Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Lục Giang Minh sẽ không bao giờ tin tưởng ánh mặt trời của hắn đã trở thành một nấm mồ nhỏ bé
Lục Giang Minh muốn vươn tay chạm đến gương mặt tươi cười của thiếu niên trong bức ảnh, nhưng lại sợ hãi mà rút tay về.
Trong đầu hắn chỉ còn lại một mảng trống rỗng
Tất cả suy nghĩ của hắn đều đã tan biến, trong đầu hắn bây giờ chỉ còn sót lại duy nhất một câu: ” Em ấy đã chết rồi”
.
Sau khi Dư Mục Ca chết được ba tháng, cuối cùng thì Lục Giang Minh cũng tìm thấy cậu.
Và hắn cũng đã mất đi cậu mãi mãi.
Tôi nằm mơ nhưng trong giấc mơ lại không có em ấy
Lục Giang Minh đứng trên sân thượng, trên bầu trời từng đám mây nhẹ nhàng trôi, ngay cả cơn gió cũng chẳng có một chút tiếng động nào
Hắn chợt nhớ đến đôi mắt của Dư Mục Ca
Cho dù là trong thời gian tăm tối nhất thì nó cũng cực kỳ xinh đẹp
Lúc mới bắt đầu, trong mắt cậu chứa đựng vô vàn mọi thứ trên thế gian này
Nhưng sau này thì hắn chẳng còn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cậu nữa, trong ánh mắt ấy vcũng chẳng còn hình bóng của hắn nữa rồi.
Dư Mục Ca sẽ không muốn hắn chết, bởi vì hắn còn chưa trải qua những đau đớn mà cậu từng chịu đựng
Lục Giang Minh trở về thành phố, trông hắn vẫn bình thường như trước, nhưng chỉ mình hắn biết vết thương trong lòng đã bắt đầu thối rữa
Đêm khuya, hắn đứng sát trước cửa sổ nhìn ánh đèn rực rỡ ngoài kia, trong lòng chợt không kìm được nước mắt
Đến cuối cùng thì hắn cũng đánh mất người hắn yêu
Lục giang minh cả đời này từng phụ bạc rất nhiều người, nhưng mà hắn cũng chỉ yêu duy nhất có một người
Chỉ tiếc rằng người hắn phụ bạc nhất cũng là người kia
Em ấy đã chết nhưng tôi lại không hề hay biết
Khi tôi biết thì mọi chuyện cũng đã muộn rồi
Dư mục ca, xin lỗi em
Nhưng mà tôi vẫn muốn nói, tôi yêu em.