Trong sảnh ăn cực kỳ yên tĩnh, nhân viên quét dọn sau khi dọn dẹp xong đã lặng lẽ ra ngoài từ lâu, như thể sợ làm phật ý chủ nhân của căn biệt thự này. Đường Thuần cụp mắt đi theo sau Phó Hạo Nguyệt, nhưng trong đầu không ngừng tua lại những lời lẽ 'ngông cuồng' anh vừa nói với mình lúc trong phòng. Không đợi Đường Thuần hiểu rõ chuyện vừa xảy ra có phải là cách Phó Hạo Nguyệt ra oai phủ đầu người mới đến là cô hay không, quản gia Lý đứng bên bàn ăn đã mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh: “Thưa cậu chủ, bữa sáng hôm nay đã chuẩn bị xong.”
Trên bàn ăn bày một bữa sáng kiểu Anh đặc trưng đầy thanh lịch, kèm theo một ly sữa bò nóng hổi. Đường Thuần đứng sau lưng Phó Hạo Nguyệt, liếc nhìn mặt bàn có phần trống trải kia, cô luôn cảm thấy dường như một bữa sáng nhỏ như thế này không phù hợp với thân phận và địa vị của ngài Phó. Không phải đây nên là một bàn tiệc Mãn Hán sao? Cô yên lặng nói này nói nọ trong lòng một phen nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên vẻ ngoan ngoãn lương thiện. "Ờ." Người đàn ông nhàn nhạt đáp lại, ung dung thong thả bước đến bên bàn ăn, mỗi động tác của anh đều toát lên vẻ hấp dẫn khó tả. Đây vốn là một hình ảnh đẹp đẽ, nhưng Đường Thuần lại lúc nào cũng như mù có chọn lọc, luôn có thể nhặt vài cái gai ra từ cảnh đẹp. Làm sao bây giờ lại không thấy anh ta chống cái nạng đó nữa? Đi đứng bình thường được rồi sao? “Tiểu Đường đã ăn sáng chưa?” Quản gia Lý đột nhiên cất tiếng hỏi, khiến Đường Thuần suýt thì giật bắn mình.
Có điều cũng may là cô có sức chịu đựng tốt, dù hơi giật mình nhưng cô chỉ hơi sững người ra, sau đó lại có thể nói chuyện bình thường: “Tôi ăn trên đường đến đây rồi.” Cô vừa dứt lời, Phó Hạo Nguyệt đang ngồi trên ghế nhướn mày lên, nhàn nhạt liếc nhìn cô gái duyên dáng đứng gần mình, ánh mắt lướt qua chiếc áo sơ mi và quần bút chì giản dị, rồi lặng lẽ thôi không nhìn nữa. Đường Thuần có ngoại hình đẹp, từ nhỏ đi học đã là hoa khôi cấp trường, đi dạo đường xá một vòng là có thể gặp ba bốn người đến xin WeChat. Có lẽ vì ỷ y bản thân có đôi chút nhan sắc nên Đường Thuần chọn quần áo vô cùng qua loa, ngày thường chỉ mặc một chiếc áo sơ mi giản dị ra ngoài. Bạn cùng phòng thường xuyên vì chuyện này mà tức giận, luôn cảm thấy cách ăn mặc của cô thực sự lãng phí vẻ đẹp của chính mình. Mà lúc này, ánh mắt của Phó Hạo Nguyệt có vài phần giống với ánh mắt của bạn cùng phòng của Đường Thuần lúc đó. "Không muốn ăn." Phó Hạo Nguyệt đột nhiên nói, khiến một ngày yên bình này đột nhiên... nổi sóng lên. Bầu không khí đông cứng lại hai giây, Đường Thuần và quản gia Lý liếc nhau, dường như đều nhìn thấy tình cảnh đồng bệnh tương lân trong mắt nhau. "Cậu chủ không hài lòng với bữa sáng này ạ?" Quản gia Lý thử hỏi thăm. Bộ dao nĩa tinh xảo được xếp gọn ở phía bên phải bàn ăn, những ngón tay thanh mảnh, khớp xương rõ ràng đặt lên chỗ dao nĩa ấy nhịp nhàng gõ nhẹ, nhưng không hề có ý định cầm lên. Hiển nhiên, ông cố nội trước mặt họ chuẩn bị bỏ bữa sáng. Lại vừa thức khuya vừa không ăn sáng, Đường Thuần cảm thấy tiền thưởng tháng này của mình nhất định sẽ bị Phó Hạo Nguyệt làm mất toi! "Ngài muốn ăn chút gì không, thưa ngài?" Đường Thuần dò hỏi. "Dọn hết đi." Phó Hạo Nguyệt phớt lờ câu hỏi của Đường Thuần, vừa mới ngồi xuống được một lúc đã đứng dậy, thậm chí còn không thèm cầm dao nĩa lên. Quản gia Lý thấy vậy cũng bất đắc dĩ, nhưng ông ấy cũng không có ý định lên tiếng khuyên can. Quản gia Lý chăm sóc Phó Hạo Nguyệt đã nhiều năm, ông biết rất rõ cậu chủ mà đã quyết định thì không có cách nào luồn lách để thay đổi, cho dù là chuyện nhỏ như 'ăn hay không ăn' này. Trong nhà họ Phó, lời nói của Phó Hạo Nguyệt là tuyệt đối. "Hoành thánh, sủi cảo, cháo, sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao chiên..." Ngay khi người đàn ông chuẩn bị bước đi, Đường Thuần đứng ở một bên nói ra một loạt tên món ăn sáng. Giọng nói của cô gái mềm mại không nịnh hót không khoa trương, ngữ điệu bình đạm toát lên vẻ dịu dàng như lúc sáng sớm vừa tỉnh, không ngờ lại không khiến người khác cảm thấy khó chịu. Phó Hạo Nguyệt chỉ im lặng nghe cô báo tên món ăn, mắt hơi nheo lại. Mặc dù anh đã nhìn thấu kỹ xảo nhỏ của Đường Thuần từ lâu nhưng không biết vì sao, anh vẫn không ngăn cản việc cô làm. "Ngài muốn ăn món nào?" Trong sảnh ăn yên tĩnh lạ thường, chỉ có giọng nói dịu dàng của Đường Thuần vang lên. Bầu không khí đột nhiên lắng xuống, quản gia Lý đứng gần đó lặng lẽ gật đầu, vẫn giữ nguyên tư thế cũ, nhưng thi thoảng ánh mắt ông lại đưa về phía hai người kia. Phải nói rằng cách làm của Đường Thuần không thể không ca tụng rất ‘cao tay’, nhưng quản gia Lý lại không cảm thấy cậu chủ sẽ bị lung lay. Đúng như dự đoán, khi Đường Thuần hỏi lại những lời này, Phó Hạo Nguyệt vẫn không đáp lại, mà ánh mắt anh còn nhìn kỹ Đường Thuần hơn một chút. Thời gian từng phút trôi qua, ngay lúc quản gia Lý muốn lên tiếng giải vây cho Đường Thuần, giọng nói lành lạnh của người đàn ông đột nhiên vang lên: "Cháo và sữa đậu nành, những thứ còn lại không cần, không muốn ăn." Đường Thuần sửng sốt một chút, nhưng có lẽ vì từng trải qua sóng lớn nên cô không hề đánh mất sự bình tĩnh, vừa lúc định hỏi quản gia Lý xem trong biệt thự có nguyên liệu gì không, đã thấy ông ấy lấy điện thoại di động trong túi ra nhanh chóng bấm số... "A lô, xin chào, làm phiền giao tới đấy một máy làm sữa đậu nành cao cấp và đậu nành chất lượng tốt." Đường Thuần hơi hé miệng ra lại chậm rãi khép lại, âm thầm chậc lưỡi hít hà trước hiệu suất làm việc của quản gia Lý. Không đợi Đường Thuần kịp phản ứng, sau khi giải thích xong, quản gia Lý từ từ đặt điện thoại di động xuống, mỉm cười với Đường Thuần: “Tiểu Đường, gạo và nguyên liệu còn lại đều có sẵn trong bếp, vất vả cho cô rồi.” Đường Thuần: ... Hình như cô chưa nói mình sẽ đích thân nấu phải không? Quản gia Lý và Phó Hạo Nguyệt đều nhìn về phía Đường Thuần đang đứng một bên, ánh mắt cực kỳ có sức ép, khiến Đường Thuần tự nhiên có cảm giác mình vừa được giao một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng. "Không vất vả, chỉ là có lẽ cần một chút thời gian, ngài Phó có muốn ăn chút gì đó trước để lót dạ không?" Đường Thuần ngoài cười nhưng trong lòng không cười hỏi, cô dần dần hiểu ra công việc này không hề dễ dàng. "Không cần." Ngài Phó đã quen tỏ thái độ cứng rắn, lần này chịu gật đầu ăn đã là nhượng bộ đầy khác thường rồi, nếu lại muốn anh ăn nữa, e sẽ thành 'được voi đòi tiên'. Đường Thuần không nấn ná ở đó nữa, vội vàng vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho ngài Phó. Quản gia Lý nhìn bóng lưng Đường Thuần dần khuất bóng trong góc, sau đó quay đầu nhìn Phó Hạo Nguyệt đang ngồi trên ghế sofa đọc sách, hồi lâu sau mới lặng lẽ đi tới đứng sau lưng Phó Hạo Nguyệt, thấp giọng: "Ngài Phó thật sự rất bao dung với Tiểu Đường." "Chỉ là một cô bé vừa mới tốt nghiệp thôi, sao tôi lại làm khó được." Phó Hạo Nguyệt hé môi, ngón tay thon dài lướt qua trang sách, động tác từ tốn. "Trước kia cậu chủ không phải là người mềm lòng." Người đàn ông cụp mắt xuống, ánh mắt lướt qua dòng chữ tiếng Nga trên trang sách, vẻ mặt không hề dao động vì lời nói của ông Lý. Nét cười trong mắt quản gia Lý phơi phới, ông ấy trêu chọc anh: "Không biết sau này cậu chủ có thể rộng lượng hơn với lão già này không." Nghe vậy, Phó Hạo Nguyệt bật ra một tiếng cười nhẹ, xen lẫn chút thu hút và sự thú vị vô biên. "Ông đã bước nửa người vào quan tài rồi, còn đi so đo với một cô bé, đúng là càng già càng ra tính con trẻ." Anh lật sang một trang sách khác, trên những trang giấy hơi ố vàng là dòng chữ Nga viết ngay ngắn ghi lại những câu chuyện thần thoại cách đây hàng trăm năm. Phó Hạo Nguyệt nói chuyện không chút khách khí, nhưng quản gia Lý lại như đã quen từ lâu, nụ cười trên mặt vẫn không hề nhạt dần. Ông Lý đã ở lại nhà họ Phó từ khi bắt đầu hiểu chuyện, chính mắt thấy Phó Hạo Nguyệt từ khi sinh ra cho đến khi trưởng thành, rồi đến độ tuổi chững chạc hiện tại. Cho dù nhà họ Phó có dần dần trở nên đìu hiu, người già thì già, người đi cũng đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình Phó Hạo Nguyệt, dường như ông Lý cũng sẽ không nghĩ đến chuyện đi khỏi nơi này. Tâm tư Phó Hạo Nguyệt thâm trầm, nhưng ông Lý ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng hiểu được một phần bản tính của anh, biết anh không có ác ý. "Cậu chủ đêm qua lại thức khuya để nghe hí phải không?" Ông Lý chú ý tới quầng thâm dưới mắt Phó Hạo Nguyệt. Phó Hạo Nguyệt không đổi sắc mặt, lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Nói nhiều." ...... Những người quản gia Lý gọi đến làm việc cực kỳ hiệu quả, không lâu sau, một chiếc máy làm sữa đậu nành mới toanh đã được đưa vào bếp, cùng với một túi đậu nành lớn. Nấu cháo không phải chuyện gì khó, nhưng muốn nấu cháo ngon, vẫn cần có trình độ nhất định. Trùng hợp thay, tài nấu nướng của Đường Thuần cũng không tệ, vì sợ ông cố nội kia thấy không ngon thì không thèm ăn sáng, Đường Thuần lại bỏ ra mười tám loại công phu. Khoảng nửa tiếng sau, Đường Thuần bưng bát cháo và cốc sữa đậu nành nóng hổi vào phòng ăn, mà ngài Phó đang ngồi trên ghế sofa như thể đã đoán trước được điều này, nhẹ nhàng đóng cuốn sách lại, nghiêng đầu nhìn cô gái đang bê khay thức ăn từ từ bước đến. “Tôi không biết khẩu vị của ngài thế nào, thấy dạ dày của ngài không tốt nên tôi nấu thanh đamh một chút.” Sảnh ăn hơi vắng vẻ và lạnh lẽo thoang thoảng mùi cháo lại xen lẫn mùi thơm ngọt của sữa đậu nành khiến không khí cũng ấm áp hẳn lên. Ánh mắt Phó Hạo Nguyệt dừng lại ở bát cháo nóng hổi, một lát sau anh đứng lên, đi đến chỗ bàn ăn. Thực chất anh hiếm khi có cảm giác thèm ăn, cũng chưa bao giờ có món ăn yêu thích, bữa ăn hàng ngày chỉ là một quá trình cố định để duy trì hoạt động bình thường của cơ thể. Nhưng anh vốn là người muốn làm gì thì làm, muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì không ăn. Cháo này trông không tệ, nhìn ngon hơn anh mong đợi. Phó Hạo Nguyệt cầm chiếc thìa bóng loáng lên, múc một ít cháo, đang định đưa vào miệng thì lời nhắc nhở của cô gái đột nhiên vang lên bên tai: "Ngài Phó, cẩn thận nóng." Động tác của anh ngừng lại, anh nhướng mày nhìn Đường Thuần đang đứng bên bàn ăn, liếc một cái đã bắt gặp đôi mắt tròn xoe của cô. Cũng khá giống nhóc con Lưu Đại Chí ở nhà Tiểu Lưu. Sau một khoảng im lặng lạnh lùng, trong ánh nhìn của hai người kia, Phó Hạo Nguyệt đưa thìa lên nếm thử một chút, động tác chậm rãi lưu lại trong mắt Đường Thuần khiến trái tim cô nghẹn lại, như mắc ở cổ họng. Thời gian dường như bị kéo dài ra vô tận, ánh mắt cô dán chặt vào đôi môi mỏng của người đàn ông, yết hầu nơi cổ họng anh ta di lên di xuống, khiến Đường Thuần cũng phải nuốt nước miếng. Ngay lúc cô không nhịn được muốn hỏi thăm thì thấy Phó Hạo Nguyệt lại múc thêm một thìa nữa, lượng cháo lần này rõ ràng nhiều hơn lần trước. Đường Thuần lập tức được thả lỏng, chậm rãi thở phào, không biết từ lúc nào một lớp mồ hôi nóng đã túa ra từ sau lưng cô. Ở bên kia, quản gia Lý thấy vậy thì âm thầm giấu đi sự kinh ngạc trong mắt, lén lút giơ ngón tay cái với Đường Thuần. Đó là lời khẳng định dành cho cô. Mười lăm phút sau, bát cháo đã trông thấy đáy, sữa đậu nành trên tay cũng đã uống sạch. Ngài Phó từ tốn cầm chiếc khăn tay trên bàn lên, chậm rãi lau miệng, bật ra hai chữ nhẹ như gió thoảng: “Tạm được.” Nhiệm vụ phụ: cho ngài Phó ăn sáng get! √