Mùa thu khí trời mát mẻ, dương liễu ven hồ bay lả lướt, phù dung đình, gió mát mang theo hương thơm hoa cỏ.
Trong trang lí Mạc gia, mấy vị đại nhân đang ngồi ở nội đình nói chuyện phiếm.
Đúng lúc này, một tiểu nam hài tuấn tú từ con đường ven hồ rợp bóng dương liễu tiến vào Phù dung đình.
“Nương!” . Hắn vừa gọi vừa nhào vào lòng một quý phu nhân.
“Lân nhi, sao lại vô phép như vậy, đã mấy tuổi rồi mà còn không tuân quy củ phép tắc chi hết, gặp người lớn sao không chào hỏi?”
Giọng nói uy nghiêm nhìn chăm chú vào Mạc lân trách hỏi, chẳng qua hắn chỉ mới tám tuổi nhưng đã vang danh là tiểu thần đồng, nên bậc làm phụ mẫu không thể không có chút kiêu ngạo, hắn thông minh đĩnh ngộ thật làm cho ai nhìn cũng yêu quý.
Mạc Lân rời khỏi vòng tay của mẫu thân, chắp tay hành lễ, lộ ra gương mặt với nụ cười rạng ngời như ánh mặt trời, “Đại bá, nhị bá, đã mấy tháng rồi không gặp, các người khí sắc ngày càng hồng nhuận, xem một chút cũng không thấy là đã quá năm mươi”. Hai người này, còn thêm Kinh lão gia ở cách vách nhà cùng phụ thân hắn là anh em kết nghĩa lâu năm, tình như thủ túc.
“Ha ha, tiểu hài tử này miệng lưỡi ngày càng ngọt ngào, tương lai lớn lên nhất định sẽ làm cho các cô nương toàn thành này mê mẩn”, đại bá vuốt râu cười cười nói. Mạc Lân mặt hoa da phấn, môi hồng răng trắng, một đôi phương mâu sáng ngời lưu chuyển linh động, mới còn ít tuổi đã có vô số tiểu nữ oa vì hắn tranh phong ăn dấm chua.
“Nó chính là khuôn mẫu thu nhỏ của Vấn Thiên lão đệ ngươi”, nhị bá tiếp lời.
“Đại ca, nhị ca, xin chớ trêu cười ngu đệ nữa”.
Mạc mẫu hiền lành khẽ vuốt đầu Mạc Lân hỏi, “Ngươi hôm nay không phải là đi tìm Kinh tiểu thiếu gia cách vách nhà cùng đi ra khe suối du ngoạn cơ mà, sao lại về sớm thế này, Kinh tiểu thiếu gia đâu?”
“Tuyết đệ bị nha hoàn hung dữ của hắn lôi về rồi. A nương ta nói với ngươi, ta hôm nay cùng tuyết đệ ra khe suối du ngoạn, ta phát hiện hắn cư nhiên không có chú gà con” . Mạc Lân hồ hởi báo cáo phát hiện mới của mình.
“Ngươi nói cái gì hả?” Phụ thân hắn nghe xong đứng bật dậy kinh hãi hét váng giời.
“Bởi vì quần áo ướt, chúng ta đều phải thoát ra …..” Mạc Lân lời chưa nói hết, đã bị cắt ngang.
“Mạc Lân, đồ nghiệt tử nhà ngươi”, trời không lạnh mà cả người hắn phát run.
“Lân nhi, ngươi mau nói rõ ràng cho nương nghe, ngươi đem y phục của Kinh tiểu thiếu gia …. Thoát sạch sẽ hả?” . Mạc mẫu hướng ánh mắt về phía trượng phu hàm ý bảo xin hãy bình tĩnh lại.
“ Đúng rồi!” . Nhìn hắn gật đầu khẳng định, mấy vị đại nhân cơ hồ đều đồng loạt thấy choáng váng.
“Trời ơi!”. Vấn Thiên sắc mặt tái nhợt, suy sụp ngồi xuống.
“Phụ thân, nương, các người không phải đã nói với ta rằng mặc y phục ướt sẽ nhiễm phong hàn sao?
“Vấn Thiên lão đệ à, một khi sự tình đã xảy ra như vầy, chúng ta nên nghĩ ra biện pháp giải quyết là hơn” . Đại bá trầm ngâm lên tiếng, không một ai phản đối.
Phu phụ Mạc gia nhìn nhau quyết định sẽ sang Kinh gia thỉnh tội.
Mạc Lân đáng thương, chỉ vì chuyện này mà bản thân phải cam chịu lép vế cả một đời.
Đại Đường thịnh thế, văn thịnh võ trị, thiên hạ thái bình, nhưng Kinh gia tại Tô châu khởi nghiệp bằng lá trà lại không thái bình như vậy.
Kinh Tề Tu râu tóc dựng đứng, mắt trợn tròn, nghiêm khắc nhìn ba nữ nhi của mình, “Nhìn các ngươi xem, nam không ra nam, nữ không ra nữ, các ngươi có biết người bên ngoài nói về các ngươi khó nghe tới mức nào không?”
Rống lên hết cả nửa ngày, đáng tiếc một điều là không ai buồn trả lời lão, làm lão cũng không khỏi cảm khái, làm phụ thân thật không dễ dàng nha!
Kinh gia có ba vị thiên kim tiểu thư, mỗi người đều là cân quắc bất nhượng tu mi [], khí vũ phi phàm, tuấn mỹ vô song, ai thấy cũng phải động tâm, thế nên đã có vô số nữ hài tử vĩ các nàng mà thủ thân như ngọc. Thật sự là tạo nghiệp chướng mà, kẻ làm cha như Kinh Tề Tu đã chịu hết nổi rồi.
Lão đại Kinh Vô Tình đang phê duyệt sổ sách, thông minh sắc sảo trên thương trường so với nam nhân chỉ có hơn chứ không có kém, đến tuổi trưởng thành để tiện cho việc kế thừa gia nghiệp nên đã cải nam trang, đưa sự nghiệp Kinh gia phát triển như diều gặp gió. Trước mắt là người nắm giữ quyền lực kinh tế to lớn tại Kinh gia, lãnh khốc vô tình lại quyết đoán, đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường nên phụ thân cũng phải kiêng nể đôi ba phần.
Một đôi đồng mâu trầm tĩnh khiến người ta vĩnh viễn không đoán ra được suy nghĩ trong lòng nàng, đối với nàng mà nói, đại khái chỉ có việc kiếm tiền mới có thể làm cho nàng cảm thấy hứng thú, đây là đệ nhất nhân vật của Kinh gia, cũng là người khiến Kinh Tề Tu đau đầu nhất.
Lão Nhị Kinh Vô Song, cầm kì thư họa dạng gì cũng tinh thông, cơ trí hơn người, được mệnh danh là Tái Chư Cát, luôn cải nam trang, cùng với tỉ tỉ mình vì sự nghiệp kinh doanh của Kinh gia mà cố gắng.
Nàng quỷ kế đa đoan, hắc danh lan xa, đến cả phụ thân cũng nhiều lần bị nàng chỉnh, so với đại tỉ càng gian trá giảo hoạt hơn. Bình thời luôn hành xử theo nguyên tắc người không phạm ta – ta không phạm người, nhược người dám phạm ta, ta sẽ trả lại gấp mười, là nhân vật gây đau đầu số hai của Kinh gia.
Lão Tam Kinh Vô Tuyết, thuở nhỏ thể trạng suy yếu lại lắm bệnh tật, thầy tướng số nói nàng phải cải nam trang, nuôi dưỡng như nam nhi mới sống được, nàng cực kỳ yêu quý thú vật, nàng được sủng ái nhất Kinh gia và cũng là nhân vật gây đau đầu cuối cùng của Kinh gia.
“Tuyết nhi, ngươi lại làm cái gì nữa đó?” nàng đang thản nhiên quỳ rạp trên mặt đất, Kinh Tề Tu nhìn mà thiếu chút nữa hộc máu, đường đường là Kinh gia tam tiểu thư mà cư nhiên quỳ rạp trên mặt đất bắn đạn châu.
“Tuyết nhi, ngươi nhìn lại mình xem, sắp trở thành thê tử người ta rồi mà không có chút phép tắc nào hết”. Kinh Vô Tuyết được định hôn ước với công tử Mạc gia trang tử thủa nhỏ.
“Phụ thân, người phiền nhiễu quá đi mất”. Kinh Vô Song nhịn được mở miệng nói.
“Phụ thân, người không có việc gì làm sao?” Kinh Vô Tình đang mải xem sổ sách cũng phải ngẩng đầu lên.
Kinh Tề Tu tự nhiên có chút né tránh, “Ách …. Ta nghĩ các ngươi tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nên định hôn nhân đại sự đi là vừa”.
“Phụ thân, người có phần hơi nhiều chuyện rồi đấy”. Kinh Vô Song đôi mắt hạnh nhu mị câu hồn mỉm cười hướng về phía phụ thân nàng, Kinh Tề Tu trán ngay lập tức đầm đìa mồ hôi lạnh.
Kinh Tề Tu khẽ dương cao tay áo lau trán, “Ta là phụ thân của các ngươi, tuyệt sẽ không bao giờ hại các ngươi, hơn nữa, trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải vì tương lai của các ngươi mà suy nghĩ”. Lão không bị ba nữ nhi của mình chỉnh liền A di đà phật, vội vàng cảm ơn trời đất.
“Thực sự, rất là khả nghi”. Kinh Vô Tuyết khoanh chân ngồi thản nhiên trên mặt đất.
“Tuyết nhi, ngươi không giữ ý tứ chi hết, còn không mau ngồi lại”. Một cô nương tùy tiện ngồi trên mặt dất như vậy, tương lai sao còn có người dám rước nữa đây?. Cũng may là lão thông minh, sớm đã đem nó cấp cho Mạc Gia công tử, nhưng vẫn còn đấy một trời tâm sự.
Nhìn ba nữ nhi như hoa như ngọc của mình, Kinh Tề Tu nhịn không được, bùi ngùi thở dài.
“Cha, người có chuyện gì xin cứ nói thẳng ra đi”. Kinh Vô Tình truy vấn.
“Còn nhớ năm đó, nương của các ngươi trước khi lâm chung đã vô cùng tiếc nuối vì chưa được nhìn thấy ba tỉ muôi của các ngươi xuất giá, Tuyết nhi đã sớm có hôn ước, giờ chỉ còn mỗi hai tỷ tỷ các ngươi thôi”.
“Cho nên?” , Kinh Vô Tình bình tĩnh hỏi tiếp, ánh mắt lạnh lùng biểu lộ sự uy hiếp vô hình.
Kinh Tề Tu khẽ nuốt nước miếng xuống cổ họng, “Ta thiết nghĩ cũng nên thay các ngươi tìm bà mối”.
“Bởi vậy, người đã gọi bà mối của toàn thành Tô Châu này đến có đúng hay không?” Kinh Vô Song vừa cười tươi như hoa vừa tiếp lời.
“Ngươi … Sao mà ngươi biết?” Xong rồi! Nó chắc đã xử ra cái quỷ kế ma quái gì nữa rồi?
“Phụ thân, người nên trực tiếp hỏi ý kiến của hai tỷ mới phải chứ”, Kinh Vô Tuyết vừa phủi tay, vừa nhảy bật dậy.
“Vô Song” . Kinh Tề Tu ý đồ thất bại nên buộc lòng xuất ra uy nghiêm của người làm phụ thân.
“Ta không thành thân, ta đã rất khách khí nói với các bà mối rằng, ta không thương nam nhân, ta thích nữ nhân kìa”. Kinh Vô Song vừa nói mắt vừa liếc xuống phần thân dưới của nha hoàn Thu Cúc đang ở bên cạnh, tay không an phận liên tục xoa xoa vào mông nàng mấy cái. (haizzz khi dịch tới đoạn này ta đã suy nghĩ mãi, đó là phải làm cách nào để viết ra những lời lẽ tế nhị nhất).
“Tiểu thư, đừng có như vậy mà”. Thu Cúc xấu hổ ấm ức kêu lên.
Kinh Tề Tu suýt nữa xuất huyết não, nhịn không được gầm nhẹ , “ Vô Song, ngươi là nữ nhân”.
“Phụ thân, hôn nhân chỉ là việc nhỏ đừng có làm phiền chúng ta nữa”. Kinh Vô Tình khẩu khí lạnh lùng không thương tiếc nói.
Việc nhỏ? Một cô nương con nhà gia giáo sao có thể nói những lời như vậy chứ? Lão bỗng thấy đầu mình đau vô cùng.
“Phụ thân, ta nghĩ người cũng đừng nên phí tâm sức nữa, đại tỉ cùng nhị tỉ các nàng đều có chủ trương của mình thôi”. Kinh Vô Tuyết đồng tình với hai tỷ tỷ, đồng thời cũng vỗ vỗ vào vai lão an ủi
“Các ngươi cho dù không vì chính bản thân mình, thì cũng nên vì nương đã khuất của các người mà suy nghĩ chứ”.
“Phụ thân, hiện tại việc quan trong nhất là phải duy trì sinh ý, chuyện thành thân tạm thời không cần lo lắng, việc này chỉ nói tới đây thôi”. Kinh Vô Tình vừa chốt hạ, tiện đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
“Phụ thân, ta nói rồi đó ta sẽ không thành thân đâu đó, người hãy đem hy vọng đặt trên mình tam muội Vô Tuyết đi”. Kinh Vô Song cũng lập tức kéo tay Thu Cúc rời đi, bỏ lại bên tai Kinh Tề Tu là tiếng cười không dứt của nàng.
Kinh Tề Tu Không khỏi nhay nhay ấn ấn huyệt thái dương, hoàn hảo là hôn sự Tuyết nhi không cần lão quan tâm.
“Phụ thân, ta cũng không thành thân nữa có được không?”. Kinh Vô Tuyết nhẹ giọng hỏi, vì cớ gì mà nàng lại phải gả cho cái tên quỷ đáng ghét đó chứ?
Hắn nghe vậy kinh hãi, lập tức rít gào thật to, “không thể”.
Không biết ngày nào lão sẽ bị các nàng làm cho tức chết nữa đây, lão nhất định phải nghĩ biện pháp đưa toàn thể các nàng lên kiệu hoa mới được.
Chú giải:
. Cân Quắc bất nhượng tu mi :nữ nhân không thua kém nam nhân.
Hoàng hôn, dương liễu rủ bóng xuống dòng suối nhỏ, hai đứa bé xinh đẹp đáng yêu đang cuộn hết cả ống tay áo lẫn ống quần giỡn nước, trong tay còn lấy cành cây khua khoắng loạn xạ.
“Tuyết nhi tên của ngươi càng nghe càng thấy giống tên của một vị tiểu cô nương, ai chẳng biết ngươi mà chỉ nghe danh chắc sẽ nghĩ ngươi là bé gái đó”.
“Ngươi mà cũng cười ta được hả, tên ngươi không phải cũng giống như vậy sao, Linh nhi, Linh nhi” . Kinh Vô Tuyết đem nhũ danh mà nương đặt cho hắn ra để trêu chọc, “chẳng biết có khi nào bị người ta tưởng rằng là Hồng Linh hoa khôi của kĩ viện không nữa”.
“ Kinh Vô Tuyết”. Mạc Lân cái trán nhỏ nổi gân xanh, buông cành cây trừng mắt nhìn nàng.
“Còn không phải sao?” Kinh Vô Tuyết nầng tầm mắt cũng nhìn thẳng vào mắt hắn, gương mặt làm ra cái mặt quỷ, “Tiểu Lân nhi, ngươi mỗi ngày đều bám chặt lấy nương thân không chịu buông, đến cả rửa mặt cũng không tự làm được”.
“Nói bậy, ta chính là nam tử hán đỉnh thiên lập địa”. Hắn dõng dạc hét to một hồi lâu, phút sau phát hiện ra gì đó nên giật mình cười, “Á há, ta biết rồi, là ngươi lại ăn dấm chua, ngươi ghen tị với ta vì ta có nương thân còn ngươi thì không chứ gì”.
“Ai ghen tị hả?” Kinh Vô Tuyết tuy nói vậy mà thực chất trong lòng lại khác. Nương thân thời điểm sinh nàng thì khó sanh, sau khi sinh xong liền rời bỏ nhân gian, đến bộ dáng nương thân thế nào nàng cũng chưa từng nhìn qua, chỉ có thể tưởng tượng qua lời kể của người khác.
“ Hay là để ta phân nương thân ta ra một nửa cho ngươi nhé”.
“ Nương sao có thể phân một nửa?”. Miệng tuy nói là vậy, nhưng trong lòng nàng thực sự thấy cảm động lắm, bởi vì đại nương đối với nàng mà nói cũng như nương thân của nàng vậy.
“Chúng ta là huynh đệ mà, mọi thứ tất không cần phân của ngươi hay của ta làm chi hết, của ngươi chính là của ta, của ta chính là của ngươi”. Mạc Lân vươn tay vỗ mạnh xuống vai nàng, hại nàng thân mình lảo đảo đứng không vững.
“Ngươi làm quái gì vậy, tính mưu sát ta hả”. Kinh Vô Tuyết mắt trợn ngược lên liếc hắn, ống quần dài vốn được cuộn cao từ trước giờ bị tuột xuống, ướt toàn bộ.
“Ta chỉ vỗ nhẹ vào vai ngươi một cái thôi mà”. Thật lạ nha, thân mình Tuyết đệ sao lại mềm yếu như vậy chứ”.
Quá tò mò đi, Mạc Lân lần nữa vươn tay tính sờ sờ xem một chút.
“Ngươi làm gì vậy?” Kinh Vô Tuyết bị dọa nhảy dựng lên muốn tách rời thật xa khỏi hắn, kết quả bị trượt chân cả người ngã cái oạch xuống dòng suối, bọt nước văng khắp nơi, bên cạnh đó Mạc Lân cũng không tránh khỏi tai ương.
“Ngươi muốn làm cái gì hả? Ta bị ngươi làm cho ướt sạch cả người rồi”. Hắn vừa nói vừa dùng tay vuốt nước trên mặt.
“Ta nghĩ vừa rồi ngươi muốn đánh ta nữa, ta đương nhiên phải tránh đi rồi”.
“Không có việc gì ta làm sao phải đánh ngươi”. Mạc Lân cả người ướt nước run lẩy bẩy, “ Này, bộ quần áo mới của ta không phải để cho ngươi đùa nghịch như vậy đâu”.
“Thực sự xin lỗi mà, quần áo của ta cũng ướt vậy ngươi không thấy sao”. Kinh Vô Tuyết chật vật đứng lên nhưng vẫn cố nói lại một câu.
“Ngươi không có việc gì chứ?”. Chợt nhớ nương vẫn hay nói với hắn là thân thể Tuyết đệ không tốt, vạn nhất nếu để phụ mẫu biết được là hắn hại Tuyết đệ bị nhiễm phong hàn, khẳng định hắn sẽ bị nghe mắng đầy hai lỗ tai, không thể thanh tĩnh sống yên ổn. Mạc Lân tâm niệm vừa chuyển, ngay lập tức đề nghị “Không bằng như vậy đi, chúng ta lên bờ vừa nướng cá , thuận tiện phơi khô y phục luôn, chờ y phục khô ráo hãy trở về”.
“Xem ra cũng chỉ còn cách đó thôi”. Kinh Vô Tuyết nhìn toàn thân mình ướt nhẹo, trở về khẳng định sẽ bị nghe mắng.
Nhìn lại một lần nữa thì Mạc Lân đã thoát sạch y phục của mình, để lộ ra một thân thể gầy rắn chắc khỏe, nàng nhìn đến nỗi muốn rớt hai con mắt.
“Ngươi nhìn cái gì thế?” . Bị ánh mắt nàng nhìn chăm chú khiến hắn thấy không được tự nhiên. Mạc Lân không vì vậy mà nổi giận, hai tay chống hông đứng thẳng người.
“Ngươi đó là cái gì?” Kinh Vô Tuyết vẫn giương mắt nhìn trực chỉ vào hạ thân của Mạc Lân.
“Đây là chú gà con”. Hắn hào phóng rướn người cố vươn thẳng thể hiện hùng phong của nam nhi.
“Gà con? Cái gì là Gà con?”
“Con trai sẽ dùng cái này để đi tiểu tiện, nó được gọi là chú gà con, cha ta nói sau này nó còn có thể biến lớn nữa đó”. Hắn không e dè ngay trước mặt nàng thản nhiên tiểu một bãi.
“Chính, nhưng là cái kia của ngươi …. khiến ta tò mò quá”. Kinh Vô Tuyết miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, nhưng ánh mắt tò mò thỉnh thoảng vẫn liếc qua nơi hạ bộ của hắn.
“Có cái quái gì mà tò mò, ta có ngươi cũng có mà!”. Vừa nói, hắn vừa ngẩng cao đầu, gương mặt kiêu ngạo dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ, tại tiểu trấn này, so với những tiểu nam hài đồng lứa, hắn là đứa phát dục nhanh nhất.
“ Chính, nhưng là ……” Kinh Vô Tuyết cúi đầu, nới dây cột quần ngó vào tiết khố của mình xem lại.
“Ngươi nhưng là cái gì nhiều thế, mà ngươi không cởi quần ra sao?”. Bỏ y phục sang một bên, Mạc Lân đi tới trước mặt nàng.
Kinh Vô Tuyết cắn môi cúi đầu cảnh giác nói, “Cha ta có dặn không thể tùy tiện cởi y phục trước mặt ngoại nhân”.
“Ta đâu có phải là ngoại nhân, chúng ta chính là huynh đệ nối khố cùng lớn lên bên nhau mà, ngươi còn nhăn nhó suy nghĩ cái gì nữa, vạn nhất ngươi mặc y phục ướt lâu thành bệnh phong hàn, đến lúc đó ngươi lại sẽ bị cấm túc cho xem”. Tuyết đệ bẩm sinh thân thể không khỏe, hơi một chút không cẩn thận sẽ bệnh, hắn giờ cũng không biết làm sao thuyết phục Tuyết đệ nữa, xem ra chỉ có thể tự làm theo ý mình thôi. Hắn vươn hai tay nắm lấy đầu khố của Tuyết đệ.
“ Từ từ…… Cha ta nói không thể……”
“ Xoát”. Mạc Lân vừa kéo quần dài của nàng xuống dưới, lập tức phát ra kêu sợ hãi.
“ A aaaaaaa —-”
“ Thiếu gia, ngươi làm sao vậy?” . Cửa thư phòng bật mở, một thanh âm lo lắng vang lên.
Mạc Lân bừng tỉnh từ cơn ác mộng, bật người ngồi dậy, đèn được khêu rực sáng, nhận ra chính mình vẫn đang ở thư phòng , trước mặt bàn vẫn là một đôi giá sách.
Nguyên lai là ác mộng, hắn thở ra nhẹ nhàng.
“ Có việc gì?” . Hắn khôi phục thần thái mọi khi, làm ra vẻ vô sự lật vài trang sách, nhưng thật ra trong lòng vẫn còn ảo não tự hỏi sao mình lại mơ thấy chuyện trước đây nhỉ? Hay đây là ác vận sẽ ứng nghiệm trong tương lai.
“Lão phu nhân nói thiếu gia cả ngày xem sách đã rất vất vả, nên phân phó cho thuộc hạ dặn phòng bếp nấu bát yến oa trưng đường phèn cho thiếu gia”. Mạc Kiền ở một bên sẵn sàng chờ phụng sự.
“ Cám ơn ngươi, ta không có việc gì cần đến ngươi cả, ngươi có thể lui xuống”. Mạc Lân không khách khí tiếp nhận bát canh, cúi đầu húp một ngụm, đồng thời cũng phất tay cho thuộc hạ lui.
“Dạ”. Mạc Kiền đáp lời rút ra ngoài, nhưng khi tới trước cửa bất chợt quay đầu lại, “ Ah đúng rồi, thiếu gia, lão phu nhân còn dặn dò, muốn ta thông tri cho ngươi trước một tiếng, Kinh gia tam tiểu thư chuẩn bị tới đây”.
“Phụt”, miếng yến oa trong miệng nhất thời do hắn không nhịn nổi phun cả ra ngoài.
Ác mộng quả thực đã ứng nghiệm!
Quế hoa đình u tĩnh, hoa quế nở rực rỡ trắng một khoảng trời, uyển chuyển mềm mại, là hoa vương của các loài hoa ở phía bắc.
“Quyết không đi”. Thanh âm vọng ra từ sau tán cây.
“Ngươi không có quyền nói không”. Kinh Tề Tu cái đầu đau như bị bổ làm đôi, nữ nhân nhà người ta ôn nhu hiền tuệ, còn nữ nhân Kinh gia của lão sao lại ngang bướng khó bảo tới vậy?
Một ngày nào đó chắc chắn lão sẽ bị ba nữ nhân này làm cho tức chết mất, trước tiên cứ phải đem lão tam cấp cho vị hôn phu của nàng quan tâm. Đầu tiên là bản thân mình cũng sẽ được vui vẻ thoải mái đôi chút, thêm nữa hai đứa nó ở chung lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm, gạo nấu thành cơm luôn là hay nhất … A a, chỉ cần vừa mới tưởng tượng ra, lão đã thấy phấn khởi vô cùng rồi.
“Ta đã cùng Mạc phu nhân nói chuyện kỹ lắm rồi, ngày mai ngươi đi đi cho ta bớt một gánh nặng”. Kinh Tề Tu thầm nghĩ, Mạc trang kinh doanh nhiều năm, sớm đã nắm giữ toàn bộ Nghiễm Châu, việc kinh doanh nhỏ nay đều do người hầu quản lý –
“Phụ thân, người thua rồi”, Kinh Vô Song cất lời cắt đứt dòng suy nghĩ của lão, miệng cười mà như không cười. Phụ thân đến tột cùng trong lòng lại có chủ ý ma quái gì nữa vậy, biết rõ là sẽ thua ta, thế mà vẫn tìm ta đánh cờ?.
Kinh Tề Tu nhìn kỹ lại bàn cờ, ảo não vò đầu bứt tóc, “ván này không tính”, vừa nói vừa thua quân tỏ ý muốn chơi lại.
“Nói thực ra đi phụ thân, người thừa dịp đại tỉ không có ở nhà, tới tìm ta chắc không phải chỉ là để đánh cờ chứ?”. Kinh Vô Song cúi đầu phủi phủi những cánh hoa quế vương trên người, tiện tay quay người vuốt má Thu Cúc.
“Ta….” Kinh Tề Tu miệng im bặt ngồi bất động.
“Phụ thân, ta đã nói rồi, hôn sự của ta không cần người quan tâm”. Trướng phòng đột nhiên bị thiếu mất chút bạc, có hỏi nhưng phụ thân không nói, lão tổng quản lại tìm không thấy đâu, tra sổ sách lại thấy thêm một phần chi phí dùng cho việc trang trí. Mà hơn nữa điều nàng thống hận nhất trên đời chính là nữ trang, thế mà phụ thân nàng lại bỏ tiền mua tới ba bộ nữ trang, mũ phượng cùng đồ cưới, phụ thân nàng nghĩ gì đều lộ ra hết, ai nấy đều biết phụ thân nàng kén rể chiêu thân.
“Ngươi nói năng gì lạ vậy, một đại cô nương cả ngày lộ diện ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa, hơn nữa người ta nói ngươi mỗi ngày ngươi đều ra vào tửu lâu, mà tệ nhất chính là ngươi đường đường là Kinh gia nhị tiểu thư lại ra vào kĩ viện”. Nhớ tới những chuyện này lão thực không nhịn nổi nữa.
“Xem ra những kẻ lắm chuyện cũng thật không ít”, nàng nói là nói vậy thôi, chứ việc nàng ra vào kĩ viện là nàng đường đường chính chính công khai cho mọi người biết, buồn cười nhất chính là phụ thân nàng lại là người cuối cùng phát giác.
“Không ai nói cho ta biết hết, mà là chính mắt ta nhìn thấy”. Lão làm ra bộ mặt gì ta cũng biết.
“Có phải không? Nhà này vì do có ta làm tiểu cột trụ giúp kiểm tra sổ sách, thay vì vậy số tiền dùng để thuê người kiểm tra sổ sách khấu trừ thành tiền lương bổng mỗi tháng cho phụ thân dùng đó – ý là ta đã phải vất vả làm việc cho phụ thân được thoải mái vui chơi nên đừng làm phiền ta nữa”. Kinh Vô Song nâng bát trà lên miệng thưởng thức một ngụm.
“Vô Song, ngươi ….” Được hay lắm. Dù sao sinh ý của Kinh gia trước mắt đều do nữ nhi duy trì. Kinh Tề Tu lộ ra nét mặt già nua, kế lần này của lão lại không khả thi nữa rồi.
“Nhị tỷ xem ta quơ được cái gì đây này?” Kinh Vô Tuyết từ trong lùm cây chui ra, hai bàn tay khum khum nắm chặt, hướng về quế hoa đình chạy vội vàng. Đột nhiên, trong một giây phút bất cẩn, nàng vấp phải bậc cầu thang lên xuống suýt ngã, ngay trong thời điểm nguy kịch, may mà nha hoàn Đông Mai đã kịp thời đỡ được nàng, chỉ tội Kinh Tề Tu và Kinh Vô Song bị doạ sợ toát mồ hôi lạnh.
“Ngươi phải cẩn thận một chút chứ”. Kinh Tề Tu thấy tóc mình như bạc thêm vài sợi.
”Tiểu thư, người vẫn ổn chứ”. Đông Mai từ lúc bốn tuổi đã được mua về đây theo hầu Kinh Vô Tuyết, nàng cho tới này tuổi chưa từng rời xa Đông Mai ngày nào.
“Ta không có việc gì hết á”. Kinh Vô Tuyết mặt cười cười làm trò, vội vàng chạy tới trước mặt Kinh Vô Song, thật cẩn thận, hé mở hai tay ra,” nhị tỉ, ngươi xem này”.
“Vứt đi ngay, thật ghê tởm”. Kinh Vô Song nhịn không nổi nhăn trán nhíu mày.
“Nó trông đáng yêu thế mà lại bảo ghê tởm hả?”
“Tuyết nhi, ngươi sao có thể chơi với chuột, mau bỏ nó đi đi”. Kinh Tề Tu thiếu chút nữa sốc tới hôn mê.
“Ta quyết không bỏ, tiểu lão thử này thật đáng thương, thời điểm ta nhìn thấy nó, bên cạnh nó còn một lão thử nữa đã chết, ta đoán có thể đó là huynh đệ cùng nương với nó”. Kinh Vô Tuyết khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm, nàng với tiểu lão thử này thật giống nhau không còn nương thân.
Kinh Vô Song xa xẩm sắc mặt, “ngươi tưởng có thể làm bạn với nó hả?” Tiểu muội đã vô tích sự lại hay làm việc dư thừa, xem ra, cho nó sớm thành thân chưa hẳn là không phải chuyện tốt”.
“Nhị tỉ, ta sẽ nuôi dưỡng nó”. Kinh Vô Tuyết miệng cười tươi tắn, cúi đầu ngắm tiểu lão thử đang say ngủ trong lòng, miệng lầm bầm lầu bầu, “ngươi có màu lông xám, nên sau này ta gọi ngươi là tiểu bụi nha”.
Kinh Tề Tu nhấn nhấn hai huyệt thái dương, “Tuyết nhi, trong viện của ngươi đã nuôi dưỡng rất nhiều sủng vật rồi mà”. Bởi vì ngay từ khi nàng ra đời đã không còn nương, nên người làm cha như lão xưa nay luôn yêu thương nàng, sủng nịnh nàng, dung túng nàng. Nhưng có lẽ cũng chính vì vậy mà bây giờ, nàng không chỉ không có một nửa điểm yểu điệu thục nữ như cô nương nhà người ta, lại làm việc chỉ hoàn toàn theo sở thích của mình.
“Đại hoàng, tiểu bạch, miêu miêu, bì bì, phi phi, tất cả chúng nó đều là bằng hữu tốt của ta”. Đại hoàng là chú chó bị thọt một chân, tiểu bạch thì thiếu chút nữa bị cho vào nồi làm thành món thịt rắn thơm ngon, miêu miêu là chú mèo bị mù, bì bì là chú ngựa già tai điếc, còn phi phi là chim anh vũ bị gãy cánh không thể bay lượn.
Kinh Tề Tu thổi râu trừng mắt, “bằng hữu cái gì mà bằng hữu, ngươi lúc nào cũng chỉ biết làm loạn”.
“Còn kiểm thiếu một người nữa mà”. Kinh Vô Song nhàn nhã thêm vào một câu.
“A lâu là người tốt”. Hắn cũng là do nàng nhặt được, trước mắt làm hộ viện cho Kinh gia trang.
Kinh Vô Song nói khe khẽ, “ Ngươi thật đơn thuần, trong mắt ngươi thế gian này chắc không có người xấu”. Thật không biết thế nào là tốt là xấu nữa, hoàn hảo rất hợp với đồ phiền toái như Mạc Lân”.
“Tuyết nhi tuy Mạc gia người ta không ngại nuôi thêm vài miệng ăn, nhưng ngươi là cô nương con nhà gia giáo, không sớm thì muộn, cũng phải lập gia đình, ngươi nuôi dưỡng cái đám đó ….Ách, là bằng hữu đó của ngươi, không phải lúc xuất gia cũng muốn dẫn chúng nó theo chứ”. Kinh Tề Tu không hiểu tại sao nàng đối với đám sủng vật bằng hữu này lại kiên trì như vậy, chúng đều chỉ là súc sinh thôi mà? Không muốn một lần nữa lại xảy ra tranh cãi , nên lão buộc lòng phải sửa đổi cách gọi một chút.
“Vì cái gì lại không thể mang bằng hữu của ta theo”. Nếu tướng công tương lai không chịu nhận bằng hữu của nàng, nàng cũng không thèm hắn, nàng sẽ làm ma ăn bám, ở lì phủ lí nhà hắn vừa được ăn ngon mặc đẹp, lại vừa có thể du ngoạn.
“Ngươi từ nhỏ đã có hôn ước với người ta, ngày sau sẽ là chủ mẫu phụ trách việc việc mưu sinh của Mạc gia trang, sao có thể ở cả ngày cùng lũ súc sinh”.
“Ta đây không cần mấy thứ đó”. Kinh Vô Tuyết linh cơ vừa động, hứng trí bừng bừng nhiệt huyết nói “Phụ thân, một khi người đã thích lập gia đình như vậy, thì người cứ việc thế ta tới đó lập gia đình thành thân đi”.
“Phụt”. Kinh Vô Song phun ngụm trà trong miệng ra ngoài, nhịn không nổi cười to “ Hay, hay, chủ ý này hay đó”.
Kinh tề tu sắc mặt trắng bệch, “Tuyết nhi, ngươi nói hàm hồ gì vậy, phụ thân là nam nhân sao có thể nào tới đó thành thân được? Còn Song nhi nữa, nhìn lại bộ dáng mình xem, cô nương con nhà gia giáo mà lại có thể cuời to há hốc miệng vậy đó?”
Ai! Hắn đã tạo ra cái nghiệp chướng gì thế này, sinh ra hai nữ nhi như vậy, một đứa thì khờ khạo thiện lương gần như ngu xuẩn, một đứa lại gian giảo xảo trá tựa hồ ly.
“Phụ thân, tiểu nam hài đó, có lẽ cũng không muốn lập gia đình đâu”. Kinh Vô Tuyết nhướng mi nghĩ, hắn là nam nhân mà cũng để bị ép buộc thành thân sao?
“Ta mặc kệ ngươi nói sao thì nói, sự đã định không thể thay đổi, ngươi phản bác vô ích. Đông Mai, đưa tiểu thư trở về phòng”.
“Ta không rời Nghiễm châu đâu”. Nếu lập gia đình, có lẽ sẽ không được cùng Đại hoàng bọn chúng nó ở chung một chỗ, còn hắn nàng không cần, có cách nào để không cần rời khỏi Nghiễm châu không nhỉ?
Đã từng lĩnh giáo qua sự ngoan cố của nàng, Kinh Tề Tu đành xuống nước lấy tình cảm lay động, “Cho dù đó là hy vọng lớn nhất của nương quá cố, hy vọng ngươi đi gặp Mạc Lân một lần, ngươi cũng không nguyện ý ư?”
Nàng tỏ ra khó xử nhăn mày, “ bên cạnh hắn chắc hẳn đã có rất nhiều hồng nhan tri kỷ chiếu cố cho hắn rồi”. Nghe nói tướng công tương lai của nàng được rất nhiều nữ nhân hâm mộ.
“Nhưng ngươi, chính ngươi mới là vị hôn thê của hắn”. Lão cố thuyết phục.
“Tuyết nhi, ngươi hãy đi giúp đai tỉ tuần tra sinh ý”. Kinh Vô Tuyết uống một ngụm trà, tiểu muội ngốc nghếch nên sớm cấp cho người khác quan tâm là hơn.
Nàng không ngừng gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn chớp động đầy hưng phấn, “nhị tỉ, ta cũng có thể làm được việc đó sao?” Đại tỉ là kỳ tài về kinh thương buôn bán, cũng là người mà nàng vô cùng sùng bái.
“Tô châu trà phường bên phía Nghiễm Châu tựa hồ nảy sinh tình huống không tốt”.
“Tình huống thế nào, việc này ta có thể giải quyết được sao….”. Kinh Vô Song liếc mắt, ra ý bảo Kinh Tề Tu chớ có lên tiếng. Rốt cuộc ở cái nhà này ai mới là đương gia a? Trong lòng lão không khỏi có chút bất mãn.
“Vấn đề có nghiêm trọng không?” Kinh Vô Tuyết ưu tư, nheo mắt lại.
Kinh Vô Song buông chén trà, trầm ngâm nói :”Việc này đáng lí ra nhị tỉ phải đi, nhưng gần đây đại tỉ lại có việc phải đi xa, ta thì phải lên miền bắc một chuyến. Tính ra thân thể ngươi cũng hay đau ốm, hay là cứ nên an dưỡng ở nhà thôi”.
“Nhị tỉ, lâu nay A Lâu có dạy ta luyện khí bổ thân, thân mình ta thực đã khỏe rất nhiều, hãy để cho ta vì mọi người trong nhà mà cống hiến một ít sức lực”. Lâu nay các vị tỉ tỉ luôn bảo hộ cho nàng, nàng hưởng thụ cuộc sống vô ưu đủ rồi.
“Một mình ngươi cũng có thể làm được chứ?”
Kinh vô tuyết gật đầu, bừng bừng nhiệt huyết.
“Vậy trọng trách tuần tra Nghiễm Châu trà phường đành phải phiền ngươi nỗ lực rồi”.