Ăn Hết Giới Giải Trí

chương 62

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Quýt

Đầu Lê Tư Uyển lập tức nảy số: “Đây… Kỳ thật, đây là quà tớ muốn đưa cho anh Chi Diễn!”

Hải Diêm Chi Sĩ: “???”

Một khi đã bắt đầu thì sau đó nói dối sẽ thuận miệng hơn.

Lê Tư Uyển: “Không phải anh Chi Diễn có bệnh kén ăn sao, tớ nghĩ cái này có thể đọc thực đơn, nói không chừng anh Chi Diễn nghe xong sẽ muốn ăn…”

Cô bé nói nhăng nói cuội một hồi, vậy mà có thể lừa được mấy người Hải Diêm Chi Sĩ.

“Cậu nói cũng có lý!” Hải Diêm Chi Sĩ cảm động nhìn cô bé, “Uyển Đậu, tớ không ngờ cậu yêu anh Chi Diễn sâu đậm như vậy, vậy mà có thể suy nghĩ sâu xa…”

Lê Tư Uyển thầm đắc ý, ngoài mặt khiêm tốn nói: “Ha ha ha không khoa trương đến vậy đâu…”

Hải Diêm Chi Sĩ nói: “Hôm nay sau khi hoạt động với nhãn hàng kết thúc, anh Chi Diễn sẽ có buổi họp mặt fan, dì nhỏ của tớ là quản lý của thương hiệu, đến lúc đó dì ấy sẽ đưa chúng ta vào gặp mặt, cậu có thể tự tặng món quà này cho anh Chi Diễn!”

Lê Tư Uyển cứng đờ người, “Cũng, cũng không cần gấp như vậy…”

Hải Diêm Chi Sĩ nắm lấy cổ tay cô bé: “Đâu có gấp, quà của cậu được đưa đến tay anh Chi Diễn sớm thêm một chút thì có lẽ bệnh kén ăn của anh ấy cũng tốt hơn một chút!”

Lê Tư Uyển: “…”

Cô bé đang định khiến Hải Diêm Chi Sĩ đổi ý: “Chỉ là một con búp bê chibi thôi mà, không có tác dụng lớn đến vậy…”

Hải Diêm Chi Sĩ: “Tác dụng có lớn hay không thì chúng ta cũng không quyết định được, cho dù chỉ là hy vọng nhỏ nhoi cũng đừng từ bỏ, đây không phải điều cậu vừa mới nói sao?”

Lê Tư Uyển: “…”

Chính mình tự đào hố rồi tự nhảy xuống.

Cô bé nhìn Dư Ấu Tương chibi mà mình vất vả lắm mới cướp được, đau lòng muốn hộc máu nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười: “Đúng, đúng vậy, chỉ cần anh ấy khỏe mạnh, tớ cũng không sao…”

Hai giờ chiều, hoạt động của nhãn hàng bắt đầu.

Thẩm Chi Diễn mỉm cười dịu dàng xuất hiện ở hiện trường khiến fans gào thét chói tai.

Sau khi cuộc họp báo kết thúc, anh lập tức rời đi cùng nhóm người của nhãn hàng vào trong nhà, nửa tiếng sau sẽ tham gia fanmeeting cùng fan.

Thẩm Chi Diễn dựa vào ghế sofa trong phòng nghỉ, nụ cười trên mặt biến mất, thay vào đó là sự mỏi mệt.

Đỗ Sùng đau lòng nói: “Thời gian quá sát nhau, suốt đường đi cậu cũng không được nghỉ ngơi, cũng không ăn gì, hay là hủy buổi fanmeeting đi…”

Thẩm Chi Diễn lắc đầu: “Đã hẹn fans rồi, sao có thể hủy được.”

Đỗ Sùng cũng bất đắc dĩ nhưng Thẩm Chi Diễn đã quyết định thì không ai có thể thay đổi.

Anh ấy nhìn lịch trình của Thẩm Chi Diễn: “Anh sẽ đẩy hai lịch trình ngày mai của cậu sang ngày khác để cậu nghỉ ngơi một ngày.”

“Không cần.” Thẩm Chi Diễn nói, “Công việc vẫn quan trọng hơn.”

Đỗ Sùng còn muốn nói gì đó.

Thẩm Chi Diễn giơ tay nhìn đồng hồ: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta ra ngoài đi.”

Anh đứng lên, vẻ mệt mỏi trên mặt hóa hư không, lại khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng vừa rồi.

Hải Diêm Chi Sĩ kéo Lê Tư Uyển đi qua cửa an ninh, tiến vào hội trường fanmeeting.

Từ khi fanmeeting bắt đầu, Lê Tư Uyển vẫn luôn thất thần.

Hải Diêm Chi Sĩ cho rằng Lê Tư Uyển sợ Thẩm Chi Diễn không thích quà của cô bé, còn an ủi: “Anh Chi Diễn dịu dàng như vậy, cho dù cậu đưa cái gì, anh ấy đều thích.”

Lê Tư Uyển cười miễn cưỡng: “Ừ, hi vọng là như vậy.”

Tặng búp bê chibi của người khác cho thần tượng của mình, có cô gái nào theo đuổi thần tượng mà như thế không?

Hy vọng anh Chi Diễn không nhận ra, nếu không có lẽ cô bé sẽ bị anh khai trừ fan tịch hu hu hu.

Tới giờ, Thẩm Chi Diễn được mấy bảo an vây quanh đưa vào trong, ngồi ở ghế trên sân khấu.

Nhóm fans lập tức kích động.

Hải Diêm Chi Sĩ cũng không khác gì, nắm lấy tay Lê Tư Uyển bắt đầu hét chói tai.

Fanmeeting có hai phần.

Phần một là MC hỏi Thẩm Chi Diễn một số câu hỏi, phần thứ hai là ký tên cho fans.

Phần câu hỏi không có gì đặc biệt, chỉ là mấy câu bình thường.

Mười lăm phút trôi qua rất nhanh.

Các fan đều mong chờ cầm sổ lấy chữ ký, cũng chuẩn bị một số quà tặng nhỏ.

Từ khi ra mắt, Thẩm Chi Diễn đã không nhận quà của fans nhưng một số món đồ thủ công nhỏ hoặc thư thì anh sẽ nhận, còn đặc biệt giữ gìn chúng.

Rất nhanh đã đến lượt của Hải Diêm Chi Sĩ và Lê Tư Uyển.

Hải Diêm Chi Sĩ thấy Lê Tư Uyển xin được chữ ký rồi muốn đi, vội vàng túm cô bé lại: “Quà của cậu đâu? Mau lấy ra đi.”

Lê Tư Uyển cho rằng có thể lừa dối được: “…”

Hải Diêm Chi Sĩ thấy Lê Tư Uyển do dự, vì thế trực tiếp nói với Thẩm Chi Diễn: “Anh Chi Diễn, bạn em có chuẩn bị một món quà nhỏ cho anh.”

Lê Tư Uyển: “!!!”

Cậu đây là muốn giết tớ!

Thẩm Chi Diễn dừng bút, tò mò nhìn Lê Tư Uyển.

Lê Tư Uyển khóc không ra nước mắt, đành lấy Dư Ấu Tương ở trong túi ra đưa cho Thẩm Chi Diễn rồi chạy mất.

Sau đó cô bé bị Hải Diêm Chi Sĩ túm lại: “Cậu chạy đi đâu vậy, ít nhất còn phải nói cách thức hoạt động cho anh Chi Diễn đi chứ!”

Thẩm Chi Diễn nhìn con búp bê nhỏ trong tay, liếc nhìn một cái liền nhận ra Khương Đào.

Cái này được làm rất tinh xảo, tuy rằng chỉ là bản chibi nhưng lại thể hiện được các đặc trưng của cô.

Ngón trỏ của anh ấn nhẹ lên đầu con búp bê nhỏ, cười nói: “A? Còn có cách hoạt động sao? Anh cũng rất tò mò.”

Lê Tư Uyển: TAT

Em sai rồi! Thật sự!

Em nói dối có thể cho pháp luật trừng trị nhưng đừng để em gặp phải cảnh tượng quẫn bách thế này hu hu hu.

Chính bởi vì bị nhiều con mắt nhìn chằm chằm nên Lê Tư Uyển chỉ có thể để chiếc đũa chạm vào miệng của con búp bê, lập tức có tiếng Khương Đào vang lên: “Lẩu đầu cá đậu phụ…”

Hải Diêm Chi Sĩ còn khoe thành tích giúp Lê Tư Uyển: “Anh Chi Diễn, Uyển Đậu cậu ấy đã chọn món quà này cho anh để hy vọng anh có cảm giác thèm ăn.”

Thẩm Chi Diễn mỉm cười nhìn Lê Tư Uyển: “Cảm ơn em đã lo lắng cho anh, anh tin có cái này, anh nhất định sẽ ăn được.”

Anh nói rồi cất Dư Ấu Tương bản chibi vào túi.

Các fan khác đều hâm mộ nhìn Lê Tư Uyển.

Quà của các cô đều do người đại diện thu, chỉ có cô bé là được chính anh nhận rồi cất đi, có thể thấy được anh thích nó như thế nào, thật là hạnh phúc!

Lê Tư Uyển: “…”

Hủy diệt hết đi, chạy thôi, quá mệt mỏi…

Sau khi fanmeeting kết thúc, Thẩm Chi Diễn và Đỗ Sùng trở lại khách sạn.

Đỗ Sùng báo cáo dữ liệu từ phía thương hiệu cho anh nhưng Thẩm Chi Diễn lại chỉ hứng thú trêu đùa Dư Ấu Tương bản chibi.

Đỗ Sùng bị “Lẩu đầu cá đậu phụ” cắt ngang mấy lần, cảm thấy âm thanh này thật quen tai.

Nhưng anh ấy không nghĩ nhiều, chỉ xoa xoa thái dương: “Thẩm Chi Diễn!”

Thẩm Chi Diễn còn không thèm ngẩng đầu lên: “Tôi nghe thấy rồi, phía nhãn hiệu rất hài lòng, hy vọng có thể hợp tác lâu dài, việc này cứ để anh đi nói chuyện là được.”

Anh vừa nói vừa không ngừng đặt chiếc đũa gần tới miệng con búp bê rồi lại bỏ ra.

Cứ như vậy mấy lần, âm thanh liền thay đổi: “Phiền quá đi! Rốt cuộc có muốn nghe không!”

Thẩm Chi Diễn không nhịn được cười ha ha.

Đỗ Sùng: “…”

Thật muốn cho fans anh thấy dáng vẻ trẻ con này của anh.

Anh ấy thay đổi đề tài: “Đúng rồi, lịch trình ngày mai…”

“Dời đi.” Thẩm Chi Diễn.

Đỗ Sùng: “!!”

“Không phải cậu nói công việc quan trọng hơn sao?!”

Thẩm Chi Diễn không hề đỏ mặt mà thu lại lời mình nói lúc nãy: “Cơ thể là quan trọng nhất, em quyết định nghe lời anh, yêu quý cơ thể của mình.”

Đỗ Sùng: “…”

Có quỷ mới tin!

Thẩm Chi Diễn tựa lưng vào ghế, nói: “Trong khoảng thời gian này, mọi người đều vất vả rồi, em vẫn luôn ở trong đoàn phim, mấy việc ở ngoài đã khiến mọi người mệt mỏi, ngày mai em nghỉ một ngày, cũng cho mọi người nghỉ một ngày.”

Đỗ Sùng có chút ngượng ngùng: “Cậu đừng nói như vậy, những việc này đều là điều bọn anh nên làm…”

Thẩm Chi Diễn: “Nếu như vậy tối nay chúng ta họp nhóm, em sẽ bao hết, mời mọi người đi xem phim. Ngày mai cho mọi người nghỉ!”

Đỗ Sùng có chút cảm động: “Được, để anh đi thông báo với mọi người.”

“Đặt vé cũng để anh làm cho, anh nhớ “Cuộc đời phù du” của cậu còn chưa ngừng chiếu, hay là chúng ta đi xem cái này…”

“Để em xem đã.”

Thẩm Chi Diễn lấy điện thoại ra, giả vờ lướt lướt: “Đúng lúc mấy ngày nay “Thiên Trù” của đạo diễn Đường rất hot, xem phim này đi.”

Đỗ Sùng mơ hồ nhớ tới trên hot search hôm qua có “Thiên Trù” của Đường Hải Sinh, mấy ngày nay anh ấy bận việc với nhãn hiệu nên không để ý lắm.

Anh ấy lập tức liên hệ với giám đốc rạp chiếu phim gần nhất, thương lượng đặt vé.

Sau khi đã đặt vé xong xuôi, anh ấy thuận tay ấn vào Weibo muốn xem danh tiếng “Thiên Trù” một chút, mấy bộ phim của đạo diễn Đường có thành tích không tệ, nếu có kịch bản hay thì có thể hợp tác.

Nhưng mà vừa mới mở Weibo ra, anh ấy đã thấy một bài review phim, ảnh kèm theo là hình Khương Đào trong phim.

Dáng vẻ mặc áo sườn xám, gắp cá khiến anh ấy cảm thấy càng nhìn càng quen mắt.

Anh ấy bỗng quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy con búp bê chibi mà Thẩm Chi Diễn đang chơi đùa.

“…”

Sự cảm động lập tức biến mất trong nháy mắt.

Thẩm Chi Diễn! Cậu vẫn thật khốn nạn!

Nhưng cuối cùng, cả phòng làm việc của Thẩm Chi Diễn vẫn đặt hết vé “Thiên Trù”.

Sau khi xem xong, Thẩm Chi Diễn còn chụp một tấm ảnh trong phòng chiếu phim, đăng lên Weibo.

[Đi ủng hộ phim của người bạn [bắp rang][bắp rang]]

Anh vừa đăng lên, phía dưới bài đăng đã xuất hiện hơn chục bình luận trong nháy mắt.

[A a a a a!!!]

[Cuối cùng người mất tích cũng trở về rồi!]

[Hu hu hu hu cuối cùng anh cũng nhớ ra mật khẩu Weibo của mình rồi sao!]

[Hú hú hú hú, rạp chiếu phim XX! Hôm qua em cũng mới qua đó, không khác gì em được xem phim cùng anh Thẩm!]

[Phim gì vậy! Anh giới thiệu đi, em cũng muốn xem phim giống anh!]

Thẩm Chi Diễn trả lời bình luận này: [Là phim “Thiên Trù” của đạo diễn Đường, rất hay]

Lần này, lại có không ít bình luận xuất hiện, đều là muốn đi xem “Thiên Trù”.

Thậm chí Đường Hải Sinh còn chia sẻ lại bài đăng của anh, cảm ơn Thẩm Chi Diễn đã thích.

Không chỉ vậy, đạo diễn Đường còn gọi điện thoại đến, hai người nói chuyện một hồi lâu, đối phương mới cảm thấy thỏa mãn cúp điện thoại.

Đỗ Sùng vô cảm nhìn hết tất cả.

Nội tâm điên cuồng gào thét: Mấy người đều bị lừa rồi!! Mấy người thật sự cho rằng anh đi xem phim vì đạo diễn Đường sao! Không phải đâu! Thẩm Chi Diễn là tên lừa đảo đấy!

Trở thành người duy nhất biết chân tướng khiến anh ấy nhọc lòng.

Thẩm Chi Diễn vươn vai: “Anh giúp em đặt vé máy bay đến Hải Thành nhé, sau đó nghỉ ngơi đi, ngày mai em sẽ đến xem đoàn phim “Lưới trời”.”

Đỗ Sùng lấy điện thoại ra, đặt hai vé: “Ngày mai anh đi cùng cậu.”

“Không cần, tự em đi được, anh cứ nghỉ ngơi đi.”

Đỗ Sùng đập tay vào điện thoại: “Thừa nhận đi! Xem “Lưới trời” gì chứ, cậu chính là muốn đi xem Khương Đào!”

Thẩm Chi Diễn tự nhiên không hề hoảng hốt chút nào, sảng khoái gật đầu đồng ý: “Đúng vậy.”

Đỗ Sùng: “…”

Sao anh có thể thừa nhận chuyện lấy việc công làm việc tư nhanh vậy?

Anh ấy thở hồng hộc nói: “Nếu đã vậy anh càng phải đi cùng cậu, tránh gặp phải chuyện tai tiếng gì, sau khi cậu quay về việc của bọn anh còn nhiều hơn!”

Thẩm Chi Diễn sửng sốt một chút, không nhịn được cười nói: “Anh đang nghĩ gì vậy? Em chỉ muốn tìm cô ấy ăn cơm thôi.”

Ở đoàn phim lâu như vậy, anh đã sớm quay lại nhịp sống lúc trước.

Cho đến khi nhìn thấy con búp bê chibi kia, không biết tại sao anh lại đột nhiên muốn ăn, muốn cùng Khương Đào ăn gì đó.

Cảm giác thèm ăn một khi đã sinh ra có thể dày vò còn hơn nghiện ma túy.

Thẩm Chi Diễn hiếm khi tùy hứng như vậy, gạt bỏ công việc qua một bên chỉ để đi tìm Khương Đào ăn một bữa.

Đỗ Sùng buồn bã nói: “Chính vì như vậy, anh mới càng muốn đi cùng cậu.”

Nếu thật sự muốn yêu đương, với thân phận của Thẩm Chi Diễn, ngược lại cũng không sợ khi trực tiếp thừa nhận.

Chỉ sợ mấy tin đồn vô căn cứ không có cách nào thừa nhận được, nhưng nếu không thừa nhận mà né tránh thì Thẩm Chi Diễn có lẽ sẽ không có một bữa ăn ngon.

Sáng hôm sau, hai người xuống máy bay rồi gọi xe tới đoàn phim “Lưới trời.”

Đỗ Sùng đã liên hệ với đoàn phim, khi tới phim trường liền có nhân viên công tác tới đón họ vào.

Lúc này, trong phim trường đang quay một cảnh khá quan trọng.

Nữ chính Chu Tưởng phát hiện người đàn ông cô yêu thầm có lẽ chính là kẻ chủ mưu đứng sau vụ án lớn mà cô đang điều tra, hắn tiếp cận, đối xử dịu dàng với mình đều chỉ là vì biết cô đã tra ra chút manh mối khiến cô sụp đổ.

Nhưng mà Khương Đào đã diễn cảnh này bảy, tám lần mà vẫn chưa được thông qua.

“Cắt!”

Đạo diễn Bạch Khấu lại cắt ngang một lần nữa: “Khương Khương, cảm xúc vừa nãy không đúng, cô nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục.”

Khương Đào có chút mờ mịt quay về.

Đồng Đồng không ở đây, trợ lý mới cũng không biết an ủi cô như thế nào.

Cô là nữ chính nên cảnh diễn nhiều nhất, cách diễn cũng không còn giống hai nhân vật trước kia.

Dù sao phương pháp nhập tâm vào đồ ăn cũng có giới hạn của nó.

Vào lúc cô còn đang đau khổ suy nghĩ, không tìm được lối thoát thì có bóng người đứng trước mặt cô.

Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Thẩm Chi Diễn.

“Có cần tôi giúp không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio