Ấn Ngọc Uyên Ương

chương 5: chương 5 : sợ nghe tin dữ .

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng thời gian cứ thắm thoát trôi , con trai tôi cũng được tuổi , nhưng điều kì lạ là con trai tôi vẫn không lớn được , tuy nó đã tuổi nhưng vẫn ở trong thân thể của một đứa bé tuổi .

Hằng ngày tôi đều nhìn cả hai tập võ , gia đình chúng tôi sống rất hạnh phúc , đều yêu thương lẫn nhau , ánh hào quang quanh Vỹ Nại đã đỏ rực đến cực điểm , điều đó cũng là một điềm báo xấu .

Tôi rơi nước mắt , điều tôi không mong chờ cũng sắp đến , nước mắt tôi cứ tuôn không ngừng .

Vỹ Nại chạy đến bên tôi hớt hải nói :

- Nàng sao thế , nàng đau ở đâu hả ?

Chàng vừa nói vừa nhìn khắp người tôi , tôi lắc đầu nói :

- Thiếp không sao , chỉ là bụi bay vào mắt thiếp thôi .

Tôi đứng dậy chạy vào nhà .

Tôi ôm miệng thút thít , sau đó một vòng tay ôm lấy tôi , tôi biết ngay người đó là Vỹ Nại , tôi bấu chặt áo chàng rồi khóc nức nở .

Chàng không nói lời nào , chàng cứ ôm tôi như thế cho đến khi tôi bình tâm trở lại .

Ngoài sân có tiếng con trai của tôi :

- Cha ơi , mẹ ơi con đói bụng rồi .

Tôi nói :

- Đi ăn cơm thôi chàng , con đang gọi kìa .

Chàng dùng tay áo lau nước mắt cho tôi rồi nói :

- Ừh .

Cứ thế chúng tôi ra ngoài mà chẳng nói gì hơn .

Hôm nay là sinh nhật lần thứ của con trai tôi , tôi làm rất nhiều món ăn để chúc mừng sinh nhật Vỹ Lạc , gia đình chúng tôi xum vầy bên nhau , không khí thật ấm cúm dễ chịu .

Tôi cố kiềm nén cảm xúc để không bật khóc , nụ cười của tôi trở nên ngượng ngạo , tôi dọn chén bát rồi bước vô phòng .

Vỹ Nại hình như có điều gì đó muốn hỏi tôi , nhưng chàng gọi tên tôi rồi khưng lại , cả đêm tôi chằn trọc không ngủ được , tôi quay sang nhìn Vỹ Lạc , chàng đã ngủ , tôi sợ làm chàng và Vỹ Lạc thức giấc nên đã đi rất nhẹ nhàng ra ngoài sân .

Tôi rất muốn nói cho chàng biết nhưng sao lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng , hai hàng nước mắt cứ chảy dài trên mặt tôi , tôi cúi đầu nói :

- Xin đừng ... đưa chàng ấy đi ... hu hu hu ...

Đột nhiên một vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau , mùi hương quen thuộc này là Vỹ Nại , chàng hỏi

tôi :

- Nàng hãy nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì đi .

Tôi níu chặt tay áo chàng rồi khóc , chàng xoay người tôi lại rồi nói :

- Nhìn ta này .

Tôi nhìn chàng với đôi mắt đẫm lệ , tôi ức ử nói :

- Thiếp ... thiếp ... không muốn chàng chết ... thiếp không muốn ... hu hu ...

Chàng dùng tay lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên mặt tôi , chàng khẽ nói :

- Thời gian của ta không còn nhiều nữa ... hay cho ta có những giây phút hạnh phúc bên nàng và con trong những ngày còn lại nhé .

Tại sao chàng lại nói như thế , chàng thật sự xem cái chết nhẹ tựa lông hồng sao , tôi bấu chặt áo của chàng , nước mắt cứ rơi lã chã , tôi ấp úng :

- Nhưng ... nhưng ... thiếp không muốn ... mất chàng ... hu hu hu ...

Chàng ôm tôi vào lòng rồi nói :

- Ta ... ta cũng không muốn ... ta không muốn xa nàng và con ... nhưng ta không thể chống lại ý trời ... ta xin lỗi ...

Nước mắt chàng rơi xuống thấm vào lưng tôi , tôi ôm chàng khóc ức ử .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio