ở trong hành động lần này.
Lần này, ống kính máy quay không làm ra vẻ bí ẩn nữa, máy quay quay thẳng mặt của Dư Ấu Tương.
Phương Khải Việt hít một hơi khí lạnh.
Anh ta không phải là chưa từng xem show thực tế của Khương Đào, nhưng cô của hiện tại quả thật khác hoàn toàn với cô ở trong show thực tế.
Nói thế nào nhỉ.
Giống như là vua khi đến lĩnh vực sở trường của cô.
Theo Dư Ấu Tương đi vào nhà hàng, nhà hàng vốn đang ầm ĩ dần dần yên tĩnh lại.
Tống Thừa Trú cắn răng đi lên đón, Dư Ấu Tương ngay cả nhìn cũng lười nhìn anh ta: “Tôi đến thưởng thức đồ ăn, những lời chào hỏi thừa thãi không cần thiết.”
Thái độ của cô lạnh nhạt, lại không khiến người ta ghét.
Hơn nữa lúc ánh mắt của cô rơi trên đồ ăn, lập tức thay đổi trở lên nóng rực.
Thay đổi này vô cùng nhỏ, biểu cảm của cô vẫn lạnh nhạt như trước, chỉ là ánh mắt sản sinh thay đổi.
Nhưng Phương Khải Việt đọc được rất rõ ý của cô.
— Thằng đàn ông thối tha cút, anh đang che mất củ sen rưới mật của tôi rồi!!
“Phụt!”
Phương Khải Việt không nhịn được cười ra tiếng.
Thú vị, quá thú vị!
Không ngờ rằng kinh ngạc vui mừng đầu tiên của bộ phim này thế mà lại đến từ Khương Đào!
Sau đó là thử đồ ăn.
Cùng với đó Tống Thừa Trú bưng món đầu cá hầm đậu phụ đến trước mặt Dư Ấu Tương.
Lúc Phương Khải Việt xem đoạn trailer, còn cho rằng cầm đũa là dùng tay thay, không ngờ rằng đoạn thử đồ ăn này quay từ đầu đến cuối, thế mà lại là do bản thân của Khương Đào thật.
Thấy Khương Đào ăn món đậu phụ đó, anh ta vô thức nuốt nước bọt, trái tim lại theo đó cũng căng thẳng.
Cả rạp phim đều yên tĩnh.
Tất cả mọi người dường như đều cùng chung cảm giác với Tống Thừa Trú, căng thẳng đợi chờ lời phán xét của Dư Ấu Tương.
Sau đó bọn họ thấy Dư Ấu Tương nhíu mày lại.
Phương Khải Việt không kìm nổi mà thở dài một tiếng.
Thậm chí còn nảy sinh cảm xúc rèn sắt không thành thép đối với Tống Thừa Trú.
Nếu không phải là anh ta cả ngày khôn lỏi, không chăm chỉ tập luyện kỹ năng nấu nướng, cũng sẽ không khiến Dư Ấu Tương thất vọng như vậy.
Sau đó chính là Dư Ấu Tương không chút nể mặt, mắng như trút nước vào mặt chỉ ra vấn đề của Tống Thừa Trú.
Tức giận của cô, khí thế của cô, đều là đau lòng Tống Thừa Trú lãng phí nguyên liệu tốt như vậy, nhưng lại làm ra đồ ăn không đạt tiêu chuẩn như vậy.
Sự chân thành đối với món ăn này lây nhiễm sang tất cả mọi người trong rạp.
Thậm chí đến cả Hoàng Hạo đang xem ở hàng ghế đầu cũng thực sự cảm thấy Tống Thừa Trú đúng là một tên không ra gì, làm đầu bếp thì phải làm cho tốt chứ!
Trong rạp chiếu phim liên tiếp có những tiếng than thở.
Phương Khải Việt nắm chặt nắm đấm, trong lòng kêu gào: Tống Thừa Trú cậu đứng thẳng lên đi! Chứng minh cậu là đầu bếp giỏi đi!
Đợi đến khi Dư Ấu Tương thất vọng rời đi.
Khách sạn khai trương rầm rộ, lại u ám hạ màn.
Tống Thừa Trú cuối cùng cũng nhìn thấy rõ, anh ta thay đổi dáng vẻ hay ăn lười làm ngày thường, nghiêm túc chăm chỉ theo chú học nấu ăn, kỹ năng nấu nướng cũng tiến bộ cực nhanh.
Phương Khải Việt cuối cùng cũng yên tâm.
Ngay sau đó lại lập tức kinh ngạc.
Anh ta thế mà lại dễ dàng bị cuốn vào trong phim, đồng cảm với nhân vật chính?
Chỗ anh ta phun tào đâu!!
Mà ở bên kia Lộ Thành Vân nhìn tờ giấy trắng cũng sững sờ.
Từ khi Dư Ấu Tương đi ra đến giờ, ông ta hình như bị cô thu hút mất ánh mắt.
Vốn Tống Thừa Trú sau khi bị người ta mắng thì thay đổi hoàn toàn làm lại con người mới, căn bản còn chưa đứng vững, nhưng không biết vì sao, xem xong đoạn này, ông ta lại có thể hiểu được.
Tống Thừa Trú luôn là người khôn vặt, nôn nóng muốn đạt được thắng lợi nhưng thực ra anh ta là người rất thích nấu ăn, lúc trước chú thất vọng, từng cho anh ta cơ hội, để anh ta buông bỏ nhưng anh ta cuối cùng vẫn lựa chọn quay lại.
Chỉ là ở cái nơi ăn chơi trụy lạc như Thượng Hải này, anh ta mất phương hướng, không tìm thấy mục tiêu của cuộc đời, thế nên gấp gáp muốn được công nhận.
Mà đây là điều khiến cho anh ta ở trên con đường sai lầm càng đi càng xa.
Mãi cho đến khi Dư Ấu Tương xuất hiện, một thực khách có sự cố chấp và nhiệt tình với đồ ăn, đã đánh thức bản năng đầu bếp bên trong con người của Tống Thừa Trú.
Phân cảnh này quan trọng nhất chính là nhân vật Dư Ấu Tương này.
Chỉ khi cô vững vàng mới có thể chạm đến điều xuất sắc như vậy.
Khương Đào.
Lộ Vân Thành ghi tên của cô xuống.
Một nữ diễn viên ưu tú như vậy, tương lai rất đáng chờ mong!
Nội dung tiếp theo của phim, kỹ năng nấu nướng của Tống Thừa Trú ngày một tiếng bộ, anh ta trở thành một đầu bếp chân chính.
Nhưng trong lòng tất cả các khán giả đều cảm thấy hơi tiếc nuối.
Mãi cho đến một ngày, Tống Thừa Trú ở trên đường lại gặp được Dư Ấu Tương lần nữa.
Lúc này gia đình nhà họ Dư đã phá sản, Dư Ấu Tương từ đại tiểu thư rơi xuống tầng lớp thấp nhất, cô không đi đến nhà hàng cao cấp nữa, cũng không có ai mời cô đến thưởng thức đồ ăn, vì nuôi gia đình và trả nợ, mỗi ngày cô phải làm ba công việc, bận rộn không ngừng.
Hai người nhìn nhau không nói lên lời.
Tống Thừa Trú mời Dư Ấu Tương đi thử món ăn anh ta làm.
Tuy rằng Dư Ấu Tương mặc đồ công nhân đơn giản, nhưng dáng vẻ cô đi vào nhà hàng lại không khác gì với năm đó, sự nhiệt tình đối với đồ ăn của cô không hề thay đổi.
Lại là đầu cá hầm đậu phụ.
Nhưng lần này, biểu cảm của Dư Ấu Tương giãn ra, cô cẩn thận uống hết bát canh cá.
Cô không nói điều gì cả.
Nhưng đã đủ rồi.
Tống Thừa Trú tiễn cô rời khỏi nhà hàng, vừa hay gặp phải bạn tốt lúc trước đến tìm anh ta.
Bạn tốt nháy mắt liếc qua liếc lại giữa anh ta với Dư Ấu Tương.
“Cô ấy là ai? Mạnh Nhã biết cô ấy không?”
Tống Thừa Trú nhìn bóng lưng của Khương Đào, khẽ cười: “Là một thực khách vô cùng quan trọng.”
Anh ta từ trong túi của bạn lấy ra bao thuốc lá, trong tiếng la hét của đối phương, sau khi châm thuốc thì hít một hơi thật sâu.
Từ sau khi quyết tâm thành đầu bếp, anh ta đã bỏ thuốc lá nhưng hôm nay, lại không nhịn được muốn một điếu.
Anh ta nhả ra làn khói nói: “Cậu biết không?”
“Thực ra tôi rất hối hận, hối hận lúc đầu mình không nên đến Thượng Hải.”
“Tôi từng nghĩ, tôi sẽ có được quyền lực.”
“Tôi từng nghĩ, tôi sẽ có được người đẹp.”
“Tôi chưa từng nghĩ, cuối cùng tôi sẽ trở thành một đầu bếp…”
“Thế sau đó thì sao?”
“Sau này, tôi bị cô ấy mắng cho tỉnh lại, trở thành một đầu bếp nổi tiếng.”
“Một đầu bếp nổi tiếng chân chính biết làm đồ ăn.”
Người bạn ngẩng đầu nhìn tấm biển, là tấm biển lúc trước tổng thống viết cho Tống Thừa Trú, nhà hàng này là nhà hàng nổi tiếng khắp Thượng Hải.
Anh ta không tin cười nói: “Đừng nói đùa, cậu là hậu duệ của ngự trù.”
Tống Thừa Trú cười, không phản bác lại anh ta.
Ánh mắt của anh càng lúc càng xa xăm, vượt qua tòa nhà cao tầng của Thượng Hải phồn hoa, đến bến tàu ồn ào tấp nập đó.
Đây là nơi bắt đầu tất cả.
Máy quay kéo xa.
Tiếng nói chuyện của anh ta và bạn nhỏ dần.
Màn hình dần dần chuyển đen.
Bộ phim kết thúc.
Đèn trong rạp lại sáng lên lần nữa.
Tất cả khán giả đều thở nhẹ một hơi.
Thực ra chủ đề cả phim không quá sâu xa, chỉ đơn giản là câu chuyện trở thành một đầu bếp giỏi.
Nhưng câu chuyện đơn giản như vậy, ngược lại càng thu hút người ta, mỗi một món ăn trong phim và những điển cố đằng sau mỗi món ăn đều khiến cho khán giả mở mang được nhiều kiến thức.
Ê kíp làm phim đã đứng ở trên sân khấu.
Thời gian tiếp theo, bọn họ sẽ trả lời các vấn đề của phóng viên và những người phê bình phim tại chỗ.
Lộ Thành Vân cầm bút nghĩ một lúc.
Thực ra trong cả bộ phim, khiến ông ta ấn tượng sâu sắc nhất chính là Dư Ấu Tương.
Nếu như nói người khác có rất nhiều suy nghĩ, đủ các loại dục vọng, thế thì chỉ có Dư Ấu Tương là trong sáng nhất, trong mắt của cô chỉ có đồ ăn ngon.
Tạo hình nhân vật này là kiểu người vô cùng trong sáng, nhìn như đơn giản nhưng phải diễn cho xuất sắc thì lại vô cùng khó, cần phải có một lòng tin vô cùng mạnh mẽ.
Ông ta đóng quyển sổ lại, nhìn Khương Đào đang đứng ở chỗ mép.
Đang chuẩn bị đặt ra câu hỏi thì lại bị Phương Khải Việt cướp trước.
Lộ Vân Thành tức giận nhìn anh ta.
Phương Khải Việt phấn khích hỏi Khương Đào: “Tiểu thư Khương, tuy rằng phân cảnh diễn của cô chỉ có năm phút nhưng biểu hiện của cô lại khiến người ta kinh ngạc vô cùng.”
“Tôi muốn hỏi, lúc xử lý hai phân cảnh này, cô có chuẩn bị gì đặc biệt không? Đặc biệt là cảnh quay đầu lúc cô xuất hiện đầu tiên thử đồ ăn đó, tôi chú ý thấy đây là quay liền cả quá trình, cô làm như thế nào diễn ra được trình độ như thế này, diễn cái biểu cảm khó ăn của đồ ăn một cách giống thật như vậy?”
Đây cũng là một trong những vấn đề mà Lộ Thành Vân muốn hỏi.
Ông ta không tự chủ mà dỏng tai lên nghe.
Thế mà Khương Đào chỉ ngây ngốc nói: “Tôi không hề diễn.”
“Bởi vì, bởi vì đồ anh ta làm khó ăn thật!”
Phương Khải Việt: “???”
Lộ Thành Vân: “???”