Tề Đồng và Lộ Tư Kình cùng nhau đi đến buổi hẹn với Sở Duy, họ gặp nhau trong một quán cà phê.
"Trì Ngộ đâu?"
Hai bên vừa ngồi xuống, Sở Duy không thấy Trì Ngộ liền hỏi.
"Dạo gần đây chị Ngộ bận lắm, tìm không được người." Tề Đồng mặt ủ mày chau nói, "Hôm nào mình tóm được cậu ấy, chúng ta lại hẹn nhau một bữa."
Sở Duy cười nói: "Mình hiểu mà, thời gian này cậu ấy phải theo sát tình hình, chắc cũng không rảnh để quan tâm chuyện khác. Lần này mình muốn cảm ơn các cậu."
Về việc người nhân bản, Sở Duy đã làm tốt việc chuẩn bị tinh thần.
Nhưng cô vẫn bị sốc khi xem buổi phát sóng trực tiếp toàn cầu, số lượng người nhân bản và những việc Sinh học Minh Bằng đã làm vượt ngoài sự tưởng tượng của cô.
Cảnh sát chưa đưa ra thông báo chính thức nhưng vụ việc của Chu Vũ và Uông Hân Nghi đã gây náo loạn trên mạng. Cô biết đó chỉ là những tin đồn thất thiệt không có bằng chứng, nhưng suy cho cùng, cô cũng là người trong cuộc, một khi chắp nối mọi thứ lại với nhau cũng nhìn ra được bảy, tám phần sự thật.
Vất vả lắm Sở Duy mới tìm được cha mẹ của Chu Vũ bị giam lỏng bởi bản sao của anh ta và đưa họ về nước.
Trên đường đi, cô cũng biết được chân tướng từ miệng bọn họ, biết được sự thật về cái chết của Chu Vũ bản thể, họ cũng tham gia vào "Dự án SPARE", chế tạo ra bản sao của Chu Vũ.
"Vậy là, chồng của mình thật sự đã chết, thậm chí mình còn không thấy mặt anh ấy lần cuối."
Sở Duy nhìn những hạt mưa đang rơi tí tách ngoài cửa sổ, không biết mình đang có tâm trạng gì.
Lâu như vậy, cuối cùng việc cô điều tra cũng có kết quả, thật sự có chút nhẹ nhõm, nhưng nhiều hơn là sự buồn bã mất mát.
Tề Đồng đưa khăn giấy cho cô, nắm tay cô và nói: "Ít nhất thì cậu cũng đã biết chân tướng, biết chồng cậu chưa bao giờ phản bội cậu."
Sở Duy đã bật khóc vì những lời này, Tề Đồng bất lực nhìn về phía Lộ Tư Kình.
Lộ Tư Kình cũng bất đắc dĩ, xoa đầu Tề Đồng, trấn an cô đừng áy náy.
......
Tề Đồng và Lộ Tư Kình biết trước khi phiên toà chính thức về người nhân bản được mở ra, Nhiễm Cấm sẽ tạm thời bị hạn chế tự do, không thể gặp ai khác ngoài luật sư.
Trì Ngộ lại đến vùng biển V, cô không nói lý do với Tề Đồng.
Thời gian trước, do điều tra vụ án về Sinh học Minh Bằng, thông tin về khu vực biển V đã bị cảnh sát phong toả trên mạng, không biết bao giờ mới được hé lộ.
"Tiểu Ngộ đến biển V làm gì vậy chứ?"
Toàn bộ tâm trí Tề Đồng đều đặt lên người Trì Ngộ, ngày nào cũng thất hồn lạc phách, cô vừa mới xuất viện lại phải lo lắng cho Trì Ngộ, khuôn mặt tròn tròn bé xinh lại gầy mất một vòng.
Về đến nhà mà vẫn còn nhắc mãi, Lộ Tư Kình đỡ cô đến sô pha, gần như phải ấn cô xuống.
Tề Đồng nhận ra cảm xúc Lộ Tư Kình hơi thay đổi.
Lộ Tư Kình nhìn cô một lúc, có chút chán nản, trong lòng lẩm bẩm câu "Quên đi" đến mười lần, đứng lên nói: "Muốn ăn gì? Tôi đi làm cho em."
Tề Đồng thấy Lộ Tư Kình chưa nghe đáp án đã định bỏ đi, vội vàng giữ chặt cổ tay cô ấy: "Lộ tiểu thư, chị giận sao?"
Lộ Tư Kình "Hả?" một tiếng, cười nói: "Tôi giận gì chứ?"
Tề Đồng nghe cô ấy nói vậy cũng trấn định hơn một chút, tưởng là mình nghĩ nhiều.
Không ngờ Lộ Tư Kình nói câu tiếp theo: "Chẳng qua là mỗi ngày em đều nghĩ đến bạn nối khố của em, ngậm miệng mở miệng đều là nhắc đến tình yêu nhỏ bé của em, đối với người từng lên giường với em thì chỉ gọi là "Lộ tiểu thư". Không sao, tôi hiểu mà, tôi sẽ không làm ầm lên đâu, tôi hiểu chứ."
Tề Đồng sửng sốt, vội vã ôm Lộ Tư Kình, gần như là nhảy chồm lên người cô ấy từ phía sau, hai chân bấu chặt lấy eo cô ấy, không cho cô ấy đi.
"Không phải, Lộ......" Suýt chút nữa lại buột miệng thốt ra "Lộ tiểu thư", Tề Đồng nhanh chóng nuốt về, lập tức đổi sang xưng hô mềm mại ngọt ngào, "Không phải mà chị Lộ, em, quả thật em rất lo cho Tiểu Ngộ, cậu ấy là bạn tốt nhất của em. Nhiều ngày không liên lạc được tất nhiên em sẽ lo lắng cho cậu ấy. Nhưng cậu ấy và chị không giống nhau, thật đó...... Chị đừng đi, em sai rồi, chị tha thứ cho em được không?"
Lộ Tư Kình nghe cô ấy gọi chị, hét lên một tiếng "Buồn nôn", nhưng nụ cười trên khoé môi không thể đè xuống được.
"Chị đừng giận em mà. Chị đừng làm gì hết, ngồi xuống đi, em đi nấu cho chị ăn." Nói xong, Tề Đồng định dẫn Lộ Tư Kình đến sô pha.
Tề Đồng nói xin lỗi đến vô cùng chân thành, Lộ Tư Kình vui vẻ tắt lửa ngay lập tức.
Nén xuống nụ cười, Lộ Tư Kình quay đầu lại, "Hừ" một tiếng, nói: "Chị gì mà chị, không thấy buồn nôn à? Mà tôi sao có thể nhỏ mọn như em nói chứ. Nhìn em kìa, chân đã què rồi còn thích thể hiện, ngoan ngoãn ngồi đợi, xem chị Lộ của em ra tay làm món em thích, sẽ quét sạch nỗi tương tư của em với bạn Tiểu Ngộ."
Tề Đồng phát hiện thật sự Lộ Tư Kình rất thích nói mát, nhưng Lộ Tư Kình càng nói như vậy thì cô lại càng thích.
Cô thở dài một hơi, chính diện ôm lấy Lộ Tư Kình, dán cơ thể mềm mại lên người cô ấy: "Không muốn ăn cơm, muốn chị Lộ ôm."
Lộ Tư Kình bị hành động đáng yêu này làm cho không còn lập trường, lập tức bế cô lên hôn.
Tề Đồng cảm thán trong lòng, Lộ tiểu thư nhìn qua rất lợi hại, nhưng thật ra rất ngây thơ, cũng dễ dỗ nữa.
Vào ngày thứ tám sau khi Trì Ngộ biến mất, rốt cuộc thì Tề Đồng cũng liên lạc được với cô ấy.
【 Xin lỗi Tề Đồng, trước đó mình ở biển V, tín hiệu không tốt. Giờ mình trở về rồi.】
Tề Đồng lập tức đưa Lộ Tư Kình đến gặp Trì Ngộ.
Hôm nay là ngày Nhiễm Cấm được tuyên án.
Từ sáng sớm, Trì Ngộ đã đứng ở Toà án chờ nàng.
Có thể theo dõi phiên tòa trên Internet, tất cả mọi người có thể chứng kiến người nhân bản này bình thản thuật lại toàn bộ cuộc đời mình.
Từ khi nàng ra đời, quá trình trưởng thành, những điều nàng nhìn thấy, những thứ nàng đã phải chịu đựng, thẳng thắn nói với cả thế giới mà không hề che giấu.
Khi nàng kể về quá khứ đẫm máu, cái nhìn của thẩm phán đối với nàng có chút phức tạp.
Thẩm phán đã từng gặp rất nhiều người, khi họ kể về cuộc đời mình thì thường hào hứng hay kích động, chung quy là sẽ mang theo cảm xúc.
Mà những gì người nhân bản này trải qua có thể khiến người khác vô cùng xúc động, lại chỉ được nàng kể lại bằng giọng trần thuật, kiên định khôi phục sự thật, cho mọi người biết số phận của một người nhân bản bình thường.
Không tự thương hại, không kích động, chỉ có thẳng thắn và bộc trực.
Một bài phát biểu khách quan, không tranh thủ sự đồng tình của người khác, ngược lại càng thêm thuyết phục.
Có lẽ, những chuyện nàng đã trải qua cùng sự bình tĩnh của nàng đã tạo nên sự tương phản quá sâu sắc, rất nhiều người tham dự phiên toà trực tiếp, xem video hay tường thuật trực tiếp trên mạng đều không cầm được nước mắt.
Sự tàn nhẫn, ngạo mạn và hung hãn của con người không ngừng diễn ra trong lịch sử nhân loại.
Tương tự như vậy, con người rất phức tạp và đa diện. Bên cạnh sự tàn nhẫn, kiêu ngạo và hung hãn thì sẽ có sự dịu dàng, thấu hiểu và bảo vệ.
Đã xuất hiện những thỉnh nguyện thư công khai quy mô lớn trên phạm vi toàn cầu ở cả trên mạng lẫn ngoài đời.
Mặc dù luật pháp của con người không đủ điều kiện để phán quyết người nhân bản, nhưng mọi chuyện mà Nhiễm Cấm trải qua đều do ác ý của con người, nàng không nên bị định tội.
Số lượng người ký tên vào những bản thỉnh nguyện này đã vượt qua con số một tỷ.
......
Hôm nay là ngày tuyên án, những người thỉnh nguyện đứng bên ngoài Toà án, lặng lẽ chờ đợi, nhỏ giọng bàn luận.
Trì Ngộ đứng trong đám đông.
Tề Đồng, Lộ Tư Kình và Sở Duy đều ở đó, hôm nay là một ngày quang đãng hiếm thấy.
Tề Đồng vừa ôm laptop vừa xem phiên tòa trực tiếp, một nhóm người vây quanh cô để xem và thảo luận, chờ đợi phán quyết.
【 Tất cả đứng lên. 】
"Đến rồi!"
"Nhanh! Tuyên án!"
Ánh mắt Trì Ngộ xuyên qua đám đông, nhìn thấy một góc màn hình.
Tim Tề Đồng đập mạnh đến mức có cảm giác nó sắp lao ra khỏi lồng ngực, cô nắm chặt tay Lộ Tư Kình.
Tay Lộ Tư Kình bị Tề Đồng siết đỏ, không ngừng vỗ lưng giúp cô ấy giải toả áp lực.
Không một âm thanh nào ở quảng trường có hàng ngàn người.
Sau vài giây im lặng, bỗng có tiếng reo hò vang dội.
Tề Đồng quay đầu lại giữa đám người đang phấn khích, nước mắt lưng tròng tìm kiếm bóng dáng Trì Ngộ.
Trì Ngộ nhìn thấy Nhiễm Cấm trên màn hình.
Máy quay tập trung vào nàng.
Trong suốt quá trình nàng luôn khắc chế cảm xúc, rốt cuộc bây giờ cũng lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.
Trì Ngộ cũng cười theo nàng, tầm nhìn dần mông lung......
Thời điểm Nhiễm Cấm ra khỏi Toà án, đám đông lao về phía nàng.
Mặc dù những người ủng hộ vô cùng kích động, nhưng để tránh làm nàng sợ hãi, họ cố gắng hết sức để kiềm chế, cũng như duy trì trật tự tại hiện trường.
Họ gửi đến Nhiễm Cấm vô số lời ủng hộ và những bông hoa an ủi.
Nhiễm Cấm có chút thụ sủng nhược kinh, không ngờ bên ngoài Toà án lại có nhiều người như vậy.
Nàng bị vây ở giữa, vừa lịch sự lại vừa ngượng ngừng cảm ơn mọi người, ánh mắt không ngừng tìm kiếm.
Một phóng viên chen vào đám đông và chĩa microphone vào Nhiễm Cấm: "Nhiễm tiểu thư! Xin hỏi việc tha bổng lần này có ý nghĩa gì với cô? Có phải người nhân bản đã được phép hoà nhập vào xã hội con người hay không? Cô nghĩ thế nào về bản thân mình? Cô có cảm thấy mình đã trở thành con người không?"
Câu hỏi của phóng viên gây ra một trận kinh ngạc và một tràng la ó, nhóm mấy người Trì Ngộ, Tề Đồng bị đám đông chen lấn đẩy ra ngoài cũng nghe thấy, tất cả đều nhíu mày.
Lẽ ra họ phải sớm nghĩ tới, mặc dù Toà án đã phán định Nhiễm Cấm vô tội, nhưng những tranh cãi về người nhân bản sẽ không lập tức biến mất.
Nó có thể trở thành một vấn đề chủng tộc hoàn toàn mới và mang tính cấp bách.
Trước vô số ống kính của máy quay và điện thoại chĩa về mình, Nhiễm Cấm bình tĩnh nói: "Tôi không quan tâm người khác phân loại tôi thế nào, tôi chỉ muốn là chính mình."
Để lại những lời này, Nhiễm Cấm không giải thích thêm gì nữa, nàng vội vàng xuyên qua đám đông, chạy về hướng Trì Ngộ.
Cuối cùng, nàng đã có thể buông xuống tất cả sự phòng bị và gánh nặng của mình, lao về nơi nội tâm mình khát vọng nhất.
Trì Ngộ mỉm cười, dang rộng đôi cánh tay ôm trọn Nhiễm Cấm vào lòng giữa ánh nhìn của mọi người.
Bảo bối yêu thương của em, mừng chị trở về nhà.
......
Sau khi ăn trưa cùng hai người Tề Đồng, Trì Ngộ lái xe đưa Nhiễm Cấm về nhà.
"Nại Nại cũng muốn đến nhưng em ngăn lại. Con bé vừa đi học mẫu giáo, không tiện xin nghỉ. Em trấn an con bé rồi, nói về nhà là có thể nhìn thấy mẹ."
Nghe thấy ba chữ "Học mẫu giáo" này, ánh mắt Nhiễm Cấm chợt sáng hơn: "Nại Nại đã đi học sao?"
"Đúng vậy." Trì Ngộ nói, "Nhưng cũng làm loạn một thời gian, nói không muốn đi, cuối cùng bị em đá mông mang đi."
Nhiễm Cấm tưởng tượng đến cảnh ấy, nhịn không được cười ra tiếng.
Trì Ngộ thấy Nhiễm Cấm cười nhiều hơn, nhân lúc chờ đèn đỏ, ôm mặt nàng, định hôn nàng.
Người Nhiễm Cấm ngày nhớ đêm mong đang ở gần ngay trước mặt, mùi hương quen thuộc cũng đang quanh quẩn trên chóp mũi, nàng chậm rãi khép đôi mi, nhịp tim không ngừng gia tốc, đột nhiên, nàng cúi đầu, nhịn không được hắt xì một cái.
Trì Ngộ: "......"
Nhiễm Cấm che miệng, vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ nhỏ giọng xin lỗi: "Chị xin lỗi......"
Nhiễm Cấm quá đáng yêu, Trì Ngộ cũng không muốn kết thúc nụ hôn như thế này, khi đang định tiếp tục thì đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe thúc giục.
Trì Ngộ: "............"
Thật đáng giận!
Trở lại căn hộ của Nhiễm Cấm, còn vài tiếng nữa Nại Nại mới tan học, hai người cùng nhau tắm gội, trút bỏ nỗi nhớ thương da diết.
Đến tận khi cả người Nhiễm Cấm đều mềm nhũn, Trì Ngộ mới bế nàng lên ghế tựa, giúp nàng lau người, sấy tóc.
Nhiễm Cấm xấu hổ, "Chị tự làm nha?"
Trì Ngộ lắc đầu, "Trước kia không phải chị luôn chăm sóc em thế này sao? Em muốn gì là chị cho đó, muốn ăn gì thì chị sẽ rửa sạch sẽ rồi cắt đút vào miệng em, bây giờ em khuyên chị cố gắng làm quen đi, sau này em đều chăm sóc chị như vậy, cả đời này chạy không thoát đâu."
Nhiễm Cấm cuộn mình trên ghế, dường như rất mãn nguyện, tóc mềm như lụa lướt trên những đầu ngón tay Trì Ngộ, nàng nhìn Trì Ngộ, nhỏ giọng nói: "Chị cũng không muốn chạy......"
Tim Trì Ngộ chợt mềm như nước vì những lời âu yếm này, cô vuốt ve vành tai Nhiễm Cấm, hỏi nàng: "Không chạy thật sao? Sẽ không giống trước kia, không để lại một lời liền bỏ đi?"
Nhiễm Cấm nhớ lại việc nàng dứt khoát rời khỏi Trì thị, bỏ lại Trì Ngộ, có chút áy náy, nhẹ nhàng mà trang trọng gật đầu.
"Chị hứa, sẽ ở bên em cả đời này."
"Có thể chứ?" Ánh sáng ẩn hiện trong đôi mắt Nhiễm Cấm.
Trì Ngộ hôn lên môi nàng: "Đương nhiên, dù chị có dùng mọi cách để đẩy em đi, em cũng không rời đi."
"Chị sẽ không đẩy em đi nữa, thật đó." Nhiễm Cấm thề thốt.
Trì Ngộ cười nói: "Vậy cả cuộc đời em sẽ giao cho chị Tiểu Tông."
Nhiễm Cấm nâng tay, di chuyển đầu ngón tay tới gần Trì Ngộ.
Rèm cửa được kéo lên một nửa, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt xuyên thấu vào phòng, ngọn đèn ngủ nhỏ không biết mệt mỏi toả ra ánh sáng ấm áp, trải lên khuôn mặt Trì Ngộ, khiến cô trông như một ảo ảnh mỹ lệ.
Trì Ngộ thấy đầu ngón tay nàng còn cách khuôn mặt mình một chút, lại chần chừ dừng lại.
Rất nhanh nhìn thấu suy nghĩ của nàng, chủ động áp má mình vào lòng bàn tay nàng.
"Chị xem." Trì Ngộ nói, "Là em, em thật sự đang ở đây."
Đầu ngón tay Nhiễm Cấm cảm nhận được độ ấm của da thịt Trì Ngộ, cảm nhận được —— Sự chân thật.
Niềm khao khát trong mơ đã biến thành xúc cảm chân thật, thậm chí bây giờ Nhiễm Cấm còn có tư cách yêu cô.
Chóp mũi chua xót, Nhiễm Cấm nhận ra trong lòng bàn tay còn có một thứ khác.
"Đây là?" Nhiễm Cấm nhìn chiếc đồng hồ có vẻ như đã qua sửa chữa này, rất quen thuộc.
Trì Ngộ nói: "Đây là của mẹ chị, di vật của Tô Nguyệt Trân."
"Mẹ chị......" Nhiễm Cấm đang nửa tin nửa ngờ thì đột nhiên nhớ ra, đây đúng là chiếc đồng hồ Tô Nguyệt Trân từng đeo, nhưng chưa từng nghĩ sẽ lại nhìn thấy sau một thời gian dài đằng đẵng như vậy, nhất thời nàng không kịp phản ứng.
"Ừm, em nhặt được nó từ căn cứ dưới biển V của Sinh học Minh Bằng."
Nhiễm Cấm không thể tin nhìn Trì Ngộ.
Lần ấy, nàng đã cưỡng ép bản thân buông bỏ chấp niệm về việc đưa Tô Nguyệt Trân về nhà.
Tuy rằng rất thống khổ, nhưng thi thể Tô Nguyệt Trân đã sớm bị đàn cá nuốt chửng, nàng phải đối mặt với hiện thực.
Không ngờ......
"Chính là trong thời gian chờ mở phiên toà, em nghĩ nếu đã không gặp được chị thì nên giúp chị làm một chuyện gì đó, nên mới đi một chuyến nữa đến biển V."
Trì Ngộ kể lại với Nhiễm Cấm về việc cô dò hỏi Trâu Thanh trước kia, hỏi xem Tô Nguyệt Trân có lưu lại di vật gì không.
Cô biết Trâu Thanh nói đúng, chiếc đồng hồ kia có lẽ vẫn nằm đâu đó gần căn cứ. Mặc dù họ cố tình thu hút và nuôi nấng bầy cá, nhưng hải lưu trong khu vực xử lý xác chết không hoạt động do bị ngăn cản bởi căn cứ, nếu như đồng hồ bị mắc kẹt trong rặng đá hoặc san hô nào đó thì dù qua nhiều năm vẫn có khả năng tìm được.
Bởi vì không biết kết quả của cuộc tìm kiếm này, sợ Nhiễm Cấm sẽ thất vọng vì hy vọng quá nhiều, trước đó Trì Ngộ cũng không nói với Nhiễm Cấm, dự định sau khi tìm được sẽ trực tiếp đưa cho nàng.
Căn cứ này đã bị đóng cửa, cảnh sát đang điều tra ở đây, khi Trì Ngộ đến thì vô tình gặp cảnh sát Dư.
Giải thích với cảnh sát Dư ý định của mình, cũng hứa hẹn sẽ chỉ tìm bên ngoài căn cứ, không làm ảnh hưởng đến việc điều tra của cảnh sát, cảnh sát Dư liền giúp cô báo cáo lên cấp trên.
Vì hầu hết các bằng chứng quan trọng của vụ án này đều do Trì Ngộ cung cấp, thế nên tất cả những thành viên trong tổ chuyên án đều biết Trì Ngộ.
Sau khi quy định thời gian và phạm vi với cô, họ đồng ý.
Trì Ngộ tìm ở đây bảy ngày bảy đêm, cạy ra tất cả những rặng đá có thể cạy, không thu hoạch được gì.
Ở thời điểm cô đã có chút nản lòng và định thay đổi phương hướng, bỗng nhiên cô tìm được một chiếc đồng hồ tàn khuyết đã nằm lại đó từ lâu, đang được bao bọc trong một khối tảo.
Trước đó Trì Ngộ đã đi tìm Trâu Thanh, yêu cầu cô ta phác hoạ hình dáng chiếc đồng hồ.
Trâu Thanh cũng chỉ nhớ mang máng.
Trì Ngộ đối chiếu lại, cô chắc chắn chính là nó!
Sau đó cô đem chiếc đồng hồ đi sửa chữa, thay mặt kính, cũng thay thế luôn động cơ đã hỏng bên trong.
Chỉ còn dây đeo là còn nguyên bản, khá chắc chắn, Trì Ngộ kiên quyết muốn giữ lại phần dây này.
Trì Ngộ muốn nó giữ lại vết tích của tháng năm, giúp Nhiễm Cấm giữ lại những dấu vết của hồi ức.
Chiếc đồng hồ đã mất tích từ lâu dưới đáy đại dương, lúc này trở về tay người quan tâm đến nó, một lần nữa lại bắt đầu chuyển động, ghi lại dấu vết thời gian.
Nhiễm Cấm nhìn nó nằm yên trong lòng bàn tay, nặng trĩu.
Nhiễm Cấm nhìn đồng hồ, nhìn đến thẫn thờ.
Trì Ngộ nói: "Em đeo giúp chị?"
Nhiễm Cấm "Hả?" một tiếng, "Nhưng mà......"
Trên tay trái của nàng đã có một chiếc đồng hồ.
"Vậy tháo nó xuống trước? Đeo của mẹ chị." Trì Ngộ mỉm cười bí ẩn với nàng, "Tín vật của hai chúng ta, sau này em sẽ tặng chị món thích hợp hơn."
"Là cái gì?" Nhiễm Cấm rất tò mò.
"Đến lúc đó chị sẽ biết......"
Trì Ngộ giúp nàng đeo đồng hồ của Tô Nguyệt Trân vào, vào thời khắc dây đồng hồ mềm mại ôm lấy cổ tay Nhiễm Cấm, nàng có cảm giác mình được bao bọc bởi sự dịu dàng đã mất từ lâu.
Nhiễm Cấm luyến tiếc đặt chiếc đồng hồ lên môi, cảm xúc bồi hồi khiến mắt nàng nóng bừng.
"Cảm ơn Tiểu Ngộ, cảm ơn đã giúp chị tìm thấy mẹ."
......
Cuối cùng, Nhiễm Minh và Nhiễm Phong cũng bị kết án tử hình giống Đại Nhiễm vì tội danh giết người.
Hà Dật bị phán tù chung thân, trong khi Trâu Thanh bị kết án mười năm tù vì biểu hiện lấy công chuộc tội.
Chu Vũ và Uông Hân Nghi vì thân phận đặc thù, trước khi kết án còn phải điều tra thêm.
Ngành công nghiệp nhân bản bị nhổ tận gốc, giới khoa học đang thảo luận về việc liệu có nên áp dụng công nghệ nhân bản vào y học hiện đại một cách hợp pháp để mang lại lợi ích cho nhân loại - bao gồm cả người nhân bản và người tự nhiên hay không.
Đây là một thời kỳ rất đặc biệt trong lịch sử văn minh nhân loại, khi chúng ta nhắc đến "Con người" luôn sẽ theo bản năng mà thắc mắc, là đang nói đến "Người nhân bản", "Người tự nhiên" hay là cả hai.
Nhưng ngay sau đó, với sự bùng nổ của phong trào đòi quyền bình đẳng cho người nhân bản, khi chúng ta nói "Con người", đó chỉ là người mà thôi.
Dù là dùng phương thức nào để đến với thế giới này, tất cả mọi người đều có quyền lợi như nhau.
Đó là tất cả những gì họ đã nói.
......
Tầng Tập đoàn Trì thị.
Cả buổi sáng Trì Ngộ vẫn chưa thể rời khỏi văn phòng, đau đầu đối mặt với một đống email trên máy tính.
Tại sao có nhiều chuyện cần mình quyết định như vậy?
Trì Ngộ gửi tin nhắn WeChat cho Nhiễm Cấm nũng nịu oán giận.
Nhiễm Cấm nhanh chóng trả lời cô.
[ bánh kem ][ bánh kem ][ bánh kem ] Hôn hôn chị Tiểu Tông [ bánh kem ][ bánh kem ][ bánh kem ]: 【 Tiểu Ngộ đã lâu không đến công ty, chắc chắn sẽ có nhiều việc phải giải quyết. Mệt lắm à? Chị đến giúp em được không? 】
[ yêu ][ yêu ][ yêu ] Hôn Hôn vợ yêu Tiểu Ngộ [ yêu ][ yêu ][ yêu ]: 【Chị muốn đến sao? Bây giờ à? Đúng lúc lắm, em ở đây chờ chị. 】
Gửi một biểu tượng cảm xúc là bánh bao ngượng ngùng đỏ mặt.
Nhiễm Cấm nhìn cái bánh bao này, thấy kiểu gì cũng có thâm ý, bất giác muốn bẻ nó ra.
Lần trước khi Tiểu Ngộ thân mật cùng nàng ở trong xe, cũng dùng biểu tượng cảm xúc này.
Cho nên, lúc này muốn ở văn phòng sao......
Tiểu Ngộ thật là cởi mở......
Khuôn mặt Nhiễm Cấm từ từ trở nên giống hệt biểu tượng cảm xúc của Trì Ngộ.
Nửa tiếng sau Nhiễm Cấm đã đến cao ốc U.P, Trì Ngộ xuống lầu chờ nàng, đón nàng lên.
"Chị đến nhanh thật." Trì Ngộ thấy mặt nàng vẫn còn nét ửng đỏ, tò mò xoa xoa mặt nàng, hỏi: "Sao mặt lại nóng như vậy? Sao mà gấp gáp vậy nè?"
Hôm nay Trì Ngộ mặc một chiếc áo khoác cổ đứng màu đen tuyền, cùng với mái tóc đuôi ngựa cột cao khiến cô trông lại càng cao ráo và thanh thoát hơn. Vì phải tham gia cuộc họp báo nên có thể thấy hôm nay Trì Ngộ trang điểm vô cùng sắc sảo, trong sự sắc sảo lại mang theo vẻ lộng lẫy và điềm đạm.
Nhiễm Cấm vừa nhìn, lại bất giác nóng lên.
Nghĩ đến những gì sắp xảy ra, Nhiễm Cấm không trả lời Trì Ngộ mà đột ngột cúi đầu, hắt xì vào lòng bàn tay.
Trì Ngộ: "......"
Nhiễm Cấm: "............"
Cứu mạng, thể chất đặc thù đáng xấu hổ này, một chút riêng tư cũng không giấu được!
Nhiễm Cấm âm thầm hạ quyết tâm, chút nữa giúp Trì Ngộ giải quyết xong công việc phải lập tức đi tìm chuyên gia, xem thử thể chất kỳ quái này còn có thể cứu vãn không.
Nhận được sự "ám chỉ" của Nhiễm Cấm, Trì Ngộ cố ý lộ ra vẻ mặt khó xử, lặng lẽ hỏi nhỏ bên tai nàng: "Bây giờ sao?"
Nhiễm Cấm lập tức đỏ mặt, nhịn không được giữ chặt tay áo Trì Ngộ, ngăn cản cô nói ra lời nào đó đáng sợ hơn.
Nhiễm Cấm vừa mới giữ lấy cô, đúng lúc Giám đốc Từ mang theo Tiểu Trương và Tiểu Dương đi ngang qua, vui vẻ chào hỏi họ từ xa: "Tiểu Trì tổng —— Nhiễm tổng ——"
Trì Ngộ nắm tay Nhiễm Cấm, trầm tĩnh gật đầu chào lại họ.
Nhiễm Cấm có chút ngạc nhiên xen lẫn vui mừng khi nghe thấy họ vẫn còn gọi mình là "Nhiễm tổng", giơ lên bàn tay không bị Trì Ngộ nắm, vẫy vẫy với họ.
"Họ rất nhớ chị, còn liên tục nói em mời chị về, thậm chí là đến làm khách trò chuyện tán gẫu cũng tốt." Trì Ngộ dẫn Nhiễm Cấm đi về phía thang máy.
"Hôm nay là kỷ niệm năm thành lập của Tập đoàn Trì thị, tối nay sẽ có một cuộc họp báo, chờ ứng phó xong với giới truyền thông sẽ tổ chức tiệc khiêu vũ, tất cả mọi người trong công ty sẽ tụ tập uống rượu, trò chuyện, chị có muốn lộ diện không?"
"Hôm nay? năm?" Nhiễm Cấm được Trì Ngộ nhắc nhở mới nhớ ra.
Từ khi Trì Ngộ nói nàng làm điều mình thích, nàng đã bị mê hoặc bởi việc phục chế đồ cổ, thời gian gần đây vì luôn bận rộn học nghề nên đã quên mất chuyện này.
"Tuy rằng mấy người Giám đốc Từ khẩn thiết mong em đưa chị đến vũ hội, nhưng họ cũng biết chị không thích xã giao và khiêu vũ, chỉ mong nhìn thấy mặt chị một lần cho thoả sự nhớ thương."
"Trước kia chị luôn lạnh lùng với họ, sao họ lại nhớ chị được chứ?"
Trì Ngộ không ngờ Nhiễm Cấm lại nghĩ thế này.
"Chắc chị không biết mọi người ở tầng mười tám khóc lóc thảm thương thế nào khi chị rời khỏi Trì thị mà không để lại một lời đâu."
"...... Phải không."
"Còn không phải sao, đặc biệt là Tiểu Trương, lúc đó ở ngay trước mặt em, kể lại tất cả những quan tâm chị đã dành cho cô ấy, nói đến nước mắt như mưa, cô ấy còn rằng tuy chị không biết cách nói lời êm tai, nhưng luôn đối xử với người khác rất dịu dàng."
Nhiễm Cấm thật sự không biết ấn tượng mình để lại trong lòng người khác là như vậy.
"Lúc trước, khi chị còn ở Toà án thẩm vấn, họ cũng chạy ngược chạy xuôi tìm cách giúp chị." Trì Ngộ ôm eo nàng, nói, "Có rất nhiều, rất nhiều người lặng lẽ yêu thương chị."
Nhiễm Cấm và Trì Ngộ cùng đi thang máy lên lầu.
Qua tấm kính cong, Nhiễm Cấm lại lần nữa xuất hiện trong cao ốc U.P, cùng Trì Ngộ mười ngón đan vào nhau, bất giác lại dâng lên cảm giác lạ lẫm.
Cảnh ngựa xe như nước trong thành phố chiếu vào tầm mắt, nàng biết thế giới này không hoàn mỹ, sẽ luôn có những chuyện khiến người ta thất vọng và đau đớn xảy ra.
Nhưng bắt đầu từ giờ phút này, được vây quanh bởi rất nhiều yêu thương, nàng đã không còn hoang mang, lạc lõng nữa.
Nàng sẽ giữ chặt hy vọng trong trái tim mình, nắm tay Trì Ngộ cùng ở lại thế giới không hoàn mỹ này, yêu thương nhau, che chở nhau, và sống thật tốt.
Đến văn phòng, Nhiễm Cấm thấy khung cảnh hoàn toàn không có gì thay đổi so với khi nàng rời đi, bàn, ghế, máy vi tính của nàng vẫn còn đó.
Nhưng vẫn có điểm khác biệt.
......
Đây là lần đầu tiên Nhiễm Cấm mặc váy không tay.
Lúc này Giám đốc Từ và Tiểu Trương mới nhận ra rằng hai cánh tay Nhiễm tổng xinh đẹp như vậy, thật hoà hợp với nhan sắc này.
"Tiểu Tông."
Trong buổi khiêu vũ, Trì Ngộ đi về phía nàng, chậm rãi vươn tay.
Nhiễm Cấm lịch sự mỉm cười gật đầu với những người xung quanh rồi lập tức nhấc váy, bước nhanh về hướng Trì Ngộ.
Trì Ngộ đưa Nhiễm Cấm đến sàn nhảy, họ cùng hoà mình vào điệu vũ chưa kịp hoàn thành lúc ban đầu.
Đồng thời, Trì Ngộ cũng đeo chiếc nhẫn mình đã cẩn thận chọn lựa vào ngón tay Nhiễm Cấm.
Nhiễm Cấm ngạc nhiên nhìn chiếc nhẫn vừa khít với ngón tay mình.
Trì Ngộ nói khẽ bên tai nàng: "Em tự đo đó, đúng là không tệ."
Nhiễm Cấm nghe xong đỏ mặt, rồi lại mỉm cười ngượng ngùng.
Người khác nhìn hai cô thân mật khắng khít, rõ ràng là một đôi tình nhân đang chìm đắm trong mật ngọt tình yêu.
Trì Ngộ dẫn dắt Nhiễm Cấm, dạy nàng khiêu vũ, để nàng có thể tận hưởng niềm vui trong lúc khiêu vũ, hưởng thụ hạnh phúc của cuộc đời.
Để quãng đời sau này của nàng không còn đau khổ, cô sẽ luôn cùng nàng nhảy múa giữa dòng sông thời gian.
Nhiễm Cấm chủ động đến gần Trì Ngộ, dựa vào vai cô, nhỏ giọng nhưng kiên định nói ra những lời chôn chặt trong lòng, những lời nàng từng cho rằng sẽ cùng mình vùi trong mộ địa:
"Tiểu Ngộ, chị yêu em, hãy để chị dùng cả đời này để yêu em."
Văn phòng ở tầng mười tám này đã từng chứng kiến những tháng ngày đen tối nhất của Nhiễm Cấm, hiện giờ lại là chứng nhân nàng bước chân vào cõi Niết bàn.
Đoá hoa hồng trắng bị Nhiễm Cấm cất sâu trong ngăn kéo đã được Trì Ngộ lấy ra, đặt ở nơi ánh nắng chiếu đến mỗi ngày.
Hãy để nó yên tĩnh và đẹp đẽ trong nắng ấm.
Niết bàn là trạng thái giải phóng cuối cùng của vòng luân hồi, có nghĩa là dập tắt hoặc không bị ràng buộc, tự do khỏi những gì đã ràng buộc chúng ta, từ niềm đam mê đốt cháy của ham muốn, ghen tuông và sự thiếu hiểu biết. (Theo hoasenphat.com)
【 Hoàn chính văn 】
- ------------------------------------