Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng

chương 33: c33: chương 33

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ngài Phó, những việc cần chú ý đều ở chỗ này, ngài yên tâm, nơi này rất riêng tư, không cần căng thẳng quá mức.”

Y tá dẫn Phó Hạo Nguyệt tới phòng lấy tinh, đặt tất cả đồ vật cần thiết lên trên mặt bàn bên cạnh, lúc này vẻ mặt cô ấy cũng hơi xấu hổ.

Cô đã từng dẫn vị này đi kiểm tra kiểm tra rất nhiều lần, cho nên ít nhiều gì cũng biết được thân phận ghê gớm của anh. Không chỉ một mà rất nhiều đồng nghiệp của cô ấy đều hâm mộ cô ấy có được công việc tốt như vậy, nói chung là ngài Phó ngoài diện mạo tuấn tú còn có gia tài bạc triệu, trên người còn mang theo hơi thở trong trẻo lạnh lùng, nhìn qua khiến người ta muốn ngừng mà không được, có ai là không thèm nhỏ dãi?

Y tá nhỏ cũng rất khó có thể tưởng tượng ra, tiếp theo ngài Phó trước mắt sẽ dùng phương pháp gì để lấy ra mẫu vật cần kiểm tra.

Sau khi được đưa đến một căn phòng, Phó Hạo Nguyệt không lên tiếng nữa, anh đứng yên tại chỗ, sắc mặt hơi trầm xuống, khiến bầu không khí trong phòng cũng bắt đầu hạ nhiệt độ theo.

Hình như không chịu nổi hơi lạnh truyền đến từ người Phó Hạo Nguyệt, y tá vội vàng dặn dò hai câu, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng, đóng chặt cửa lại rồi mới thở mạnh một hơi.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại một mình Phó Hạo Nguyệt, có lẽ vì không có người khác, nên người đàn ông càng không thèm thu lại hơi thở trên người. Bên ngoài bệnh viện đang là ngày nóng tháng bảy tháng tám, mặt trời thiêu đốt khiến mặt đất bốc lên hơi nóng hầm hập, nhưng mà căn phòng lấy tinh nho nhỏ này lại như rơi vào hầm băng, nếu người khác bước vào chắc chắn sẽ không nhịn được mà rùng mình.

Không gian trong phòng lấy tinh không lớn lắm, nhưng mà rất sạch sẽ.

Một chiếc ghế sô pha, một bộ bàn ghế, một chiếc máy tính, một bồn rửa tay… Còn có một tấm poster dung tục dán trên tường.

Phó Hạo Nguyệt với sắc mặt âm u liếc nhìn bốn phía, một lúc lâu sau cuối cùng cũng thở mạnh một hơi, anh giơ tay xoa giữa mày khó chịu của mình, nhất thời không thể không cảm thấy mệt mỏi về mặt tinh thần.

Có thời gian lăn lộn mù quáng ở chỗ này, thà về nhà trêu mèo còn hơn.

Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên người đàn ông gặp phải chuyện khiến mình vừa bất lực vừa cạn lời như vậy.

Phó Hạo Nguyệt chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha, vừa ngẩng đầu lên, đã đối mặt với tấm poster dung tục kia.

Cô gái trong tấm Poster ăn mặc cực kỳ lộ liễu, cổ áo gần như sắp không che được thứ gì trên người, biểu cảm trên mặt vẫn là vẻ quyến rũ, nhìn giống như để “Trợ hứng” cho người bệnh đến kiểm tra.

Nhưng mà Phó Hạo Nguyệt vừa nhìn thấy tấm ảnh này đã cau mày, ghét bỏ thu hồi ánh mắt, càng không có thứ gọi là “Hứng thú”.

Nhớ lại biểu cảm mình nhìn thấy trước đây không lâu khi trêu đùa cô nhóc kia, cảm xúc tích tụ mới chậm rãi thả lỏng một chút.

Phó Hạo Nguyệt không hề ngu dốt, thứ mà mấy năm gần đây bác sĩ Trần già cả này chưa từng nghĩ đến sao đột nhiên hôm nay lại sinh ra ý nghĩ này, e là đều do Đường Thuần nhắc nhở.

Không ngờ cô gái nhỏ này, lại bắt đầu giúp anh nhớ thương chuyện đó…

Nghĩ đến đây, huyệt Thái Dương của Phó Hạo Nguyệt lại bắt đầu đau nhức.

Trên thực tế là một người đàn ông bình thường, khi còn trẻ có nhu cầu và d*c vọng về phương diện kia là chuyện hết sức bình thường, nhưng mà chuyện đó chung quy cũng là chuyện thời trẻ, bây giờ anh đã ba mươi lăm tuổi rồi, ngày thường chưa từng nảy sinh suy nghĩ ướt át gì đó, cũng không tự lăn lộn làm khổ bản thân nữa.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Phó Hạo Nguyệt biết tiếp tục ngồi ở đây cũng chỉ lãng phí thời gian, nhưng nếu trực tiếp tay không ra ngoài, sợ là hiểu lầm càng sâu càng khó giải thích.

Khó giải quyết, lần đầu tiên gặp phải chuyện khó giải quyết như vậy.

Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại di động đặt trong túi quần có động tĩnh…

Là Đường Thuần gửi tin nhắn tới.

[Ông chủ, vẫn tiến triển thuận lợi chứ?]

Ánh mắt Phó Hạo Nguyệt ngắm nhìn hai chữ “Thuận lợi”, trong mắt chứa đầy thâm ý.

[Nếu chỗ ngài không thuận lợi lắm, chỗ tôi có một vài “Thứ tốt”, chắc là có thể giúp được ngài.]

Ngay sau tin nhắn đó, Đường Thuần lại gửi tới một tấm ảnh chụp, là tên của mấy tệp video, mà tên những video đó đều rất có tính ám chỉ.

[Ngài xem ngài thích cái nào, để tôi gửi qua cho ngài.]

[Video nữ giáo viên này thế nào? Hay là chị gái y tá cũng được?]

Phó Hạo Nguyệt:...

Phó Hạo Nguyệt tùy tiện liếc mắt nhìn lướt qua hình ảnh Đường Thuần gửi tới, tất nhiên là hiểu rõ những video đó đều là video gì.

[Cô lấy đâu ra thế?]

Phó Hạo Nguyệt đánh chữ, trong lòng thầm nghĩ Đường Thuần này đúng là biết “Suy nghĩ” cho anh.

[Hì hì, phân ưu giải nạn giúp ông chủ là nghĩa vụ và trách nhiệm mà tôi không thể chối từ!]

Đường Thuần nhanh chóng nhắn lại, sau đó lại gửi thêm một icon biểu cảm cười xấu xa, khiến Phó Hạo Nguyệt không nhịn được bật cười, hình như có thể tưởng tượng ra biểu cảm vui sướng khi người ta gặp họa của cô nhóc kia.

[Ông chủ, tôi đã nén lại gửi hết cho ngài rồi! Ngài cứ chọn từ từ!]

Tốc độ wifi của bệnh viện cực nhanh, không lâu sau anh đã nhận được video Đường Thuần gửi tới.

Thật ra Phó Hạo Nguyệt không hề hứng thú với video kiểu này, không phải anh không biết gì về chuyện nam nữ, khi còn trẻ anh đã từng tìm hiểu một chút, hiện tại nhìn những cái tên này, trong lòng không hề sinh ra gợn sóng.

Điều khiến anh tò mò là, cô nhóc Đường Thuần này lại không biết xấu hổ đi tìm mấy thứ ấy.

Không phải cô gái nhỏ đều lén lút xem trộm sao?

Hai mắt Phó Hạo Nguyệt híp lại, tùy tiện click mở tệp nén đối phương gửi tới, thanh lưu video có mười mấy bộ, trong đó bao gồm đầy đủ các thể loại.

Ngay khi Phó Hạo Nguyệt chuẩn bị thoát ra, đột nhiên ánh mắt lại dừng ở bộ cuối cùng kia…

[Cuộc sống tình thú của hầu gái ác ma]

Ánh mắt chợt sa sầm xuống, hàm dưới của Phó Hạo Nguyệt căng chặt, một lúc lâu sau đột nhiên giơ tay lên che đi nửa khuôn mặt của mình, xoa bóp huyệt Thái Dương đang trướng lên.

... Đúng là quá suồng sã mà

...

Khi hai người trở lại nhà họ Phó, sắc trời đã tối rồi.

Hình như ông Lý không ngờ lần kiểm tra này sẽ kéo dài như vậy, từ lúc sớm đã ôm Nguyệt Nguyệt chờ ở cửa, cho đến khi sắc trời tối đi mới trông thấy xe của cậu chủ chậm rãi đi tới.

“Nguyệt Nguyệt, chủ nhân của mi về rồi.” Ông Lý nhẹ nhàng mở miệng.

Hình như Nguyệt Nguyệt đang làm ổ ngủ gà ngủ gật trong lòng ngực ông Lý cũng cảm nhận được gì đó, lúc này đã nhô đầu ra từ trong khuỷu tay của ông Lý, nhìn chằm chằm vào chiếc ô tô đang không ngừng tới gần.

Chiếc Maybach màu đen dừng trước cửa biệt thự, mà ngài Phó từ trước đến nay luôn chậm chạp hôm nay lại mở cửa xe ra đầu tiên, sau khi xuống xe thì đi thẳng vào biệt thự, ngay cả ông Lý và Nguyệt Nguyệt đang đứng ở cửa cũng không được bố thí một cái liếc mắt nào.

“Cậu chủ?”

Ông Lý thấy vậy không hiểu ra sao, còn Nguyệt Nguyệt đang nằm trong lòng ngực vẫn chưa biết gì nên nghiêng đầu ra, khẽ “Meo” một tiếng.

Một lát sau, Đường Thuần vội vàng xuống xe theo, nhìn thấy ông Lý đứng chờ ở cửa, vì thế nhanh chân bước đến chào hỏi: “Quản gia Lý, ông phải chờ lâu rồi.”

“Sao hôm nay lại lăn lộn lâu như vậy? Xảy ra vấn đề gì sao?” Ông Lý lo lắng hỏi thăm.

Đường Thuần cũng mang vẻ mặt choáng váng, bởi vì tất cả hạng mục kiểm tra đều rất thuận lợi, ngay cả hạng mục cuối cùng kia, vốn dĩ cô cho rằng hạng mục kiểm tra này sẽ thất bại cũng thuận lợi hoàn thành. Nhưng mà sau khi ra ngoài thì “ông cố nội” Phó lại biến thành dáng vẻ này, chưa nói tới chuyện trên đường về không nói một câu nào, ngay cả vừa rồi khi xuống xe cũng thế, nhìn qua giống như đang giận dỗi, lại giống như đang trốn tránh điều gì.

“Không đúng… Tiến triển đều rất thuận lợi mà.” Đường Thuần nghi hoặc gãi cằm, nhất thời cũng không thể suy đoán ra ý nghĩ của ngài Phó.

“Thuận lợi? Ý cô là cái kia cũng kiểm tra rồi?” Ông Lý mở miệng, ngạc nhiên dò hỏi.

Đường Thuần khẽ gật đầu, vốn dĩ cô tưởng rằng ngài Phó sẽ không thuận theo dễ dàng như vậy, dù sao bảo một người đàn ông đi kiểm tra cái này, với đàn ông mà nói thì ít nhiều gì cũng sẽ tổn thương lòng tự trọng, nhưng cuối cùng kết quả lại thuận lợi bất ngờ.

“Làm hết rồi, tôi cũng không ngờ ông chủ sẽ đồng ý.”

“Làm… Hết rồi? vậy kết quả thế nào? Chắc là phương diện kia không vấn đề gì chứ? Hiện giờ nhà họ Phó chỉ còn lại một mình cậu chủ thôi, nếu như phương diện kia của cậu chủ có vấn đề thì e là nhà họ Phó sẽ phải chặt đứt hương khói từ đây.” Ông Lý ngẫm nghĩ, mặt đầy sầu khổ.

Đường Thuần thấy vậy, không nhịn được khẽ cười một tiếng, an ủi: “Không sao không sao, kiểm tra hết rồi, tất cả đều bình thường. Bác sĩ Trần nói phương diện kia không có tật xấu gì, chỉ cần chăm chỉ rèn luyện, ngày thường đừng nín nhịn, có gì đó phải khơi thông kịp thời.”

Ông Lý:?

Đường Thuần thuật lại lời bác sĩ Trần nói không bỏ sót một chữ nào, còn không quên nói nốt câu cuối cùng: “Ông ấy còn nói, thứ kia không nên tích trữ lâu, tích trữ cũng không đáng tiền, còn ảnh hưởng tới sức khỏe và chất lượng.”

Ông Lý:…

Chuyện này…

Ông Lý mang vẻ mặt phức tạp nhìn Đường Thuần trước mắt, cũng không rõ sao cô gái này có thể nói ra những lời đó mà mặt không đổi sắc.

“Vậy ý của bác sĩ Trần là...” Ông Lý tiếp tục mở miệng hỏi thăm.

Đường Thuần sợ ông Lý vẫn chưa hiểu, vì thế nói thẳng vào vấn đề: “Ý của ông ấy chính là, có thể tìm cho ông chủ một người phụ nữ! Ông xem hiện giờ ông chủ không còn gì phải lo, cuộc sống và sự nghiệp đều hài lòng như vậy, đâu thể để tính dục không được như ý đúng không?”

Ông Lý: “...”

Thật ra ông ấy cũng muốn tìm cho cậu chủ một người phụ nữ, nhưng bản thân cậu chủ không cần, ông ấy còn làm được gì?

Ông Lý nghe xong, hơi thở cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, sau đó hình như đột nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt ông ấy sáng lên, trên mặt lại treo lên nụ cười gian xảo.

“Đúng thế, cô nhìn cậu chủ xem, vẻ ngoài đẹp trai, nhân phẩm tốt, tiền trong tay còn đủ nhiều, chạy đi đâu mới tìm được người đàn ông ưu tú như vậy trên đời này?”

Đường Thuần nghe xong, gật đầu cực kỳ tán đồng: “Đúng thế, cấp bậc như ông chủ, ngoại trừ tính tình hơi lạnh nhạt ra, chắc là đa phần phái nữ đều không từ chối được.”

“Ai, người ưu tú luôn có một chút kiêu ngạo như vậy, tuy rằng tính tình của cậu chủ bình thường, nhưng thật ra không phải khá dễ tính sao?” Ông Lý tiếp tục dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục cô: “Hơn nữa, tôi chưa tính toán cẩn thận tài sản của nhà họ Phó đâu, chỉ riêng tiền trong tay cậu chủ thôi, sợ là có thể tiêu xài tùy ý mấy đời rồi, cô nói xem nếu ở bên cậu ấy, chẳng phải là ngày sau sẽ được ngồi hưởng phúc thanh nhàn sao?”

Đường Thuần cực kỳ tán đồng điểm này, nhất thời trong lòng còn sinh ra chút hâm mộ.

Rốt cuộc ai có thể may mắn làm bạn gái Phó Hạo Nguyệt nhỉ? Anh chính là bó tiền lớn đó!

“Tiểu Đường, cô thấy có đúng không?” Ông Lý thử hỏi.

“Đúng đúng, nếu có thể ở bên ông chủ, vậy thì đúng là phúc khí tu tám đời mới được!” Đường Thuần phụ họa.

“Câu này rất đúng! Xem ra Tiểu Đường cũng rất vừa lòng với cậu chủ, hay là…”

Lúc này hình như Đường Thuần mới giật mình phản ứng lại. Đôi mắt mèo của cô trợn trừng, đối mặt với ánh mắt sáng như sao của ông Lý, ánh mắt nhiệt tình kia khiến cô bừng tỉnh hiểu ra, tất cả những lời vừa rồi đều là bẫy rập!

“Quản gia Lý, đến giờ cơm rồi, tôi đi chuẩn bị cơm chiều cho ông chủ trước đã, nếu không để ông chủ bị đói thì không tốt lắm!” Nói xong không đợi ông Lý mở miệng lần nữa, Đường Thuần đã chạy thẳng không còn bóng dáng.

“Ai…” Nhìn bóng dáng chạy trối chết của đối phương, ông Lý bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Cậu chủ ơi là cậu chủ, hạnh phúc đời cậu đúng là khiến người ta sầu muốn chết!

Đường Thuần trốn vào phòng bếp, há miệng thở phì phò, trong đầu không ngừng vọng ra lời nói kia của ông Lý, cô khẽ vỗ ngực lòng còn sợ hãi.

Quá dọa người, vậy mà có ý đồ với cô! Tốt xấu gì hơn một tháng từ khi bắt đầu công việc tới này cô vẫn luôn cẩn thận, sao có thể hãm hại người ta như vậy…

Nghĩ đến đây, Đường Thuần khẽ lắc đầu, như muốn ném đi tất cả suy nghĩ vớ vẩn trong đầu.

...

Trong phòng, Phó Hạo Nguyệt nằm trên ghế sô pha đơn, xung quanh yên tĩnh, anh vẫn chưa bật đèn, mặc cho bóng đêm cắn nuốt bản thân.

Rõ ràng là bốn bề vắng lặng, nhưng ý nghĩ của anh lại ồn ào muốn chết. Dù lúc này đã nhắm mắt lại, hình như trước mắt vẫn hiện lên đủ loại hình ảnh hỗn loạn, chọc anh hơi phiền lòng, nhưng đa phần lại là… Không biết làm sao.

Phó Hạo Nguyệt chưa từng nghĩ tới, bản thân lại là người hoang đường như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới, có một số việc đã vô thức phát triển lệch khỏi quỹ đạo ban đầu của nó từ lâu.

Có lẽ vì lăn lộn thế nào cũng không thể tĩnh tâm được, Phó Hạo Nguyệt lại trực tiếp mở một bài Chú Đại Bi ra, từng tiếng Phật âm vang vọng bên tai, cuối cùng mới xoa dịu được một chút cảm xúc trong lòng anh.

Đúng lúc này, lại có tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền tới.

“Ông chủ, ăn cơm thôi.”

Trong đêm đen, người đàn ông lập tức mở mắt ra, giọng nói mềm mại quen thuộc của cô gái truyền vào lỗ tai từ bên kia ván cửa, khiến cảm xúc vừa mới bình ổn lại bắt đầu dâng lên cuồn cuộn không ngừng.

Phó Hạo Nguyệt:...

Huyệt Thái Dương co giật từng cơn, một lúc lâu sau, người đàn ông nghiến răng nghiến lợi mở miệng:

“Tôi, không, ăn.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio