Trong biệt thự, Hứa Dung Mộc ngồi đối diện cha Hứa, trong lòng hơi lo lắng.
Anh sợ Tô Kỳ sẽ tố cáo anh trước mặt mẹ Hứa, thậm chí còn nói với họ tất cả những gì anh đã làm trong năm qua.
Nếu đúng như vậy thì anh phải làm thế nào đây?
Nhưng người gây ra mọi chuyện không phải là Tô Kỳ sao? Nếu Tô Kỳ không hại chết Nghiên Nghiên của anh thì anh và Nghiên Nghiên đã sớm ở bên nhau, sẽ có với nhau những đứa con đáng yêu, nhưng hết thảy đều bị Tô Kỳ phá hỏng.
Anh làm những chuyện này là sai sao? Không, anh cảm thấy mình không sai, đây là kết quả tốt nhất.
“A Mộc, con đang suy nghĩ gì vậy?”
Nghe cha Hứa nói, Hứa Dung Mộc quay đầu nhìn về phía ông, cười nói: “Cha! Người cùng mẹ trở về đây làm gì? Chẳng lẽ không thể nói với đứa con trai này sao?”
Cha Hứa nghe Hứa Dung Mộc nói, lại nghĩ đến lời mẹ Hứa, ông nói: “Cha muốn về uống vài chén với Lão Tô, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, chờ tí nữa mẹ con về, chúng ta đến Tô gia uống cùng ông ấy một chén.”
Nghe ông nói xong, Hứa Dung Mộc thở phào nhẹ nhõm: “Cha, thân thể người không tốt, uống rượu ít thôi. Sau khi Nghiên Nghiên mất, ông ấy (cha Tô) cũng hiếm khi uống rượu.”
Cha Hứa vỗ vai anh: “A Mộc, cha hỏi con một câu, con thật sự thích Nghiên Nghiên đến vậy sao? Thích đến mức ngoại trừ nó trong lòng con không chứa được ai khác sao?”
“Đương nhiên.” Hứa Dung Mộc không chút nghĩ ngợi trả lời: “Cả đời này con chỉ yêu mình cô ấy, giống như người đối với mẹ vậy.”
Cha Hứa thở dài nói trong lòng [Con trai ngốc của ông, có lẽ vì quá thích người con gái đó nên nó mới không nhận ra rằng người nó thích luôn ở bên cạnh.]
Khi Tô Nghiên và mẹ Hứa mở cổng biệt thự liền thấy Hứa Dung Mộc cùng cha Hứa đang ngồi trên sô pha, cô không biết họ đã nói gì.
Khi cha Hứa thấy mẹ Hứa, ông cười cười đi về phía bà, Tô Nghiên thấy trên mặt mẹ Hứa tràn đầy sự hạnh phúc.
Đó là điều cô đã từng ao ước, nhưng bây giờ nó đã vượt xa tầm với đối với cô.
Hứa Dung Mộc, anh nói, sao chúng ta lại trở nên thế này?
“A Mộc, mẹ và ba con qua thăm nhà lão Tô, đêm nay sẽ không ở đây.”
Mẹ Tô vỗ vai Hứa Dung Mộc, dịu dàng cười nói: “Trước khi đi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, thời gian cụ thể mẹ sẽ nói con sau.”
Hứa Dung Mộc nhìn bọn họ cười gật đầu: “Được, đến lúc đó mẹ gọi cho con, con sẽ đưa Tô Kỳ đi cùng.”
Cha Hứa và mẹ Hứa liếc nhìn bọn họ một cái rồi xoay người rời đi. Hứa Dung Mộc và Tô Kỳ đi theo tiễn bọn họ đến cửa.
Cửa vừa đóng, vẻ mặc Hứa Dung Mộc tối sầm lại, anh thô bạo nắm cằm cô: “Tô Kỳ, cô nói gì trước mặt mẹ tôi?”
Tô Nghiên ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Em có thể nói gì? Anh muốn em nói cái gì? Anh không tin em? Chẳng lẽ anh nghĩ em sẽ đem hết thảy mọi chuyện mấy năm nay nói cho mẹ sao?”
“Làm sao tôi biết.” Sắc mặt Hứa Dung Mộc âm trầm: “Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng có ba mẹ tôi chống lưng thì không cần phải kiêng nể gì.” Anh dừng một chút sau đó mở miệng nói: “Tô Kỳ, cô nhớ rõ cho tôi, trong mắt tôi cô chẳng là gì cả.”
“Ở trong mắt anh cô ta tốt đến vậy sao? Cô ta có được tất cả những gì mình muốn, tại sao em lại không thể! Tình yêu của em cũng không thua cô ta, tại sao anh lại không chấp nhận tình yêu của em?”
Hứa Dung Mộc nghe cô nói, túm tóc cô kéo đến trước chiếc gương lớn trong phòng ngủ, anh ngồi xổm xuống nhìn Tô Nghiên đang chật vật dưới sàn, thấp giọng nói: “Tình yêu của cô?” Anh đè khuôn mặt của cô vào gương: “Trong mắt tôi, cô không xứng được tôi yêu, ngoại trừ cô ấy, ai cũng không xứng.”
Anh vỗ lên mặt cô, bắt cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương: “Tô Kỳ, cô nhìn cho rõ hình ảnh trong gương, cô dựa vào cái gì muốn có được tình yêu của tôi?”
Tô Nghiên ngẩng đầu nhìn trong gương, người trong gương chật vật thê thảm, hai mắt rưng rưng, cô không nghĩ mình lại yếu đuối vô dụng đến thế, cô cũng không muốn tiếp tục sống như thế này với Hứa Dung Mộc.
Loại tình yêu này không phải nên buông tay sao?
Chẳng lẽ cô cứ trơ mắt nhìn Hứa Dung Mộc sống như vậy mà không đưa tay ra kéo anh lên sao?
Nhưng nếu cô nói sự thật cho anh, liệu anh có tin không?
Có lẽ anh sẽ cười nhạo cô nhiều hơn.
Hứa Dung Mộc yêu cô, nhưng hết lần này đến lần khác chìm đắm trong ký ức của quá khứ, không chịu tỉnh lại.
Cô yêu Hứa Dung Mộc, nhưng cô sẽ không bao giờ có được tình yêu của anh.
Cảnh tượng này chẳng lẽ là do lời nguyền rủa của Tô Kỳ trước lúc chết sao?
“Đừng đi được không!” Thấy Hứa Dung Mộc quay lưng rời đi, Tô Nghiên vô thức đưa tay nắm ống lấy quần anh: “Hôm nay ba mẹ mới về. Anh có thể ở lại với em một đêm được không?”
Hứa Dung Mộc thô bạo đá văng cô ra: “Tôi chưa bao giờ qua đêm ở đây, cô không biết sao?”
“Coi như em cầu xin anh, anh ở đây với em được không?” Tô Nghiên gắt gao nắm lấy ống quần Hứa Dung Mộc: “Anh coi như thương hại em được không? Hơn nữa lỡ như cha mẹ đến thì chúng ta làm sao giải thích với họ đây?”
Hứa Dung Mộc ngồi xổm xuống, nắm chặt cằm cô: “Tô Kỳ, cô giở thủ đoạn này với tôi cũng vô ích thôi.” Vẻ mặt anh ảm đạm: “Hơn nữa, cho dù tôi không ở đây, tôi biết cô nhất định sẽ có cách giúp tôi mà, đúng không?”
Nhìn biểu cảm trên mặt Hứa Dung Mộc, Tô Nghiên biết hiện tại anh muốn đi làm gì.
Anh thà đi tìm một người phụ nữ khác, cũng ghét bỏ thân thể của cô, chẳng lẽ trong mắt Hứa Dung Mộc cô kinh tởm đến thế sao?
“Em có thể giúp anh.” Tô Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Dung Mộc, rồi duỗi tay hướng tới nơi đó, nhưng cuối cùng tay lại bị Hứa Dung Mộc ném ra.
Hứa Dung Mộc nhìn Tô Nghiên đang ngồi dưới đất, ánh mắt rét lạnh: “Tô Kỳ, cô thiếu thốn đến vậy sao? Nếu cô thật sự thiếu thốn như vậy, cô cũng có thể ra ngoài chơi. Tôi sẽ không xen vào. Nhưng hành động vừa nảy của cô…”
Tô Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Dung Mộc, liền nghe thấy anh gằn từng chữ,
“Làm tôi cảm thấy ghê tởm.”
Hứa Dung Mộc đến Thiên Đường, nơi anh thường đến, từ khi cưới Tô Kỳ anh đã trở thành khách quen ở nơi này.
Các cô gái ở đây cơ bản đều biết Hứa Dung Mộc là giám đốc, những cô gái anh đã ngủ sẽ không bao giờ ngủ lại lần hai, quan trọng hơn, yêu cầu của anh là cô gái đó có thể bồi ngủ qua đêm.
Mặc dù như vậy, các cô gái ở đây vẫn mong có thể lọt vào mắt xanh của Hứa Dung Mộc dù chỉ một lần.
Nhưng trong lòng Hứa Dung Mộc cũng hiểu rõ, những người này đều không phải Tô Nghiên, Tô Nghiên thật sự đã chết.
Anh chìm đắm ở đây, lại chưa từng mơ thấy Tô Nghiên, có đôi lúc anh hy vọng Tô Nghiên có thể ở trước mắt bao người xuất hiện, đem anh mang đi.
Như vậy có lẽ sẽ khá hơn, nhưng bây giờ anh không còn gì cả, sống như một cái xác không hồn.
Những ly rượu được đưa tới anh đều uống một hơi cạn sạch.
Sau đó đem xấp tiền đỏ trong tay đập vào những người phụ nữ đó.
Anh không thiếu tiền, thứ mà Hứa Dung Mộc anh không thiếu nhất chính là tiền.
“Hứa tổng, hôm nay anh sao vậy? Sao nhìn anh có vẻ không vui?” Một người phụ nữ ngồi bên cạnh Hứa Dung Mộc cười duyên mở miệng: “Hứa tổng đã lâu rồi chưa tới thăm người ta đó nha.”
Nghe cô ta nói, Hứa Dung Mộc nhìn lên liền thấy một khuôn mặt mơ hồ, lông mày và đôi mắt của cô ta có chút giống với Tô Nghiên đã mất. Anh không chút nghĩ ngợi liền thô bạo hôn lên môi cô.
“Hứa tổng, anh thật đáng ghét, người ta chưa chuẩn bị gì cả.” Cô ta nhìn Hứa Dung Mộc cười duyên mở miệng.
Bộ dáng xấu hổ của cô ta làm khuôn mặt của Hứa Dung Mộc nháy mắt tối sầm lại, đó hoàn toàn không phải Nghiên Nghiên.
Nghiên Nghiên của anh làm sao có thể bày ra vẻ mặt như vậy?
“Hứa tổng, đêm nay anh muốn em sao?”Cô ta nhìn Hứa Dung Mộc cười nói: “Em đều đã chuẩn bị tốt, chỉ cần anh đồng ý là được.”
Hứa Dung Mộc nghe xong, thô bạo nâng cằm ả lên “Cô tên gì?”
“Em tên Lina!” Cô nhìn biểu cảm trên mặt Hứa Dung Mộc, cười quấn lấy cổ anh: “Các chị em ở Thiên Đường đều rất thích Hứa tổng nha, bọn em đều ngầm đánh giá về anh.”
Hứa Dung Mộc sắc mặt âm trầm, Lina dường như không chú ý đến. Anh nhìn Lina rồi vô cảm nói: “Đánh giá tôi thế nào?”
Lina nhìn vào khuôn mặt Hứa Dung Mộc nở nụ cười quyến rũ rồi thì thầm bên tai anh: “Bọn họ đều nói hứa tổng rất lợi hại nha!”
Nhìn biểu tình trên mặt Lina, Hứa Dung Mộc âm thầm cười nhạo.
Hứa Dung Mộc không có chút cảm xúc nào, trong mắt anh, những người phụ nữ này chẳng qua là những người hầu gái được mua bằng tiền.
Nghiên Nghiên của anh sao có thể đánh đồng với những người phụ nữ này?
Nhưng bất luận anh sa đọa thế nào, người anh hết mực yêu thương lại chưa một lần xuất hiện để gặp anh dù chỉ là trong mơ.
Chỉ cần cô xuất hiện một lần, anh sẵn sàng từ bỏ cuộc sống như vậy.
Nhưng không! Cho dù là một lần cũng không có, rõ ràng tình yêu của anh dành cho Tô Nghiên sâu đậm như vậy, tại sao trước nay cô đều không muốn gặp anh.
“Dối trá! Tất cả đều là dối trá! Phụ nữ các cô đều là kẻ đáng chết! Vì cái gì không chịu xuất hiện trong giấc mơ của tôi! Rõ ràng em nói muốn ở bên cạnh tôi cả đời, nhưng tại sao em lại bỏ rơi tôi! Tại sao khiến tôi nhớ mãi hình bóng em cả một đời.”
Vẻ mặt Hứa Dung Mộc âm u, tựa như một ác quỷ đến từ địa ngục.
Nhìn vẻ mặt của Hứa Dung Mộc, những người phụ nữ ngồi cạnh đó đều giải tán.
Hứa Dung Mộc nhìn thoáng qua bọn họ, dựa vào ghế sô pha châm thuốc, lúc đám người đó tan hết anh chợt thấy một cô gái nhỏ mặc váy ngắn đang ngồi trên ghế sô pha đối diện, gương mặt không trang điểm đậm, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, trông rất giống Tô Nghiên trước đây.
Hứa Dung Mộc vẫy tay với cô, cô gái nhìn biểu hiện trên khuôn mặt anh, liền nhanh chóng bước đến bên anh ngồi xuống: “Tôi có thể giúp gì cho ngài.”
“Tên.”
“Em tên Ngải Lợi.” Ngải Lợi nhìn anh dịu dàng nói, “Thưa ngài, ngài có yêu cầu gì sao ạ?”
“Cô cảm thấy sao?” Hứa Dung Mộc nhìn vẻ mặt Ngải Lợi, giọng nói vô thức nhẹ xuống, anh nâng cằm Ngải lợi lên: “Ở cùng tôi mấy ngày thế nào? Trước giờ không thấy cô, lần đầu tiếp khách?”
Ngải Lợi nghe Hứa Dung Mộc nói gật gật đầu.
“Tôi thích những đứa trẻ ngoan ngoãn. Mấy ngày nay cô sẽ ở bên cạnh tôi.” Nói xong, anh nhét một khoản tiền vào tay Ngải Lợi: “Khoản này coi như mua lần đầu của cô, bồi tôi mấy ngày, chỉ cần bổn thiếu gia chơi tận hứng, xong việc sẽ không thiếu lợi cho cô.”
Ngải Lợi nghe Hứa Dung Mộc nói, âm thầm cười cười, cô không chỉ muốn nhiêu đây, cô muốn trở thành Hứa thiếu phu nhân, muốn trở thành vợ của Hứa Dung Mộc, cho dù Hứa Dung Mộc có ăn chơi đàng điếm cô cũng sẵn lòng, dù sao chỉ cần trở thành phu nhân nhà giàu, không phải tất cả tiền đều thuộc về cô sao?
Cuối cùng Hứa Dung Mộc đưa Ngải Lợi đến khách sạn, mà trước đó Ngải Lợi đã chuẩn bị hết tất cả, cô tin chỉ cần vợ của Hứa Dung Mộc nhìn thấy cảnh này sẽ ngoan ngoãn đem vị trí thiếu phu nhân giao ra, đến lúc đó cô liền có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.
“Cô rất có sức hấp dẫn.” Hứa Dung Mộc cong môi nhìn Ngải Lợi đang cầm ly rượu đỏ bước vào. “Bổn thiếu gia mấy ngày nay chơi rất vui, xong việc sẽ cho cô thêm một số tiền, chỗ tốt sẽ không thiếu phần cô.”
Ngải Lợi đặt ly rượu vào tay Hứa Dung Mộc, đến nằm trong lòng anh: “Cái đó là do Hứa tổng dạy dỗ tốt nha, Hứa tổng cần phải chăm sóc em nhiều hơn ~”
Lúc Hứa Dung Mộc vừa định mở miệng thì nhận được điện thoại, là Tô Nghiên gọi đến, mục đích là vì buổi tiệc tối nay, bởi vì cha mẹ anh chuẩn bị về Thụy Sĩ.
“Hứa tổng, làm sao vậy, có chuyện gì ạ?” Ngải Lợi nói rồi ôm lấy eo Hứa Dung Mộc từ phía sau: “Tí nữa anh phải về đúng không?”
“Ừ, chờ ba mẹ tôi đi rồi tôi lại đến tìm cô được không? Nhưng mà trước đó, cô phải thỏa mãn tôi đã.” Dứt lời anh liền hôn lên môi Ngải Lợi.
Tô Nghiên đến khách sạn mà cha mẹ chồng chọn nhưng lại không tìm thấy Hứa Dung Mộc.
Rõ ràng trước khi rời biệt thự cô đã nhắn tin cho Hứa Dung Mộc, nhưng lúc đến khách sạn thì lại không gọi được.
Tô Nghiên không biết rốt cuộc trong lòng Hứa Dung Mộc nghĩ gì.
Cho dù bọn họ vẫn luôn duy trì mối quan hệ như vậy, nhưng cũng không đến mức lại xảy ra chuyện vào ngày quan trọng như hôm nay, lỡ như Hứa Dung Mộc không đến, liệu chuyện của họ có phải sẽ bại lộ?
Hơn nữa còn bại lộ trong hoàn cảnh như hôm nay.
Tô Nghiến sốt ruột đứng ở cửa khách sạn tìm kiếm bóng dáng của Hứa Dung Mộc, nhưng cô hoàn toàn không thấy anh đâu cả, chẳng lẽ anh không muốn tiếp tục tra tấn lẫn nhau, cho nên muốn phơi bày quan hệ của họ?
Khi Tô Nghiên đi vào khách sạn liền thấy cha Hứa tiến lên đón cô.
Cha Hứa thấy cô không vào, không vui nói: “Sao lại có mình con? A Mộc nó không đi cùng con sao?”
Tô Nghiên nhìn vẻ mặt cha Hứa, bình tĩnh nói: “Cha, A Mộc có chút việc, chắc anh ấy sẽ đến muộn tí, chúng ta đợi thêm lát nữa đi.”
“Nghiên Nghiên…” Cha Hứa nghiêm túc nói “Chúng ta nhìn con và A Mộc lớn lên, A Mộc hiện tại biến thành cái dạng này, đều do cha năm đó không tốt, nếu lúc trước cha không bắt nó đi du học thì tốt rồi, nó sẽ không sống như thế này, con cũng không cần chịu nhiều ủy khuất như vậy.”
“Cha, giữa con và a Mộc rất tốt.” Tô Nghiên nở nụ cười nhẹ “Huống chi chuyện này cũng không phải lỗi của người.”
Cha Hứa nghe cô nói, liền ôm cô vào lòng: “Đứa trẻ ngốc, con cứ như vậy thì đến khi nào A Mộc mới biết con là Nghiên Nghiên, nó vẫn luôn sống với bóng ma trong quá khứ, lại không phát hiện người nó nhớ mong lại luôn ở bên gối.”
Tô Nghiên vừa định mở miệng, liền thấy mẹ Tô cùng mẹ Hứa kéo tay nhau đi tới chỗ họ.
Lúc mẹ Hứa thấy Tô Nghiên, liền cười tiến lên giữ lấy tay cô: “Con gái, sao A Mộc lại không đi cùng con?”
Tô Nghiên nghe mẹ Hứa nói, cũng chỉ có thể đem lời vừa nảy giải thích lại một lần nữa với bà, nhưng thật ra đến tột cùng Hứa Dung Mộc đang ở đâu, cô cũng không biết.
“Chúng ta vào trước đi, chắc A Mộc cũng sắp đến rồi.” Cha Hứa nhìn mẹ Hứa khó xử nói: “Công ty có rất nhiều việc, chắc do có việc đột xuất nên A Mộc mới không đến.”
Mẹ Hứa nhìn cha Hứa cau mày, nhưng trên mặt vẫn mang ý cười nắm tay cô đi đến ghế ngồi.
Trên bàn cơm toàn là món cô và Hứa Dung Mộc thích, đáng tiếc Hứa Dung Mộc lại không thấy được, cũng không biết khi nào anh mới đến.
“Nghiên Nghiên, sau này con có cha mẹ chồng chống lưng, không cần lo lắng nữa.” Mẹ Tô nắm tay Tô Nghiên cười nói “Bọn họ đến hỏi chúng ta về thân phận của con, mẹ cũng không nghĩ tới họ sẽ đoán được thân phận của con, nhưng mà như vậy cũng tốt không phải sao?”
Tô Nghiên nghe mẹ Tô nói, cười gật đầu, “Mẹ, họ đối xử với con rất tốt, người cũng biết mẹ chồng luôn xem con như con gái ruột mà, khi còn nhỏ bà ấy vẫn luôn muốn A Mộc cưới con về nhà sao.”
“Chứ còn gì nữa, lúc ấy tôi liếc mắt một cái liền nhìn trúng đứa con dâu này.” Mẹ Hứa nhìn Tô Nghiên cười nói, nhưng nghĩ đến cảnh tượng bây giờ, bà liền nặng nề thở dài. “Nhưng mọi chuyện lại thành ra như thế này, cũng không biết là đã tạo nghiệt gì.”
“Mẹ, chuyện này không liên quan đến A Mộc, đều là tại con.”Tô Nghiên nhìn mẹ Hứa nhẹ nhàng nói, sau đó cô nhìn mẹ Tô “Con đã đồng ý với mẹ con, nếu một năm sau, con và A Mộc vẫn như vậy, con sẽ rời khỏi anh ấy bởi vì chuyện này không còn cách nào tiếp tục được nữa.”
Mẹ Hứa nghe Tô Nghiên nói, nắm lấy tay cô, “Đứa trẻ ngốc, nếu con rời đi, A Mộc sẽ càng thêm hận con. Chẳng lẽ con muốn nó hận con cả đời?”
“Cả đời này dài như vậy, hận thì hận, dù sao trong mắt anh ấy con đã là Tô Kỳ, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ quên con.” Tô Nghiên nhìn mẹ Hứa, bình tĩnh mở miệng “Hơn nữa cha mẹ con đã lớn tuổi, con không muốn bởi vì chuyện giữa con và Hứa Dung Mộc mà làm họ lo lắng, họ không nên gánh chịu những chuyện này, đều do con quá tùy hứng.”
“Con à! Chuyện này không phải lỗi của con.” Mẹ Hứa nhìn Tô Nghiên nghiêm túc nói, “Đến lúc đó con thật sự không muốn đem chân tướng nói cho A Mộc biết sao?”
Tô Nghiên nghe mẹ Hứa nói liền lắc đầu.
Mà lúc này ở bên kia, Ngải Lợi nhìn Hứa Dung Mộc đang hôn mê bất tỉnh trên giường, âm thầm nở nụ cười, cô lấy chiếc điện thoại giấu trong góc ra, chiếc điện thoại này đã ghi lại hết những chuyện vừa xảy ra giữa họ một cách rõ ràng.
Cô nhẹ nhàng đi đến mép giường, tìm được trong điện thoại Hứa Dung Mộc một dãy số, chỉnh sửa lại một số ảnh chụp, rồi bấm gửi.
Nhìn cảnh tượng trong ảnh, lại nhìn Hứa Dung Mộc trên giường, cô ta liền cười sung sướng.
Hứa thiếu phu nhân? Từ nay cô sẽ trở thành Hứa thiếu phu nhân duy nhất.
Chỉ có cô mới đủ tư cách trở thành Hứa thiếu phu nhân.
Tô Nghiên nhận được một tin nhắn, theo thói quen lấy điện thoại ra xem, phát hiện người gửi là một dãy số lạ, còn gửi một bức ảnh.
Cô lặng lẽ nhấp vào bức ảnh, tức khắc che miệng lại, vì nam diễn viên trong bức ảnh là chồng cô.
—— Hứa Dung Mộc.