Ẩn Trung

chương 71

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi.

Đường Chung sau khi được gây mê bắt đầu mơ mơ màng màng, đèn giải phẫu chiếu lên đỉnh đầu cậu, cậu mơ hồ nghe thấy bác sĩ Lưu và Doãn Kham đang nhỏ giọng trò chuyện, sau đó có người hỏi cậu “Thấy sao rồi”, cậu vô lực “Ừ” một tiếng, mí mắt dần nặng đi, nhanh chóng mất ý thức.

Sau khi kết thúc quay về phòng bệnh, Đường Chung thừa dịp hiệu quả gây mê chưa hết đánh luôn một giấc. Lúc tỉnh lại trời vẫn còn sáng, trên tay gắn kim truyền nước, tuyến thể sau gáy bọc một lớp băng gạc dày, món đồ giống vòng cổ bao kín miệng vết thương, Đường Chung giật giật cổ, tê tê, cảm giác đau đớn cũng không rõ ràng.

Y tá trực phòng thấy cậu tỉnh bèn dìu cậu ngồi dậy dựa vào đầu giường, Doãn Kham nhanh chân đi tới như cơn gió, người mặc áo blouse trắng, trong túi cắm chiếc bút, hiển nhiên là đang làm việc.

Giúp cậu uống hai ngụm nước, Đường Chung nói: “Anh đi làm việc đi, em không sao.”

“Không có việc.” Doãn Kham nói, “Ở với em một lát.”

Cô y tá bên cạnh cười nói: “Bác sĩ Doãn cũng nên cẩn thận chút, mỗi lần nói không có việc, việc sẽ tới ngay.”

Lời “Kiêng kỵ” truyền miệng trong bệnh viện này Doãn Kham vốn không để ý, ai ngờ hôm nay lại trúng đòn, vừa đặt ly xuống muốn đút cho Đường Chung chưa ăn trưa ít đồ dễ tiêu hóa, bên ngoài đã có người gọi: “Bác sĩ Doãn, phòng bên kia có mấy bệnh nhân mới, bác sĩ Lưu gọi cậu tới kìa.”

Dù sao bây giờ vẫn là thời gian làm việc, Đường Chung giục anh mau đi: “Em cũng không phải không có tay, tự ăn cơm được.”

Trước khi đi, Doãn Kham ngại đây là nơi công cộng, chỉ nắm chặt tay Đường Chung, nói: “Phẫu thuật rất thành công.” Suy nghĩ một chút, nói thêm một câu, “Về sau sẽ càng ngày càng ổn.”

Thật ra Đường Chung chưa từng nghi ngờ những lời Doãn Kham nói, căng thẳng trước buổi giải phẫu hoàn toàn là phản ứng không thể tự mình kiềm chế được.

Sau đó hồi tưởng, cảm thấy lúc đó mình thật ngốc, cứ như lo lắng không còn cơ hội, không biết Doãn Kham quay về trạng thái bình thường có buồn cười không.

Buổi phẫu thuật chỉ là tiểu phẫu, gây mê xong cũng chẳng cảm thấy gì, nhiều lắm thì vết thương hơi đau mà thôi.

Đường Chung ăn xong cơm rảnh rỗi không có gì làm, bèn dùng cái tay kia lục di động, đầu tiên lên Weibo nói với mọi người mình không sao, sau đó mở diễn đàn có biểu tượng xe chạy quen thuộc, nhìn mấy omega khác mắng alpha nhà mình không lãng mạn gì, cười đến mức nghiêng ngả, cảm giác đau đớn cũng bay sạch.

Gần tới chạng vạng, cửa phòng bệnh vang lên tiếng nói chuyện, Đường Chung trợn mắt há mồm, không ngờ mấy đứa bạn cũ hôm qua còn nhắn WeChat bảo bận, hôm nay đã chạy tới đây cả rồi.

Thích Nhạc và Thái Hiểu Tình nói chỉ tình cờ đi qua, Đường Chung không tin, lý do của Tô Văn Uẩn và Hạ Gia Huân càng xàm xí: “Được nghỉ dài hạn, đến thủ đô hưởng tuần trăng mật.”

“Hai dì đồng ý rồi à?” Đường Chung nhớ tới chuyện hẹn hai bà mẹ đến nói chuyện, tò mò hỏi, “Ai thắng thế?”

Hạ Gia Huân vỗ ngực: “Bây giờ bọn tôi đang thắng.”

Đường Chung lo lắng thay họ: “Vậy sau này thì sao?”

“Chuyện sau này để sau này nói.” Gần đây Tô Văn Uẩn đã học được tính thong thả của Hạ Gia Huân, “Dù sao vẫn còn nhiều thời gian, người lớn như họ còn sợ phá nổi đám thanh niên chúng ta à?”

Thái Hiểu Tình ngồi bên cạnh bĩu môi: “Đều đã sắp ba mươi rồi, đừng lúc nào cũng thanh niên này thanh niên nọ nữa.”

Thích Nhạc đứng giữa ba người thích ầm ĩ bỗng trở nên vô cùng trầm ổn. Cậu ta rửa táo tây, ngồi bên giường Đường Chung gọt vỏ, vừa gọt vừa tuyên bố: “Tháng sau tôi kết hôn, mọi người có rảnh thì đến tham gia tiệc cưới, không rảnh cứ chuyển lì xì qua WeChat là được.”

Phòng bệnh nhất thời sôi sùng sục, ai cũng hỏi cậu ta sao chưa nói tiếng nào đã giải quyết chuyện chung thân đại sự rồi, nhanh hơn người ta yêu đương từ hồi còn đi học nữa.

Thích Nhạc nói là được người nhà giới thiệu, người kia cũng là giáo viên, Thái Hiểu Tình cảm thán hôn nhân như vậy vẫn ổn thỏa nhất, dù sao còn tốt hơn trong nhà không đồng ý mà dằn vặt một mất một còn.

Tô Văn Uẩn và Hạ Gia Huân đều cảm thấy nhột, Đường Chung cũng không khá hơn là bao, miếng táo tây trong miệng nhạt nhẽo không có vị gì.

“Đồng cam cộng khổ, tình cảm sẽ càng vững chắc.” Bệnh nghề nghiệp của Thích Nhạc lại tái phát, bình thản nói, “Thời gian không chảy đi đâu được, lúc đi qua đều sẽ để lại vết.”

Hạ Gia Huân bật ngón cái: “Lớp trưởng, tôi thương lượng với cậu một chuyện, đến thành phố N khoan đã về nhà, đến nhà tôi một chuyến, mẹ tôi cần gấp một người khai thông đầu óc.”

Tô Văn Uẩn nhấc tay: “Tôi cũng thế.”

Mấy người vui vẻ trò chuyện một hồi, chỉ sợ ở lại lâu sẽ ảnh hưởng Đường Chung nghỉ ngơi, giờ cơm chưa tới đã đi mất.

Đường Chung giữ họ lại: “Doãn Kham còn chưa tan ca mà.”

Thái Hiểu Tình trợn trắng mắt: “Mộc Đông Đông, đồ vô lương tâm, lần trước đi họp lớp còn chưa đủ à, còn muốn cẩu độc thân ở lại nhìn hai người các cậu phát cơm chó?”

“Về sau vẫn còn rất nhiều cơ hội gặp lại.” Tô Văn Uẩn nói, “Vả lại bọn tớ lần này đến để thăm bệnh, cậu không sao là bọn tớ yên tâm rồi.”

Đi được một đoạn, Thích Nhạc như phụ huynh dặn dò Đường Chung một cách thâm sâu: “Cơ thể là tiền vốn cách mạng, các cậu cũng không nhỏ nữa, sắp tới lúc chuẩn bị vùng lên rồi.”

Mãi đến khi Doãn Kham tan ca tới phòng bệnh, Đường Chung nhìn anh mới hiểu ra Thích Nhạc nói “Chuẩn bị vùng lên” là có ý gì.

Thức ăn hậu phẫu thuật thanh đạm, bữa tối vẫn phải húp cháo. Doãn Kham múc một thìa, cúi đầu thổi hai lần, lại đưa đến bên mép Đường Chung, thấy hai má trắng nõn của cậu đỏ ửng lên, cho là cậu khó chịu, thả bát định đi lấy nhiệt kế lại bị Đường Chung kéo áo.

“Không sao, em không sốt.” Âm thanh của omega ngọt nị, “Chỉ là hơi… nóng.”

Sau khi ăn xong Doãn Kham ở lại phòng bệnh với cậu, Đường Chung làm bộ đang chơi điện thoại, thỉnh thoảng đảo mắt trộm liếc người bên giường.

Doãn Kham nâng quyển sách chăm chú đọc, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, lông mi vừa dài vừa dày tạo thành cái bóng mờ, Đường Chung càng nhìn tim lại càng đập nhanh, thầm nghĩ quả nhiên phẫu thuật thành công xong, bản năng vừa thấy alpha anh tuấn là không dời nổi mắt của omega lại quay về.

Đường Chung đã trải qua hai lần tổn thương tuyến thể nên rất sợ alpha, về sau bước chân vào xã hội tránh không được phải giao tiếp với alpha, còn lên diễn đàn omega nặc danh hỏi mọi người làm sao để khắc phục được vấn đề này.

Nhắc đến diễn đàn, Đường Chung lại muốn xem bài viết kia của cậu có bình luận mới hay không. Nhấn lướt lên trên, ai cũng chúc chủ topic phẫu thuật thành công, Đường Chung vui vẻ cảm ơn họ, sau đó cơn buồn ngủ kéo đến, ôm di động ngáp một cái.

Doãn Kham đun nước nóng quay về đã thấy Đường Chung nghiêng qua một bên gối ngủ mất, ngón tay vẫn còn đặt trên điện thoại sáng màn hình.

Rút di động ra khỏi tay đặt lên đầu giường, nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên dịch tới giữa, đắp kín chăn cho cậu, Doãn Kham mới ngồi trở lại.

Vốn đang muốn tiếp tục đọc sách, nhớ đến nội dung ban nãy thoáng nhìn thấy trên di động của Đường Chung, Doãn Kham cầm di động của mình, tìm đến diễn đàn giao lưu omega lớn nhất cả nước.

Trang đầu tiên có một tiêu đề vô cùng hấp dẫn —— tôi là omega, thích một beta.

Nhấn vào nhìn lướt qua, người đăng nặc danh, thời gian đăng là mùa đông chín năm trước.

Bởi vì nhóm omega ít ỏi, cho nên mấy người đầu tiên vào trả lời đều mắng người đăng bài ngu ngốc, hỏi cậu có phải không muốn bình an vượt qua kỳ phát tình không, chủ bài trả lời: Tôi biết cả đời không được đánh dấu sẽ như thế nào, cũng biết mình đang làm gì.

Nhóm omega qua đường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thấy thái độ của chủ lâu kiên quyết, không thể làm gì khác hơn là giúp đỡ bày mưu tính kế, hỏi bọn họ đã đến bước nào rồi, người đăng đáp: Tôi đang yêu thầm cậu ấy.

Tiếp theo buổi thảo luận càng thêm hài hòa, thỉnh thoảng chủ topic sẽ xuất hiện báo cáo “Tiến độ theo đuổi”, nói vẫn che giấu thân phận omega của mình, đối phương vẫn như vô tình hoặc cố ý giúp cậu, hội thao giúp chạy thay, giúp cậu học bổ túc tiếng anh, bày sạp trên cầu Trời cùng cậu, còn tặng găng tay màu hồng cho cậu, mọi người nói thẳng “Cậu ta cũng thích cậu đó”, chủ topic nửa tin nửa ngờ: Không thể nào? Tôi có gì đáng cho cậu ấy thích…?

Một ngày nào đó tháng ba năm sau, chủ topic đột nhiên xuất hiện, điên cuồng rít gào: Tôi nói với anh ấy rồi!~ Anh ấy nói anh ấy cũng thích tôi!~~ Không phải tôi đang mơ chứ??!!!

Tin chiến thắng ngập tràn hưng phấn này khiến Doãn Kham bật cười, anh nghĩ đến dáng vẻ đỏ bừng mặt, tay chân luống cuống của Đường Chung lúc đó, bỗng nhiên hối hận vì không tặng ngay cho cậu một cái ôm.

Tiếp đó là tình yêu ngọt ngào hàng ngày.

Có lẽ là lười mở topic khác, chủ lầu câu được câu mất nói ít chuyện xảy ra gần đây ngay trong bài này, đa số đều liên quan đến beta thần bí kia, ví dụ như “Ngày mai sắp đến công viên rồi căng thẳng quá” “Anh ấy hôn tôi” “Thi nói có thể nhờ vào anh ấy” “Anh ấy rất thích hoa mặt trăng tôi tặng” “Rất nhiều học sinh thích anh ấy tôi tức lắm” “Sao anh ấy lại đẹp trai hấp dẫn đến như thế” các kiểu, nhóm bạn trên mạng vừa ghét cậu cứ gửi mấy câu chuyện linh tinh vụn vặt lên, vừa đọc tới vui vẻ, chủ lâu mấy ngày không trả lời thì có người đến spam thúc giục.

Lại sau đó, chủ topic biến mất một thời gian, lúc xuất hiện lần nữa thì đã là cuối năm, không lải nhải như thường ngày, lần này chỉ đăng mấy chữ ngắn ngủi: Anh ấy là alpha.

Doãn Kham không biết lúc nhập hàng chữ này Đường Chung đã cảm thấy như thế nào, chỉ biết hiện tại vật đổi sao dời, anh đọc đến mức chớp mắt cũng cảm thấy căng thẳng.

Người qua đường phản ứng rất dữ dội với thông tin, ý kiến chia thành ba nhóm lớn: Loại đầu tiên cho là chủ topic đang kể chuyện cũ, làm sao lại có một O giả B một A giả B trùng hợp như thế được, hai người còn yêu nhau nữa chứ? Một nhóm khá lạc quan cho rằng điều này rất hợp lý, A xứng với O cả nhà đều vui. Mà phần lớn người qua đường đều tỏ vẻ nghi hoặc, cho là tình cảm mà che giấu lẫn nhau rất khó có thể bền lâu, hơn nữa động cơ để lừa dối thường không thuần khiết, đề nghị nhanh chóng chia tay, đừng để qua năm.

Đây là lần đầu tiên topic nổ ra một cuộc tranh cãi lớn như thế, Doãn Kham tìm đã lâu mà không thấy chủ topic trả lời.

Khi đó Đường Chung đã biết thân phận của Doãn Kham qua miệng Lâm Ngọc Xu, trong lòng chấn động, đồng thời không muốn dễ dàng buông bỏ mối tình này, bây giờ nghĩ lại, những hành vi hay lời nói khác thường của Đường Chung đều có thể giải thích.

Thông qua bài topic hồi tưởng những gì Đường Chung đã phải trải qua, trái tim Doãn Kham cũng treo lơ lửng cùng với những tình tiết đột ngột chuyển tiếp. Đường Chung từng tiết lộ trong bài viết mình sợ alpha vì một vài chuyện cũ, điều này khiến lời khuyên của mọi người khá vững, hơn nữa còn bị lừa dối, hệt như việc lựa chọn không chia tay mới khác với mạch não của người bình thường.

Mãi tới khi kéo xuống câu trả lời của chủ topic, tiếng ầm ĩ bên tai mới đột nhiên dừng lại, Doãn Kham lập tức nghe thấy tiếng hít thở đều đều đã lâu không gặp của mình.

Đối mặt với rất nhiều câu “Mau chia tay đi”, câu trả lời của cậu vẫn cứ ngắn gọn: Nhưng tôi vẫn còn yêu anh ấy.

Hơn hàng chục ngàn câu trả lời, đọc hết toàn bộ cũng phải mất năm, sáu tiếng.

Trời tờ mờ sáng, Doãn Kham đi đến bên giường, lấy chiếc nhẫn bạc Đường Chung giấu dưới gối đầu, đeo vào ngón áp út bên tay trái mình, lại móc ra một mảnh gương năm đó định tặng mà chưa tặng được cho cậu, dùng trăng thanh gió mát để thay thế chiếc gương nát vụn trong cơn mưa lạnh tầm tã.

Nỗi nhớ tích tụ bảy năm lan rộng ra từng tấc thịt trên cơ thể, bốc lên vào mỗi lúc được chạm vào đối phương, nhắc nhở bọn họ phải quý trọng lẫn nhau, không thể bỏ lỡ nhau thêm giây phút nào nữa.

Doãn Kham nhớ tới căn nhà nhỏ trong hẻm ở thành phố N, còn có lần Đường Chung vươn tay về phía anh sau lần hẹn hò đầu tiên.

Lúc đó anh nghĩ, chỉ cần Đường Chung không nói anh buông ra, anh vĩnh viễn sẽ không buông.

Mà bây giờ, Doãn Kham nắm chặt bàn tay buông lỏng nơi mép giường của Đường Chung, hình ảnh ký ức sâu xa ố vàng nay lại chồng chất lên nhau, nảy sinh ra những suy nghĩ khác nhau.

Anh kiên định dứt khoát đưa ra lời hứa —— anh phải nắm lấy bàn tay này, dù như thế nào cũng sẽ không buông ra nữa.

Ngày tháng bốn cỏ mọc én bay, Đường Chung định mua vé máy bay quay về thành phố N, tính tham gia lễ cưới của Thích Nhạc xong thì quay về chơi với bà nội hai ngày, sau đó bay thẳng từ thành phố N đến vùng biển phía Nam bán cầu.

Hai ngày trước khám lại đã xác nhận tuyến thể của Đường Chung khôi phục gần khỏi, ít nhất là không ảnh hưởng đến việc đi du lịch đường dài, hai người liền cùng nhau xin nghỉ đông, dọn hành lý nói đi là đi.

Trước khi xuất phát còn nói chuyện với bà nội, đầu bên kia bình thản hỏi: “Hai người quay về hay là ba người?”

Đường Chung da mặt mỏng, nói mình đang bận làm sự nghiệp, đưa di động cho Doãn Kham, bảo anh ứng phó với câu hỏi của bà cụ.

Doãn Kham quay lưng nhận điện thoại, Đường Chung buồn chán đi loanh quanh trong đại sảnh sân bay, nhìn thấy có một chiếc piano có nắp đặt trước cửa hàng gần đó, có một cô bé tóc đuôi sam mới nhảy xuống khỏi ghế đàn, nhấc váy lên cúi chào người đứng xem, nhận lấy một tràng vỗ tay giòn giã.

Cô bé được một một người phụ nữ trông có vẻ là mẹ dẫn đi, nhóm người tản ra, Đường Chung chà xát hai má hơi nóng, nóng lòng muốn thử mà đi tới, đưa tay ra đặt trên phím đàn trắng đen, một ngón tay trỏ cẩn thận ấn xuống, lại ấn thêm lần nữa, đàn bài “Little star”.

Cậu đã từng học qua video, nhưng đáng tiếc đầu ngón tay cứng ngắc, cũng không biết đàn nhiều, bấm ting ting vài tiếng nghe không ra giai điệu, đến cả cậu cũng nghe không lọt tai.”

Thở dài một hơi, vừa muốn thu tay lại, bỗng có một cơ thể cao to dán vào sau lưng, bọc cả người cậu vào trong ngực, khớp xương lộ rõ duỗi về phía trước, giữ bàn tay sắp rời phím của cậu ấn trở về.

“Đàn cùng anh.”

Giọng nói từ tính của alpha mang theo tin tức tố ôn hòa, như biển rộng bao lấy Đường Chung, tản ra ma lực khiến cậu nhanh chóng quên đi đau khổ cùng phiền não.

Mười ngón tay giao nhau, Doãn Kham ấn vào phím nào, Đường Chung ấn theo vào phím đó, giai điệu ngắn gọn dệt thành bài song tấu, Đường Chung không có năng khiếu âm nhạc lần đầu phát hiện đánh đàn là chuyện thú vị như vậy.

Hết một khúc, Doãn Kham khom lưng chống cằm trên vai cậu, ghé sát vào tai cười khẽ, vẫn như trước đây mà khích lệ: “Không phải đàn được rồi đấy ư?”

Trong lòng không hẹn mà nhớ lại khoảng thời gian trong căn phòng âm nhạc đã lâu không quét tước kia, bụi bặm bay trong không khí, thiếu niên đứng đàn khúc biến tấu bài “Little star” dưới buổi hoàng hôn, đóa hoa nhỏ màu trắng nơi cổ tay áo đồng phục thoắt ẩn thoắt hiện theo động tác của anh.

Khi đó Đường Chung chỉ cảm thấy lòng mình rung động, còn không biết mình sẽ tạo ra nhiều chuyện lãng mạn với thiếu niên rực sáng này như thế, đồng thời trải qua biết bao nhiêu chập trùng.

“Em còn biết hát nữa đấy.” Đường Chung quay lại nhìn Doãn Kham, đuôi mày hơi hất lên, “Nhưng mà, những ai nghe thấy em hát đều sẽ bị em diệt khẩu.”

Doãn Kham nghiêm túc phối hợp: “Vậy bây giờ anh có nên trốn đi không?”

“Không, anh không cần.”

Đôi con ngươi đen láy của cậu tỏa sáng, nhìn alpha cậu thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên, dán lên đôi môi khẽ mím của alpha, dùng một nụ hôn chặn miệng anh lại.

Sau đó, Doãn Kham hỏi omega đang tựa vào ngực anh thở dốc: “Về sau còn giấu anh nữa không?”

Đường Chung nghe vậy thì ngẩng đầu, oán trách: “Sao anh lại thù dai như vậy?”

Doãn Kham nhìn cậu, cánh tay vững chắc siết chặt eo cậu, ép cậu phải nói ra đáp án.

Bị dáng vẻ đột nhiên cố chấp của alpha làm cho hết cách, Đường Chung ôm lại anh, dán vào ngực anh: “Không lừa nữa không lừa nữa, nói hết cho anh nghe đấy.”

Trong nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ, Đường Chung lẩm bẩm: “Dù sao anh cũng đã nhận phí bịt miệng của em rồi.”

Giọng nói Doãn Kham mang theo ý cười: “Một lần được bao lâu?”

Hít sâu mùi hương khiến người ta an tâm của alpha, Đường Chung như được đắm chìm trong biển rộng bao la, “Rất lâu, lâu như khoảng thời gian em ở bên anh vậy.”

Lúc mới gặp, Doãn Kham đã cho rằng Đường Chung là kẹo, có thể mang đến hạnh phúc và ngọt ngào cho anh.

Sau đó anh phát hiện viên kẹo này có một chút chua xót, là buồn bã ảm đạm, cũng là phiền muộn hoang mang sau khi hạnh phúc qua đi, giống hệt như những buồn vui đau khổ khác trong cuộc sống, chúng hòa vào nhau mới tạo ra hương vị của tình yêu.

Hai bàn tay nắm chặt nhau, Doãn Kham cuối cùng cũng có thể dùng thân phận alpha của mình mà ôm chặt omega Đường Chung vào ngực, môi ghé sát vào vành tai mềm mại của cậu, trầm giọng nói: “Được.”

Cho nên, em còn phải ở cạnh anh thật lâu, thật lâu mới được.

Hoàn chính văn

Lời editor: Vậy là hết chính văn rồi, còn ba chương phiên ngoại nữa, mọi người nhớ chuẩn bị tinh thần bị sâu răng nha:^)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio