Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Hứa Dung Mộc nhận được điện thoại, khuôn mặt anh đầy vẻ kinh ngạc, hiển nhiên anh không ngờ cha mình lại có thể lấy chuyện như vậy ra làm trò đùa.
Nhưng sau đó cha Hứa lại trực tiếp nói với anh, đây không phải trò đùa, mà là sự thật.
Hứa Dung Mộc không nghe lọt tai lời nào, điều duy nhất anh nghe được là:
___A Mộc, Nghiên Nghiên đã bị chính tay con giết giết chết, con vừa lòng chưa?
Sao có thể như vậy? Tô Nghiên đã chết, cô ta sao có thể là Tô Nghiên? Nếu nói cô ta là Tô Nghiên vậy người chết kia là ai? Người đã chết trong lòng ngực anh là ai????
Lý Nghiên nhìn biểu hiện trên mặt Hứa Dung Mộc, cười nói: “A Mộc, có chuyện gì sao?”
Hứa Dung Mộc quay đầu nhìn về phía Lý Nghiên, sắc mặt âm trầm, “Ngày hôm qua cô đã làm gì? Lúc cô gặp Tô Kỳ, đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Nghiên nhìn Hứa Dung Mộc, có chút chột dạ, cô ta giả vờ bình tĩnh đối diện với ánh mắt của Hứa Dung Mộc, “Em đã nói cho chị ấy chuyện đó, em chỉ muốn chị ấy nhường anh cho em thôi mà, anh cũng đã nói sẽ cưới em.” Cô ta nói với vẻ ủy khuất, “A Mộc, không phải anh đã nói sẽ ly hôn với Tô Kỳ để cưới em sao?”
Chắc là chuyện bả có bầu
Hứa Dung Mộc nghe Lý Nghiên nói, vẻ mặt tối sầm, lạnh lùng nói: “Tốt nhất là đúng như lời cô nói, Nếu cái chết của cô ấy có liên quan đến cô, tôi nhất định sẽ bắt cô lót xác cho cô ấy.”Hứa Dung Mộc nói rồi xoay người rời đi.
Lý Nghiên nhìn theo bóng lưng Hứa Dung Mộc, cả người co rúm lại.
Hôm qua, lúc cô đẩy Tô Kỳ ra, không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ Tô Kỳ thật sự đã chết? Nếu cô ta đã chết, vậy không phải mình có thể trở thành Hứa thiếu phu nhân, có thể gả cho Hứa Dung Mộc sao?
Lúc Hứa Dung Mộc đến Tô gia thì mọi chuyện đã xong xuôi, nhìn chiếc quan tài ở giữa, Hứa Dung Mộc cảm thấy lạnh cả người, dường như không dám tin cô đã chết.
“Hứa Dung Mộc, cậu tới làm gì? Cậu còn có mặt mũi tới đây sao?” Mẹ Tô đi đến bên cạnh Hứa Dung Mộc, đẩy anh ra, “Cậu cút cho tôi, nếu không phải tại cậu con gái tôi sẽ không chết, Nghiên Nghiên của tôi sẽ không chết!”
Cha Tô nhìn Hứa Dung Mộc, vẻ mặt đầy tức giận, cuối cùng ông đi đến cạnh anh, bình tĩnh nói, “A Mộc, cậu đi đi, nơi này không chào đón cậu, nếu không phải tại người phụ nữ kia của cậu, con gái tôi sẽ không chết!”
“Ba, Tô Nghiên đã chết, hiện tại người vừa chết là Tô Kỳ, cô ta chỉ là một đứa con riêng, chẳng lẽ người vì một đứa con riêng…”
Lần đầu tiên cha Tô động thủ đánh Hứa Dung Mộc, một quyền, rồi lại một quyền nện thẳng lên người Hứa Dung Mộc, anh lảo đảo lùi lại vài bước.
Cha Tô nhìn Hứa Dung Mộc với đôi mắt đỏ hoe, hét lên một cách cuồng loạn, “Hứa Dung Mộc, bây giờ tôi nói cho cậu biết, người nằm trong quan tài kia là Tô Nghiên, người đã chết trong lòng cậu mới là Tô Kỳ, người bị cậu hại chết là Tô Nghiên!”
Hứa Dung Mộc nghe cha Tô nói, ngẩng đầu nhìn ông, nhớ tới lời cha Hứa…
——A Mộc, Nghiên Nghiên bị chính tay con giết chết. Con vừa lòng chưa?
Hứa Dung Mộc nhìn cha Tô lắc đầu, “Không thể nào, các người nhất định là đang lừa tôi, người đã chết sao có thể là Tô Kỳ? Không thể nào! Các người đều lừa tôi! Người chết bây giờ mới là Tô Kỳ!”
Cha Tô bước đến cạnh Hứa Dung Mộc, kéo cà vạt anh tiến lên phía trước, cuối cùng đẩy anh ghé lên quan tài.
Cha Tô chỉ vào trong quan tài Tô Nghiên, nhìn về phía Hứa Dung Mộc nói, “Hứa Dung Mộc, cậu banh hai con mắt ra nhìn cho kỹ, người nằm trong quan tài bây giờ mới là Tô Nghiên, người bị cậu hại chết mới là Tô Nghiên.”
Hứa Dung Mộc nghe cha Tô nói, nhìn về phía người đang nằm trong quan tài. Cô được lau rất sạch sẽ, trên mặt không có một chút máu, nhưng khuôn mặt đó là khuôn mặt mà anh không thể quen thuộc hơn được nữa.
Đó là khuôn mặt của Tô Nghiên.
“A Mộc, cậu cùng Nghiên Nghiên dây dưa nhiều năm như vậy, chúng tôi không quản đến là vì Nghiên Nghiên yêu cậu, nó chưa từng nói gì với chúng tôi về chuyện của cậu.” Mẹ Tô nhìn Hứa Dung Mộc, nghẹn ngào nói, “Bây giờ Nghiên Nghiên đã chết, cầu xin cậu buông tha cho con bé được không? Tôi hy vọng sau này cậu sẽ không đến làm phiền con bé nữa.”
Hứa Dung Mộc quỳ xuống trước bức ảnh đen trắng của Tô Nghiên, không nói tiếng nào.
Tất cả những điều trong quá khứ cứ hiện về trong tâm trí anh.
Anh luôn có thể nhìn thấy bóng dáng của Tô Nghiên trên người cô, nhưng lại chưa từng nghĩ cô chính là Tô Nghiên.
Anh vẫn luôn nhớ những lời cô ấy (TK) nói khi hấp hối:
___Anh Mộc, tuy là Tô Kỳ chính tay đẩy em xuống lầu, nhưng em không trách cô ấy, bởi vì cô ấy cũng yêu anh, đợi sau khi em chết, anh giúp em chăm sóc tốt cho cô ấy được không?
Hứa Dung Mộc nhắm mắt lại, lúc ấy đối mặt tình huống như vậy anh cũng không để ý tới vấn đề xưng hô, hiện tại nghĩ đến trước kia Tô Nghiên chưa từng gọi anh là anh Mộc.
Tô Nghiên vẫn luôn gọi anh là A Mộc.
Trước kia anh không hiểu được tại sao bố mẹ vợ và bố mẹ anh lại thích cô đến như vậy, anh luôn nghĩ là do cô đã cho họ uống bùa mê thuốc lú gì, thì ra…chỉ có mình anh không phát hiện cô chính là Tô Nghiên.
Nghiên Nghiên, em nói xem đây có phải là một loại trừng phạt không?
Khi cha Hứa và mẹ Hứa đến, họ thấy Hứa Dung Mộc đang im lặng quỳ trước quan tài.
“Lão Tô, chúng tôi rất xin lỗi về chuyện này. Tôi nhất định sẽ bắt thằng nhóc A Mộc đền tội cho Nghiên Nghiên.” Cha Hứa nhìn cha Tô, bất đắc dĩ nói. Chuyện con ông làm sai, người làm cha như ông phải gánh vác.
“Nghiên Nghiên đã chết. Chúng tôi không muốn liên quan gì đến các người nữa.” Cha Tô ngẩng đầu nhìn về phía cha Hứa, bình tĩnh nói, “Giấy thỏa thuận ly hôn, chúng tôi đã thay Nghiên Nghiên ký.” Cha Tô nói xong, liền lấy một phần văn kiện đưa cho ông. “Sau khi tang lễ của Nghiên Nghiên kết thúc, chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này.”
Nhìn bóng lưng của cha Tô xoay người rời đi, cha Hứa nhất thời không biết nói thế nào, chỉ đành để ông đi.
Cha Hứa và mẹ Hứa đã kể cho Hứa Dung Mộc nghe tất cả mọi chuyện, quan trọng nhất là chuyện Tô Nghiên một xác hai mạng.
Đứa bé trong bụng Tô Nghiên, nếu tính không lầm cũng đã gần tháng tuổi.
Nhưng tại sao Tô Nghiên lại chưa từng nói cho anh chuyện này.
“A Mộc, lão Tô nói đúng, chuyện này là chúng ta có lỗi với Tô Nghiên, nhất là con. Con muốn bồi thường cho con bé thế nào, chúng ta cũng không quản được, sau này chúng ta cũng sẽ không quản chuyện của con nữa.” Cha Hứa ngồi trên sô pha nhìn Hứa Dung Mộc, nhàn nhạt nói, “Chuyện này dừng ở đây, sau này chúng ta sẽ không xen vào chuyện của con nữa.”
“A Mộc, Nghiên Nghiên bị chính tay con hại chết. Chúng ta không trách con được, dù gì con cũng là con của ta, chuyện duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ đó là rời khỏi con, con tự mình suy nghĩ đi. “
Cha Hứa cùng mẹ Hứa rời đi, chỉ để lại tiếng đóng cửa.
Hứa Dung Mộc ôm mình cuộn tròn trên sô pha, đột nhiên nhớ tới nhiều năm trước, mỗi khi ở một mình buổi tối, Tô Nghiên ôm anh rất ấm áp, bảo anh đừng sợ.
Nhưng tại sao anh lại để mất cô?
Trời vừa hửng sáng, Hứa Dung Mộc thức trắng cả đêm, nhìn cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, hôm qua sau khi trở về, anh tìm người để điều tra về chuyện xảy ra năm đó, hiện tại đã có kết quả, vụ tai nạn xe hơi gây ra cái chết của Tô Nghiên cũng đã có kết quả.
Anh nhìn di ảnh Tô Nhan trên bàn trà, cầm đặt bên môi, “Nghiên nghiên, em yên tâm, sau khi mọi chuyện giải quyết xong anh sẽ đi cùng em, sẽ bù đắp cho em.”
Lúc Hứa Dung Mộc đến trong văn phòng, anh thấy trợ lý đang ôm một chồng văn kiện, lúc thấy Hứa Dung Mộc, anh ta trầm mặt đi đến, “Ông chủ, chuyện ngài phân phó đã điều tra xong.”
“Nói.” Sau khi Hứa Dung Mộc ngồi xuống, liền lật xem tất cả tư liệu trên bàn, trợ lý cũng đứng sang một bên nói lại cho anh nghe từng chuyện một.
Năm Tô Nghiên tuổi bị mắc bệnh bạch cầu cấp tính, mà người duy nhất có tủy phù hợp lại là Tô Kỳ.
Điều quan trọng hơn là lúc đó Tô Kỳ bị nhiễm trùng đường tiểu, hơn nữa đã là thời kỳ cuối, năm đó cha Tô xin Tô Kỳ hiến tủy cho Tô Nghiên.
Điều kiện duy nhất mà Tô Kỳ đưa ra là muốn lưu lại một vị trí trong lòng anh sau khi chết.
Sau đó Tô Kỳ chết, còn Tô Nghiên sống sót, nhưng cô lại dùng thân phận của Tô Kỳ để sống trên đời, cùng Hứa Dung Mộc tra tấn lẫn nhau.
Còn về vụ tai nạn khiến cô tử vong, người đứng sau chính là Lý Nghiên.
Hôm đó Lý Nghiên hẹn Tô Nghiên ra ngoài gặp mặt, có lẽ là muốn Tô Nghiên nhường lại vị trí Hứa thiếu phu nhân.
Tô Nghiên không chịu, cuối cùng Lý Nghiên đẩy Tô Nghiên ra nên mới gây ra vụ tai nạn xe hơi thương tâm đó.
Nghiêm trọng hơn là Tô Nghiên ra đi một xác hai mạng.
Sau khi trợ lý báo cáo xong, anh ta nhìn Hứa Dung Mộc, phát hiện sắc mặt anh âm trầm, dường như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
“Ra ngoài.” Hứa Dung Mộc bình tĩnh nói.
Sau cùng anh lại đứng lên, đổi giọng nói, “Mấy ngày này tôi có chuyện cần giải quyết, chuyện công ty tạm thời giao cho cậu, tôi biết cậu sẽ không làm tôi thất vọng.”
Trợ lý còn chưa kịp mở miệng, bóng dáng Hứa Dung Mộc đã biến mất trong thang máy.
Lúc Hứa Dung Mộc về đến biệt thự, liền thấy Lý Nghiên đang thu dọn đồ đạc.
Nhìn thấy Hứa Dung Mộc đột nhiên xuất hiện, Lý Nghiên làm rơi vật trong tay xuống, chính là hộ chiếu mà Hứa Dung Mộc đã làm cho cô ta.
“Muốn trốn?” Hứa Dung Mộc đứng trước mặt Lý Nghiên, trầm giọng nói, “Cô cảm thấy mình có thể trốn thoát sao?”
Lý Nghiên nghe Hứa Dung Mộc nói, có chút chột dạ mở miệng, “A Mộc, anh đang nói gì vậy? Sao em lại phải trốn? Em chỉ đang chuẩn bị đồ thôi. Không phải anh nói sẽ đưa em đi Maldives sao?”
Hứa Dung Mộc nắm lấy cằm Lý Nghiên, “Cô hại chết vợ tôi mà còn muốn tôi đưa cô đi Maldives?”
Lý Nghiên nghe Hứa Dung Mộc nói, ánh mắt cô ta lóe lên, dường như đã nghĩ ra cái cớ, “A Mộc, anh đang nói cái gì vậy! Sao em có thể hại chết vợ anh, hơn nữa trước nay em đâu quen biết cô ta.”
Hứa Dung Mộc cầm đoạn ghi âm đưa đến trước mặt Lý Nghiên, cuối cùng đập vào mặt cô, “Cô không quen vợ tôi? Vậy người phụ nữ trong đoạn ghi âm này là ai? “
Lý Nghiên ban đầu mở to mắt, cuối cùng xụi lơ ngồi trên mặt đất.
“Lý Nghiên, lúc cô giết vợ tôi thì nên nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay!” Hứa Dung Mộc ngồi xổm xuống, bóp chặt cổ Lý Nghiên, “Cô ấy một xác hai mạng, đúng lúc cô đang mang thai, đến lúc đó có thể làm bạn với cô ấy.”
Lý Nghiên nghe Hứa Dung Mộc nói, giật mình mở miệng, “A Mộc, anh không thể đối xử với em như vậy! Đứa nhỏ trong bụng em cũng là của anh! Sao anh có thể làm như vậy!”
“Con tôi?” Hứa Dung Mộc cười nhạo, “Lý Nghiên, thủ đoạn của cô dùng để lừa người khác thì còn có thể, nhưng còn tôi, không đơn giản như cô nghĩ đâu.” Nói xong, anh ném tay Lý Nghiên ra, “Cô yên tâm, tôi sẽ khiến cô cùng đứa trẻ trong bụng cô chết một cách vui vẻ.”
Lý Nghiên hoảng sợ nhìn về phía Hứa Dung Mộc, “Hứa Dung Mộc, anh không thể đối xử với tôi như vậy, đứa trẻ này vô tội, cầu xin anh buông tha cho nó được không?”
Hứa Dung Mộc nhếch môi, “Đứa trẻ vô tội, vậy lúc cô đẩy vợ tôi ra có nghĩ tới đứa trẻ trong bụng cô ấy cũng vô tội không, con cô vô tội, còn con tôi đáng phải chết hả?”
Lý Nghiên hoảng sợ lắc đầu, “Hứa Dung Mộc, anh không thể làm vậy! Nếu không phải tại anh, tôi cũng sẽ không giết cô ta! Anh mới là hung thủ! Vợ anh là do anh hại chết! Không phải tôi!”
Hứa Dung Mộc nghe Lý Nghiên nói xong, cười gật đầu, “Cô nói đúng, vợ tôi là do tôi hại chết. Cô yên tâm, sau khi tôi xử lý xong mọi chuyện, tôi sẽ đi tìm cô ấy, nhưng bây giờ cô phải bồi vợ tôi trước. ” Hứa Dung Mộc dùng dao đánh Lý Nghiên ngất xỉu.
Khi Tô Nghiên tỉnh lại, cô nhìn thấy trần nhà xa lạ, cô còn cảm nhận rõ ràng nỗi đau do vụ tai nạn gây ra, nhưng đây là nơi nào? Cô vô thức sờ vào bụng dưới của mình, nhưng phát hiện ra rằng phần bụng dưới vốn đã phình to giờ đã trở nên bằng phẳng như ban đầu, cô biết rằng mọi thứ đều không thể cứu vãn được.
Khi ngồi dậy, cô nhìn thấy một người đứng bên cạnh cửa sổ, cô cảm thấy bóng lưng đó rất quen thuộc, đến khi anh ta quay người lại, Tô Nghiên sững sờ, đó là người bạn thuở bé đã đi du học nhiều năm của cô_____Lục Thừa Hạo
“A Hạo, sao anh lại ở đây?” Tô Nghiên nhìn Lục Thừa Hạo nghi hoặc mở miệng, “Không phải anh ở lại Anh Quốc học rồi sao? Anh về đây lúc nào, sao không nói cho em biết?”
“Nghiên Nghiên.” Lục Thừa Hạo đi vài bước đến bên cạnh Tô Nghiên, “Mấy năm nay, Hứa Dung Mộc đều đối xử với em như vậy? Làm em suýt nữa chết trong vụ tai nạn đó. Đó là cái em gọi là hạnh phúc sao?”
Tô Nghiên nghe Lục Thừa Hạo xong, chỉ nói cúi đầu im lặng, cô biết năm đó Lục Thừa Hạo thích cô, nhưng lúc đó tim cô chỉ có mình Hứa Dung Mộc, ngoài anh ra thì không còn ai cả.
“Năm đó, em chỉ nghĩ đến Hứa Dung Mộc, hiện giờ mọi chuyện ra nông nỗi này, em vẫn bằng lòng?” Giọng Lục Thừa Hạo đầy mỉa mai, dường như những chuyện xảy ra mấy năm nay, anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nhưng mà chuyện của cô và Lục Thừa Hạo, đã không thể quay trở lại.
Trong lòng Hứa Dung Mộc, quan trọng nhất vẫn luôn là Tô Kỳ đã chết năm đó, chứ không phải cô.
“Nghiên Nghiên, rời khỏi Hứa Dung Mộc, đi theo anh đi, thứ cậu ta có thể cho em, anh cũng có thể cho em.” Lục Thừa Hạo nhìn Tô Nghiên sắc mặt bình tĩnh mở miệng, “Anh từng nghĩ Hứa Dung Mộc có thể chăm sóc tốt cho em, nên anh mới ra nước ngoài, thành toàn cho hai người. Nhưng kết quả thì sao? Hoàn toàn không phải như vậy, trong lòng Hứa Dung Mộc căn bản không có em. Anh ta thậm chí không nhận ra em là Tô Nghiên, như vậy anh ta lấy tư cách gì làm chồng em?”
Tô Nghiên nghe Lục Thừa Hạo nói, cúi đầu suy nghĩ về lời nói của anh, cuối cùng cô ngẩng đầu nhìn Lục Thừa Hạo, “A Hạo, anh biết không? Những chuyện xảy ra trong năm năm qua là những chuyện đau khổ nhất trong đời em.” Cô âu yếm vuốt ve bụng mình, “Em cho rằng, có đứa trẻ này mối quan hệ của chúng em sẽ tiến lên một bước. Nhưng bây giờ, em không còn gì cả, ngay cả đứa trẻ vô tội này cũng đã bị Hứa Dung Mộc hại chết.” Cô nói xong muốn cuộn tròn lại, nhưng sự đau đớn trên thân thể khiến chân cô không thể cong lên.
“Anh chỉ có thể giữ lại em.” Lục Thừa Hạo nhìn cô, nhẹ nhàng nói, “Lúc anh đến bệnh viện, con em đã không còn, chân của em,…cũng đã không còn.”
Tô Nghiên nghe Lục Thừa Hạo nói, dựa vào phía sau chậm rãi nhắm mắt lại, để cho nước mắt chảy xuống.
Không còn gì cả, tất cả đều mất sạch, chuyện giữa cô và Hứa Dung Mộc còn gì đáng nói?
“Đưa em đi đi.” Tô Nghiên mở mắt ra, bình tĩnh nói, “Đưa em đi đâu cũng được, cho em thân phận mới cũng được, làm em quên hết mọi chuyện cũng được, chỉ cần có thể rời khỏi đây, muốn em làm gì cũng được.”
“Được!” Lục Thừa Hạo trịnh trọng hứa hẹn, sau đó anh ta lấy ra một cái thẻ căn cước và hộ chiếu mới đặt trước mặt cô, “Từ hôm nay trở đi, em là vợ của anh, mang quốc tịch Anh, tên của em là Giang Nhiễm.”
Tô Nghiên nhìn thứ mà Lục Thừa Hạo đặt trước mặt cô, khi nhìn trên một gương mặt xa lạ trên bức ảnh, cô đột nhiên nghĩ đến nỗi đau do vụ tai nạn trước đó gây ra, cuối cùng hốt hoảng nhìn về phía tấm gương toàn thân trước mặt, cô phát hiện trong gương không còn là Tô Nghiên lúc trước nữa, mà là một người hoàn toàn khác.
“Em hôn mê gần một tháng rồi. Đây không phải là Giang Thành. Đây là Athens, Hy Lạp. Chúng ta đang ở trên đảo Crete. Đây là nơi em lớn lên.” Lục Thừa Hạo nhìn Tô Nghiên, vẻ mặt không thay đổi, anh nói, “Những người ở đây đều là người quen, hơn nữa họ sống rất có tình người.”
Tô Nghiên nghe Lục Thừa Hạo nói, đứng lên đi đến mép giường, từ phía xa kia xa cô có thể nhìn thấy biển Aegean xinh đẹp.
Tô Nghiên quay đầu nhìn về phía Lục Thừa Hạo, nở nụ cười không tới đáy mắt, “Nơi này thật đẹp, em rất thích nơi này.”
Lục Thừa Hạo đi đến sau lưng Tô Ngôn, ôm lấy cô, “Nghiên Nghiên, em đi theo đi, từ nay chúng ta đừng nhớ đến Hứa Dung Mộc nữa được không?”
Tô Nghiên nghe Lục Thừa Hạo nói, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, cô và Hứa Dung Mộc thật sự có thể quên nhau sao? Hay phải nói rằng cô có thể quên Hứa Dung Mộc sao?
Không nhận được câu trả lời của Tô Nghiên, Lục Thừa Hạo chỉ có thể ôm chặt cô trong lòng, “Nghiên Nghiên, anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh nữa, không ai có thể cướp em khỏi tay anh lần nữa.”
Em là của anh, chỉ có thể là của anh, anh sẽ không để em rời xa anh nữa.
“A Hạo, em không dám khẳng định mình có thể quên được Hứa Dung Mộc không.” Tô Nghiên quay đầu nhìn về phía Lục Thừa Hạo, bình tĩnh nói, “Tuy chỉ ở bên nhau năm năm, nhưng em đã yêu anh ấy mười mấy năm. Anh muốn em quên anh ấy thế nào đây?”
Nghe Tô Nghiên nói, Lục Thừa Hạo hôn lên đôi môi cô, không cho cô cơ hội mở miệng.
Chỉ cần là thứ Lục Thừa Hạo hắn muốn, cho dù là phá hủy cũng phải có cho bằng được.
______________________________________
Gương toàn thân:
Biển Aegean: